- Ta có một môn chiến quyết luyện thể, tuy khác nhưng công hiệu giống với pháp môn của ngươi, nó tinh tế hơn của ngươi, có thể điều khiển kiếm khí càng mạnh, sức bật canh mãnh liệt, thậm chí có thể làm được ánh mắt xuất kiếm. Ngươi xem đây.
Khi Âu Dương Kiếm Vương nói chuyện, trong mắt trái đột nhiên bắn ra một luồng kiếm khí bay vào Thiên Nguyên Đỉnh, xuyên thấu qua, nhấc lên sóng lớn cao cao.
Lý Thiên Mệnh khen ngợi:
- Lợi hại, bội phục.
Một kiếm này có thể diệt hắn.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Nó gọi là Thiên Kiếp Kiếm Thể, chuyên môn hấp thu kiếp văn kiếm khí, không xung đột với chiến quyết luyện thể tăng cường thân thể, có thể tu luyện cùng lúc. Một cái là ổn cố bản thân, một cái là bùng nổ giết địch.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Biết!
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Kiếm quyết ở đây, cầm lấy mà xem. Loại chiến quyết luyện thể này, kiếm quyết không phải căn bản, căn bản nằm ở thể chất, ý chí của ngươi, người nào đẹp trai nhất, có thiên phú nhất, có sức mạnh ý chí nhất mới có thể phát huy uy lực của Thiên Kiếp Kiếm Thể đến mức tận cùng, thí dụ như ta đây.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Thiên phú và sức mạnh ý chí thì ta hiểu, nhưng tu luyện chiến quyết luyện thể này thì liên quan gì tới đẹp trai?
Âu Dương Kiếm Vương bí hiểm nói:
- Ngươi tự hiểu đi.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Ta hiểu rồi, có phải vì người bề ngoài bình thường nhưng nghiêm túc nói mình đẹp trai, da mặt sẽ dày hơn, vậy thì kiếp văn kiếm khí khó xuyên thấu?
Âu Dương Kiếm Vương vỗ đầu mình, tức giận đến mức râu dựng ngược:
- Đệt!
Lý Thiên Mệnh nghẹn cười nói:
- Bớt giận.
Âu Dương Kiếm Vương râu tóc dựng đứng trừng mắt nói:
- Thằng nhóc, đầu óc nhanh nhạy lắm! Lo chăm chỉ luyện tập, tranh thủ khi còn sống đuổi kịp một phần trăm trình độ của ta.
- Xin hỏi trình độ của Âu Dương ca là . . .?
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Trong người của ta có một vạn Thiên Kiếp Kiếm Khí, có mấy sợi kiếp văn. Một cái trong người của ngươi coi như là một luồng Thiên Kiếp Kiếm Khí.
Tức là, chênh lệch giữa Lý Thiên Mệnh và Âu Dương Kiếm Vương là gấp một vạn lần.
Lý Thiên Mệnh ngơ ngẩn hỏi:
- Mấu chốt là, ta không có Thiên Kiếp Kiếm Khí, có thể hấp thu được không?
Âu Dương Kiếm Vương đứng dậy:
- Ta kêu ngươi tu luyện thì sao có thể không cho ngươi thứ này? Ta mang ngươi đi.
Âu Dương Kiếm Vương mang theo Lý Thiên Mệnh trực tiếp vào Thiên Nguyên Đỉnh, dọc đường đánh tan linh tai, đi tới một khu vực, lão nói:
- Phía trước là Kiếm Khí Trì của ta, tài sản tư nhân của lão tử, có kết giới thiên văn thủ hộ, người khác vào không được, ngươi hiện tại có thể đi vào.
- Bên trong có bao nhiêu?
Âu Dương Kiếm Vương cười nói:
- Mười vạn luồng, ngươi sống một trăm đời cũng không hấp thu hết.
- Ghê gớm, cho hỏi thêm một câu.
- Nói.
- Thú bản mệnh của ta có thể cùng tu luyện không?
- Thú bản mệnh của ngươi là quái vật à?
- Không xem như quái vật, hơi xấu thôi.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Xấu? Tội nghiệp vậy, cho nó luyện đi, nếu không thì còn sống quá bi kịch.
- Rõ!
Ngay sau đó, Âu Dương Kiếm Vương ném Lý Thiên Mệnh vào.
- Hôm nay tranh thủ hấp thu một luồng Thiên Kiếp Kiếm Khí rồi về Phồn Tinh chiến trường.
- Biết!
. . .
Trong kết giới Kiếm Khí.
Thiên Kiếp Kiếm Khí Trì ngập trời ở trước mắt khiến Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa hơi hoảng.
Đây quả thực là một Kiếm Khí Trì phóng to gấp vô số lần.
Mấu chốt là, bất kỳ linh tai kiếm khí nào ở trong đó đều khủng bố hơn Vạn Kiếp Kiếm của Lý Thiên Mệnh.
Vù vù vù!
Trong Thiên Kiếp Kiếm Khí Trì giống như là vô số dã thú đang gào thét.
Huỳnh Hỏa căng thẳng hỏi:
- Hiện tại rút lui còn kịp không?
- Không được.
- Hay là kéo Quy đệ vào luôn?
Lý Thiên Mệnh ôm đầu nói:
- Ta sợ nó la thủng màng nhĩ.
Ai mà ngờ cái con siêu to khổng lồ đó sợ đau vô cùng?
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Mà này, tại sao Âu Dương Kiếm Vương tốt với ngươi như thế?
- Suy nghĩ nhiều làm gì, hợp nhãn là được. Có cơ hội tăng cường chính mình thì cứ thử trước, dù sao không mất mát gì.
- Nói cũng phải.
Huỳnh Hỏa nuốt nước miếng:
- Ta có thể quan sát hơi lâu chút được không?
- Ngươi đi vào cho ta!
Lý Thiên Mệnh tóm lấy gà con, khép mắt lại, nhảy tự do như rơi xuống chảo dầu.
- A!!!
Trong kết giới Kiếm Khí vang vọng tiếng hét chói tai như trời sập của chủ nhân và chiến sủng.
- Ha ha!
Nghe tiếng la đó, Âu Dương Kiếm Vương rất là sung sướng.
- Mợ nó, dám nói bề ngoài của lão tử bình thường? Cho ngươi sướng chết, thằng nhóc.
Nhưng mà . . .
Sao tiếng kêu ngừng bặt rồi?
Một canh giờ sau.
Lý Thiên Mệnh mặt xám mày tro ra kết giới Kiếm Khí.
Âu Dương Kiếm Vương gác chéo chân, vui vẻ cười hỏi:
- Người trẻ tuổi, mùi vị bị xã hội cho ăn đòn như thế nào?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Hơi sướng.
Âu Dương Kiếm Vương cười híp mắt hỏi:
- Ôi chao, khoác lác dữ, cho lão tử xem đã thành công dung hợp một luồng Thiên Kiếp Kiếm Khí chưa?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Một luồng? Đó là không thể nào.
Âu Dương Kiếm Vương khinh thường nói:
- Dở. Người trẻ tuổi thời nay kém quá, không chịu được khổ, nhớ năm xưa, lão tử . . .
Nói đến đây, Âu Dương Kiếm Vương ngừng bặt, xoe tròn mắt nhìn hơn mười luồng Thiên Kiếp Kiếm Khí trong tay Lý Thiên Mệnh.
Đúng vậy, có tổng cộng mười lăm luồng.
Mỗi luồng mạnh hơn Vạn Kiếp Kiếm lúc trước của Lý Thiên Mệnh.
Âu Dương Kiếm Vương dở khóc dở cười nói:
- Mợ nó, ngươi cố ý khoe mẽ à?!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngại quá, thói quen.
- Dữ dội, coi như ta nhìn nhầm . . . không đúng, ngươi mới đi vào một canh giờ?! Nếu có nhiều thời gian thì chẳng phải là ngươi phát tài?
Âu Dương Kiếm Vương phản ứng lại, trợn mắt há hốc mồm.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
- Ôi mợ ơi!
Âu Dương Kiếm Vương lăn khỏi ghế, sững sờ nhìn Lý Thiên Mệnh.
Tiếp tục như vậy, Lý Thiên Mệnh có hy vọng hoàn thành một vạn Thiên Kiếp Kiếm Khí, đạt đến trị số cao nhất.
Nói thật lòng, hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh, nguyên nhân chủ yếu là vì lột xác Cổ Thánh Kim Thân.
Đây là biến hóa về thể chất do Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ mang đến, trưởng thành không giới hạn.
Qua một hồi lâu Âu Dương Kiếm Vương mới tiếp thụ sự thực này.
Âu Dương Kiếm Vương bỗng nghiêm túc nói:
- Nghe lời ta, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải lấy được Phồn Tinh Trì.
- Tại sao?
- Ta muốn nhìn xem thân thể của ngươi có thể hấp thu bao nhiêu Tinh Nguyên.
- Hiểu rồi.
- Không còn nhiều thời gian, nhanh chóng về Phồn Tinh chiến trường, về sau mỗi ngày một canh giờ, lại đây tu luyện Thiên Kiếp Kiếm Thể.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu:
- Biết, đa tạ ca.
- Nhớ kỹ mang rượu, mang thơ . . .
- Biết . . .
. . .
Vừa xuống Trầm Uyên chiến trường, Lý Thiên Mệnh chạm mặt một người.
Phương Tinh Ảnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao ngươi đi ra? Bị đào thải rồi à?
Phương Tinh Ảnh gật đầu.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ai làm? Ta giúp ngươi đánh hắn.
Phương Tinh Ảnh có chút khẩn trương, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hai tay bấu vào nhau:
- Ngươi có chắc không?
Lý Thiên Mệnh cảm giác Phương Tinh Ảnh hơi lạ:
- Là sao?
Phương Tinh Ảnh cắn răng nhìn hắn:
- Lý Thiên Mệnh, ta có nghe nói ngươi đánh bại Phương Thần Ngự, hiện tại mọi người đều thảo luận sự tiến bộ của ngươi. Ta biết thiên phú của ngươi nhất định mạnh hơn huyết mạch Thải Phượng đệ nhất Thái Thanh Phương thị!
- Rồi sao?
Phương Tinh Ảnh hỏi:
- Ngươi có bối cảnh, có thực lực, ngươi và Phương Tinh Khuyết đã là thế như nước với lửa đúng không?
- Đúng.
- Có muốn ta giúp ngươi tìm cơ hội, khiến ngươi thần không biết quỷ không hay giết hắn? Tiến hành ngay sau cuộc chiến Phồn Tinh, ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối không cho bất cứ người nào biết.
Khi Phương Tinh Ảnh nói chuyện thì hồi hộp đến nỗi hai tay run run.