Lý Thiên Mệnh đổi đề tài, mong đánh tan không khí lúng túng:
- Cái đó . . . cho nên các ngươi là . . .?
Thiếu niên áo trắng chớp mắt, nói:
- Ta tên Kiếm Lăng Thần, phụ thân của ta là điện chủ Kiếp Binh Điện, Kiếm Vô Phong, trước mắt theo sự sắp xếp của đại bá của ta phụ trách bảo hộ ngươi, ta biết thân phận của ngươi.
- Đại bá của ngươi là Kiếm Vô Ý?
- Giỏi quá, đoán đúng rồi!
Lý Thiên Mệnh đã trông thấy cái tên Kiếm Lăng Thần rồi.
Gã xếp hạng ba trên bảng Phồn Tinh!
Sự thật thì đệ tử trên Phồn Tinh chiến trường chỉ còn khoảng hai, ba nghìn người.
Chém giết chiến đấu gần một tháng trời, đa số người đã sớm bị đào thải, tiếp đó chuyển hóa thành điểm của người khác.
Nhưng người còn ở lại trên cơ bản đều là tinh anh.
Bọn họ hoặc là đệ tử Thiên Nguyên, hoặc đứng đầu đệ tử Địa Nguyên.
Hiện tốp ba bảng Phồn Tinh gồm:
Phương Tinh Khuyết; một nghìn tám trăm năm mươi ba điểm.
Hiên Viên Mộc Tuyết; một nghìn năm trăm tám mươi điểm.
Kiếm Lăng Thần; tám trăm ba mươi mốt điểm.
Xếp một trăm hạng đầu trên cơ bản đều là đệ tử Thiên Nguyên, mỗi người ít nhất hạ gục từ mười người trở lên.
Ba người tốp ba đến từ ba thị tộc, trong đó Phương Tinh Khuyết dựa vào đội ngũ mấy trăm người, cộng thêm chín đệ tử Thiên Nguyên, cứng rắn chen vào hạng nhất.
Tuy nhiều người trơ trẽn loại hành vi này, nhưng cũng không làm gì được.
Kiếm Lăng Thần khá trẻ tuổi, thực lực chưa chắc mạnh hơn đệ tử Thiên Nguyên khác, gã có thể leo lên hạng ba tất nhiên có cách của mình.
Đó là . . .
Bốn tỷ tỷ nuôi phong cách khác nhau, xinh đẹp mỗi kiểu đẩy gã lên hạng.
Tuy cũng nhờ cậy ngoại lực, nhưng ít nhất không giống như Phương Tinh Khuyết không kiêng nể gì.
Có lẽ bởi vì Kiếm Tuyết Nghi và Lục Đạo Sinh Tử Kiếm, Lý Thiên Mệnh không bài xích con cháu Thái Ất Kiếm tộc, cộng thêm Kiếm Lăng Thần cười tươi rói, nụ cười ngây thơ, thoạt nhìn đơn giản trong suốt, rất dễ lấy được thiện cảm.
Kiếm Lăng Thần lại gần, đá lông nheo hỏi:
- Thiên Mệnh huynh đệ, phụ thân của ta lén cho ta biết ngươi là đệ tử được tôn thần mang về, đúng không?
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Đúng rồi.
Chuyện này sớm muộn gì không còn là bí mật, cũng không cần giấu giếm làm gì.
Kiếm Lăng Thần hâm mộ nói:
- Lợi hại lợi hại, ngay cả tôn thần đều thưởng thức ngươi, tiểu đệ kính ngưỡng ngươi nhiều như dòng sông mùa xuân, cuồn cuộn không dứt.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nhiều người biết không?
- Không nhiều, phụ thân dặn ta đừng nói lung tung, ta chỉ nói cho bốn vị tỷ tỷ nuôi biết thôi.
Kiếm Lăng Thần đá lông nheo với bốn cô nương.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Tỷ tỷ nuôi của ngươi rất xinh đẹp.
Kiếm Lăng Thần nói:
- Này này, ngươi đừng mơ nhé, bọn họ đều là vợ tương lai của ta!
Lý Thiên Mệnh trợn to mắt hỏi:
- Ôi mợ! Ngươi nói thật à?
Kiếm Lăng Thần ho khan một tiếng, hếch cằm nói:
- Hết cách, người ta đẹp trai, trong nhà có quyền có thế, nhiều cô nương đuổi theo ta, mỗi người đều là cực phẩm, tiểu đệ đành thu hết. Về sau đắp chăn lớn cùng ngủ, mưa móc tưới đều.
- Đời bất công!
Kiếm Lăng Thần cười nói:
- Bình tĩnh nào, mặt mũi bình thường như các ngươi cần điều chỉnh tâm tình, dù sao hâm mộ ghen ghét khiến người vặn vẹo, sẽ không được mỹ nhân xem trọng.
Trong bốn cô nương, nữ nhân khí chất chính chắn có trí thức lên tiếng hỏi:
- Các ngươi lén la lén lút nói cái gì đấy?
Kiếm Lăng Thần rụt cổ cười nịnh:
- Không có gì, Nghê Thường tỷ, đang khen các tỷ tỷ xinh đẹp!
Nói xong Kiếm Lăng Thần quay đầu qua, bảo:
- Nữ nhân là vậy, phải đối xử tốt với họ, lúc bình thường khen nhiều vào thì gia đình mới hòa thuận.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, ta không cần ngươi truyền dạy kinh nghiệm cho ta, ngươi lại gần bắt chuyện để làm gì?
Kiếm Lăng Thần dứt khoát nói:
- Ta nghe nói ngươi làm thịt Phương Thần Ngự, còn có mâu thuẫn với Phương Tinh Khuyết, vừa lúc ta muốn kéo tên đần đó từ bảng Phồn Tinh xuống, nên muốn tìm ngươi hợp sức. Chúng ta có năm đệ tử Thiên Nguyên, hợp sức với ngươi cũng có thêm một sức mạnh, đúng không nào?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi có lá gan chống đối Phương Tinh Khuyết?
Kiếm Lăng Thần nói:
- Tại sao không được? Ngươi đừng nghe hắn tự biên tự diễn, làm như Thái Cổ Thần Tông là thiên hạ của hắn vậy. Đầu năm nay ai mà không phải con nhà cường giả? Trưởng bối đều là nhân vật có uy tín danh dự, tiểu bối tự cạnh tranh với nhau, hắn không cần mặt mũi tập hợp mấy trăm người đi ngang, ta không lăn lộn với hắn, cạnh tranh công bằng thì có gì không được?
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Nói cũng phải, sau lưng các ngươi cũng có Thái Ất Kiếm tộc và Nhân Nguyên tông chủ chống lưng, việc của tiểu bối dù sao đều là việc nhỏ.
Kiếm Lăng Thần nói:
- Vậy ngươi đi cùng chúng ta, chờ ba ngày cuối sẽ bắt tay nhau thảo phạt Phương Tinh Khuyết, chịu không? Ngươi có thể đánh bại Phương Thần Ngự, ít nhất đến gần một đệ tử Thiên Nguyên.
Lý Thiên Mệnh dứt khoát nói:
- Được, nhưng ta sẽ không theo lệnh của ngươi, nếu có cơ hội hạ Phương Tinh Khuyết, ta sẽ lựa chọn chính mình phá vỡ kết giới Tinh Nguyên của hắn, lấy điểm của hắn.
Kiếm Lăng Thần cười vênh váo nói:
- Đơn giản, nếu hắn rơi đài, điểm chuyển vào chỗ ngươi, ta đánh ngươi là được điểm. Ha ha, tiểu đệ là người có bốn tỷ tỷ nuôi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy nếu ngươi lấy được điểm của hắn thì ta sẽ đối phó ngươi.
Kiếm Lăng Thần khinh thường nói:
- Được chứ, ngươi có bản lĩnh thì nó thuộc về ngươi. Ta coi thường nhất là gà trống thối Phương Tinh Khuyết, chảnh chọe, cuộc chiến Phồn Tinh tốt đẹp bị hắn biến thành kéo bè kéo lũ ẩu đả, rác rưởi!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ý của ngươi là, ngày cuối cùng, vị trí của hạng nhất, hạng hai sẽ bị lộ, nhưng bên Phương Tinh Khuyết rất có thể sẽ dựa vào hăm dọa hù sợ người đến tranh giành, khiến người không dám ra tay? Đến lúc đó, cần có người đi đầu làm loạn trường hợp?
Kiếm Lăng Thần nói:
- Đúng rồi, là vậy đấy. Đến lúc đó ta sẽ cầm đầu, ta cần có người đi theo.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Gan dạ lắm, tại sao ngươi không tìm Hiên Viên Mộc Tuyết?
Kiếm Lăng Thần nói:
- Ta đây không đánh nữ nhân. Nữ hài tử đều là tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp do ông trời sáng tạo, sao có thể bị đánh?
- Lỡ như người ta đánh ngươi thì sao?
Kiếm Lăng Thần đáp:
- Tiếp xúc thân mật với nắm đấm hồng cũng là sự sắp đặt tuyệt vời của số phận.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Vậy lỡ người ta bóp nát trứng của ngươi thì sao?
Kiếm Lăng Thần toát mồ hôi hột:
- Cái đó không được, phải đánh lại!
- Ha ha!
Tên này hơi thú vị, Lý Thiên Mệnh không ngại hợp sức với Kiếm Lăng Thần.
Dù sao bên cạnh Phương Tinh Khuyết có nhiều người như vậy, muốn xông vào cần có một ít minh hữu.
Kiếm Lăng Thần tò mò hỏi:
- Huynh đệ, ta hỏi ngươi một vấn đề, theo lý thuyết thì Phương Tinh Khuyết nên biết thân phận của ngươi, sao còn dám ngang ngược với ngươi như vậy?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Ta đoán, hắn không biết.
Kiếm Lăng Thần nói:
- Có lẽ vậy, dù sao nhiều trưởng bối không muốn nói đến việc liên quan tôn thần.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Thật ra cho dù hắn biết cũng chưa chắc sẽ cúi đầu với ta.
Thân phận của hắn dù sao không đủ vững chắc, trong Thái Cổ Thần Tông hiện nay, hắn cùng lắm xem như một tồn tại đặc biệt.
- Nói cũng phải, tên đó quen thói làm bá vương rồi.