Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 944 - Chương 944 - Kẻ Báo Thù

Chương 944 - Kẻ báo thù
Chương 944 - Kẻ báo thù

Lý Thiên Mệnh trầm mặc.

- Ngươi hận hắn đến thế sao?

Phương Tinh Ảnh như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, quỳ dưới đất:

- Hận, hận ngập trời! Ngươi biết không? Huyết mạch Thải Phượng là của ta! Ta mới là người sở hữu huyết mạch Thải Phượng, nhưng bọn họ đào tất cả của ta đưa cho Phương Tinh Khuyết, thậm chí ép chết phụ mẫu của ta! Ta còn sống chỉ vì báo thù, van cầu ngươi giúp đỡ ta, ta van cầu ngươi!

- Bọn họ là . . .?

Phương Tinh Ảnh lệ rơi như mưa, mắt đỏ ngầu, người run rẩy:

- Phương Thái Thanh, còn có Phương Thanh Ly, nãi nãi của ta! Ha ha! Thật ác độc, bọn họ thật ác độc!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tại sao? Chẳng phải đó là Thái Thanh Phương thị của ngươi sao?

- Bởi vì phụ thân của ta tầm thường không có gì nổi bật, Phương Thái Thanh thì là Thiên Nguyên tông chủ! Nhi tử của hắn mới càng xứng đôi huyết mạch Thải Phượng! Ta quá thống khổ, ta quá ngốc, ta không biết cách nói chuyện, mười bảy năm qua ta sống trong ác mộng, ta cầu ngươi, ta cầu ngươi!

Phương Tinh Ảnh quỳ xuống, không ngừng dập đầu, lệ rơi như mưa.

Lý Thiên Mệnh vốn muốn hỏi thêm một câu; làm vậy phải chăng quá tuyệt tình?

Nhưng hắn không thể hỏi, sự tình đã phát sinh, có tuyệt tình hay không chẳng phải do hắn định đoạt.

Phương Tinh Ảnh là người đáng thương, gã giận đến run người, Lý Thiên Mệnh không cách nào thể hội điều gã trải qua, cho nên hắn không cảm thụ được nỗi tuyệt vọng của gã.

Phương Tinh Ảnh run rẩy hỏi:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi chịu trợ giúp ta chứ? Ta nhất định, tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi hãy bình tĩnh đã.

Phương Tinh Ảnh ngây ra như phỗng:

- Có ý gì?

Lý Thiên Mệnh muốn nâng Phương Tinh Ảnh dậy rồi từ từ nói chuyện:

- Hãy bình tĩnh lại đã, ta với ngươi là bèo nước gặp nhau, chỉ vì ngươi tội nghiệp nên ta phải đi giết nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ? Điều này không quá hiện thực, ta phải suy nghĩ kỹ đã.

Đúng là Lý Thiên Mệnh và Phương Tinh Khuyết có mâu thuẫn, nhưng còn chưa đến mức độ chém giết sống chết.

Lý Thiên Mệnh hiểu rõ Phương Thái Thanh ở trong Thái Cổ Thần Tông có địa vị và quyền thế rất cao, nếu Phương Tinh Khuyết chết thì lớn chuyện.

Hắn và Linh Nhi ở trong mưa gió bão tố, có chút cấm kỵ cần thận trọng suy xét.

Nhưng hắn không ngờ rằng Phương Tinh Ảnh hất tay hắn ra.

Phương Tinh Ảnh chỉ vào mũi Lý Thiên Mệnh, mắng:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi cũng là kẻ hèn nhát! Ngươi cũng sợ bọn họ, trên thế giới này, mọi người đều sợ những tên đao phủ vô tình, ngươi cũng chỉ là đồ hèn!

- . . .

Lý Thiên Mệnh nhức đầu.

Hắn nói:

- Thật ra ngươi thật sự muốn báo thù, có thể tạm thả lỏng bản thân. Ngươi rơi vào tuyệt vọng, con người sống trên đời có rất nhiều cơ hội, không cần khiến chính mình rơi vào điên cuồng, nếu bản thân ngươi loạn thì chỉ có kẻ thù của ngươi vui vẻ.

Lý Thiên Mệnh từng nằm gai nếm mật nên hiểu rõ mùi vị đó.

Phương Tinh Ảnh cười khẩy nói:

- Ha ha, nói mát nghe thật hay, ngươi biết ta phải chịu đựng cái gì không?

Lý Thiên Mệnh cũng hơi tức giận:

- Phương Tinh Ảnh, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ lại, quan hệ của chúng ta có đủ thân thiết không mà kêu ta mạo hiểm giết người vì ngươi? Ngươi không phải con nít, làm ơn chính chắn một chút!

- Ha ha!

- . . .

Lý Thiên Mệnh nhìn Phương Tinh Ảnh, thật sự không biết nói cái gì.

Phương Tinh Ảnh đứng lên, xoay người đi:

- Hôm nay coi như ta không nói gì hết, ta nhìn lầm ngươi.

Lý Thiên Mệnh nhìn theo bóng lưng Phương Tinh Ảnh khuất xa, đứng lặng thật lâu.

- Trên thế giới này có nhiều kẻ báo thù, mấu chốt là phải ổn định lòng mình.

. . .

Phồn Tinh chiến trường, năm ngày sau.

Cách ba ngày đếm ngược càng lúc càng gần.

Không khí căng thẳng khiến người nghẹt thở cùng bao trùm Phồn Tinh chiến trường và Nhị Nguyên chiến trường.

Trên Nhị Nguyên chiến trường dần tăng thêm khán giả, nhiều người không định rời đi.

Đến ngày hôm nay, Lý Thiên Mệnh vẫn giữ vững tiết tấu của chính mình.

Nhưng vì tiết kiệm thời gian, hắn lười dây dưa với Phương Tinh Khuyết, rửa sạch Huyền Ngọc Phấn trên người.

Hànn vi của Lý Thiên Mệnh khiến nhiều người trên Nhị Nguyên chiến trường cười nhạo, dù sao ban đầu còn tuyên bố hùng hồn, quay đầu đã rửa Huyền ngọc Phấn, rõ ràng là e sợ, rụt cổ cụp đuôi.

Dù sao Lý Thiên Mệnh không nghe được gì, trong lòng hắn tĩnh lặng, tạm thời chỉ làm việc của mình.

Mấy ngày nay Lý Thiên Mệnh cứ nhớ đến Phương Tinh Ảnh, hắn suy nghĩ phải chăng chính mình từ chối quá nhanh, thương tổn trái tim mong manh của gã?

“Thôi dẹp đi, chính mình cũng một đống rắc rối đây, đi lo chuyện bao đồng làm gì.”

Ý nghĩ thông thoáng, trong lòng hắn cũng dễ chịu hơn nhiều.

Hôm nay, Lý Thiên Mệnh đang tu hành trên Phồn Tinh chiến trường, tới giai đoạn cuối tiến lên thì phương xa có người tới gần.

Lý Thiên Mệnh mở mắt ra xem.

Người đến là một nam bốn nữ.

Thiếu niên trẻ tuổi, phỏng chừng bằng tuổi với nhóm Phương Tinh Khuyết, khoảng mười sáu, bảy tuổi, bề ngoài mắt sáng răng trắng, tuấn tú đẹp trai, mặc đồ trắng, thân hình thon dài, thật sự là một mỹ công tử, tuy rằng hơi nữ tính một chút nhưng không che giấu được vẻ ngoài xuất sắc.

Bốn mỹ nhân đi theo bên cạnh gã.

Các nàng khí chất hoàn toàn bất đồng, một người thì chính chắn như trái đào mật, quyến rũ động lòng người, một người thì như bích ngọc nhà bên xinh xắn linh lung, một người thì tóc ngắn lão luyện, anh tư hiên ngang, dáng người nóng bỏng, một người thì điềm tĩnh dịu dàng, trong mắt tràn đầy nhu tình như nước.

Lý Thiên Mệnh nhìn ngây người.

Bốn mỹ thiếu nữ phong cách khác nhau nhưng đều mát mắt mà đi chung một chỗ, như sao quanh trăng sáng che chở thiếu niên áo trắng, hình ảnh như vậy vốn đã ít thấy.

Quan trọng hơn là . . .

Đây là năm đệ tử Thiên Nguyên!

Hơi thở Sinh Tử Kiếp cảnh ở trên người bọn họ cực kỳ rõ rệt, lực lượng đó gọi là lực lượng Sinh Kiếp, liên tục không ngừng, đặc biệt bàng bạc, tuyệt đối không nhầm được.

Khác với Kiếm Tuyết Nghi ở chỗ những người này có thể trở thành đệ tử Thiên Nguyên trước năm hai mươi tuổi thì chắc chắn là trung tâm của Thái Ất Kiếm tộc, nếu không thì đã chẳng có khí chất cao nhã như vậy, chỉ riêng khí độ bên ngoài đã khác biệt rất lớn với đệ tử Địa Nguyên bình thường.

Con cháu của Thái Ất Kiếm tộc ít rêu rao, Lý Thiên Mệnh hầu như không biết bọn họ.

Nhưng bọn họ biết Lý Thiên Mệnh.

Thiếu niên áo trắng lên tiếng, giọng nói dịu nhẹ rất êm tai:

- Huynh đệ, đừng chạy! Nào nào, làm quen bằng hữu đi.

Nói rồi nhóm năm người đã đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua bốn mỹ nhân bên cạnh thiếu niên áo trắng:

- Bốn vị này là . . .?

Thiếu niên áo trắng cười híp mắt nói:

- Đều là bạn gái của ta!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- À, hiểu, bọn họ là ai đều không sao, chủ yếu là ta xem ngươi thuận mắt, hiện tại bắt đầu, chúng ta là bằng hữu.

Vừa dứt lời, bốn cô nương một người một bàn tay nhéo vành tai thiếu niên áo trắng, gã ăn đau nhe răng trợn mắt, vội vàng nói:

- Ta sai rồi, ta giới thiệu lại!

Chờ các nàng thả tay ra, thiếu niên áo trắng co rụt cổ nói:

- Vừa rồi đùa giỡn một chút thôi, bốn người này đều là tỷ tỷ nuôi của ta, ta là đệ đệ nuôi của họ.

Ngay lúc này, Huỳnh Hỏa chui ra khỏi không gian bản mệnh, há mỏ liền hỏi:

- Chữ đó đọc là ‘nuôi’ hay là ‘làm’?

- A?!

Năm người cùng xoe tròn mắt nhìn Huỳnh Hỏa.

- Ngại quá!

Lý Thiên Mệnh toát mồ hôi hột vội nhét Huỳnh Hỏa vào.

Thiếu niên áo trắng lúng túng nói:

- Chim của ngươi thật đáng yêu . . .

- . . .

Câu nói này nghe hơi là lạ.

Bình Luận (0)
Comment