Chỉ còn lại hai ngày là đến cuộc quyết chiến ba ngày đếm ngược, Lý Thiên Mệnh đi ở chung với Kiếm Lăng Thần, không ra Phồn Tinh chiến trường.
Tiếp theo, hắn và bốn tỷ tỷ nuôi của Kiếm Lăng Thần giới thiệu với nhau.
Đại tỷ tỷ chính chắn có trí thức, quyến rũ đa tình tên là Kiếm Nghê Thường.
Nhị tỷ tỷ tóc ngắn, dáng người nóng bỏng, tính khí nóng nảy tên Kiếm Lưu Dương.
Tam tỷ tỷ điềm tĩnh dịu dàng tên Kiếm Văn Tĩnh.
Cuối cùng là tứ tỷ tỷ ngọt ngào đáng yêu, xinh xắn tên Kiếm Kiều Diễm.
Bọn họ đều là đệ tử trung tâm của Thái Ất Kiếm tộc, tổ tông của bọn họ và tổ tông của Kiếm Lăng Thần có quan hệ sâu xa.
Dọc đường đi.
Lý Thiên Mệnh đi ở phía sau, còn đang suy tư về Thiên Ý.
Đại tỷ tỷ Kiếm Nghê Thường hơi khó chịu nói:
- Lăng Thần, hắn đi theo chúng ta, còn luôn tu luyện, hơi kéo chậm tiết tấu, không hay chút nào.
Kiếm Lưu Dương quay đầu liếc Lý Thiên Mệnh một cái, hơi khó chịu nói:
- Hay mình cắt đuôi hắn đi? Dù sao hắn không tương đương với một đệ tử Thiên Nguyên, không phải ta nghi ngờ thành tựu tương lai của hắn, hiện tại trên Phồn Tinh chiến trường, hắn dù sao là Cổ Thánh cảnh, đi theo sau chúng ta hơi vướng víu, chênh lệch giữa ngươi và hạng nhất, hạng hai đầu bảng sẽ càng lúc càng lớn.
Kiếm Lăng Thần nói:
- Hai vị tỷ tỷ tốt, đã lúc này rồi còn muốn dựa vào tìm người đuổi kịp hạng nhất, hạng hai? Bít đường rồi, chờ xem ba ngày cuối cùng.
Kiếm Lưu Dương nói:
- Hắn và Phương Tinh Khuyết mâu thuẫn khá lớn, thật ra ta cảm thấy, chúng ta sống chết mặc bây là được. Thân phận của người này quá mẫn cảm. Hắn giết hai con thú bản mệnh của Phương Thần Ngự, ta cảm giác người của Thái Thanh Phương thị đang tìm cách trị hắn, cần gì xen vào vũng nước đục này?
Kiếm Văn Tĩnh nói tiếp:
- Mấu chốt là thực lực của hắn cũng không giúp được gì trong quyết chiến cuối cùng, đơn thuần vì kết giao một bằng hữu mà xé rách da mặt với đám người Thái Thanh Phương thị thì không có lợi.
Kiếm Lăng Thần hỏi:
- Mấy người đều nghĩ như vậy?
Kiếm Kiều Diễm che mặt nói:
- Ta cũng vậy!
Kiếm Lăng Thần khó chịu hỏi:
- Mấy người sợ Phương Tinh Khuyết?
Kiếm Nghê Thường nói:
- Không phải sợ, mà là không muốn chế tạo tranh chấp bên ngoài cạnh tranh công bằng. Nếu không thì sau khi cuộc chiến Phồn Tinh kết thúc, người của bọn họ sẽ luôn sinh sự, rất phiền phức. Lý Thiên Mệnh này bản lĩnh không quá cao, tính khí hung dữ, ngươi làm bạn với người như vậy dễ dàng rơi vào vòng xoáy. Ta phỏng chừng phụ thân và bá bá của ngươi đều không kiến nghị ngươi làm như vậy.
Kiếm Lăng Thần làm nũng nói:
- Không sao cả, ta cảm giác hắn khá hợp mắt, khiến cho ta nhiệt huyết một lần đi được không? Các tỷ tỷ tốt của ta.
- Được rồi được rồi, ngươi thích thì tốt rồi, nhưng nếu hắn liên lụy ngươi thì ta sẽ không đồng ý.
- Nghe nói người này tiến bộ rất nhanh, nhưng nói thật lòng, cảnh giới Thánh và Sinh Tử Kiếp cảnh khác nhau về căn bản. Hắn có phải là thiên tài tuyệt đỉnh hay không, có thể so với huyết mạch Thải Phượng của Thái Thanh Phương thị, thiên phú Tứ Kiếm của Thái Ất Kiếm tộc chúng ta hay không còn phải đợi hắn đến Sinh Tử Kiếp cảnh mới có thể nhìn ra.
- Chỉ sợ hắn bị Phương Tinh Khuyết theo dõi, trong Phồn Tinh chiến trường đã bị Phương Tinh Khuyết phế. Dù sao là tên này tự mình mở ra khơi dòng, không trách được ai.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì, tóm lại điều chúng ta muốn là đến lúc đó nổi loạn, rồi thừa dịp giúp Lăng Thần lấy điểm của Phương Tinh Khuyết!
- Danh ngạch Phồn Tinh Trì rất trọng yếu, các tỷ muội, cùng nhau nỗ lực!
- Vì Lăng Thần, liều mạng một lần!
Kiếm Lăng Thần rất cảm động, trái ôm phải ấp, tiếc nuối chính mình chỉ có hai tay, không ôm hết được.
. . .
Huỳnh Hỏa cười gian:
- Chậc chậc.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cười gì đấy?
- Ngươi nhìn đằng trước đi.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn, Kiếm Lăng Thần một tay ôm hai ngươi, chìm sâu trong ôn nhu hương.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Mợ nó, ta đi theo là để nhìn bọn họ khoe ân ái sao?
Huỳnh Hỏa âm hiểm nói:
- Nào, hãy cùng ta nguyền rủa hắn yếu thận.
. . .
Cuộc chiến Phồn Tinh, ngày thứ bốn đếm ngược.
Hôm nay, Nhị Nguyên chiến trường gần như đủ số người, đưa mắt nhìn đầy ắp người, ầm ĩ.
Các loại nghị luận, ồn ào liên tục không ngừng.
Nhị Nguyên chiến trường có đệ tử Địa Nguyên phần đông, đối với đệ tử Địa Nguyên thì cuộc chiến Phồn Tinh cơ hồ là trận chiến trọng đại nhất.
- Mộc Tuyết!
- Chào Mộc Tuyết!
Khiến rất nhiều người ngoài ý muốn là, sắp đến ba ngày đếm ngược mà Hiên Viên Mộc Tuyết ra khỏi Phồn Tinh chiến trường.
Nàng hiện xếp hạng hai, nhưng trong toàn bộ chiến trường thì nàng được người kính nể nhất.
- Mộc Tuyết tiểu thư thật lợi hại, hơn một nghìn bảy trăm điểm, đều là chính mình đoạt được.
- Đúng vậy!
Trong tiếng chào hỏi và ánh mắt khen ngợi của đệ tử, Hiên Viên Mộc Tuyết yên lặng lướt qua trong gió tuyết, đi tới dưới Thiên Nguyên Đỉnh.
Nàng chờ đợi một lát sau, một cánh cửa to trong lòng núi mở ra, một thanh niên áo trắng đôi mắt đầy tơ máu bước ra ngoài.
Hiên Viên Mộc Tuyết mỉm cười nhìn gã:
- Vũ Hành ca ca.
- Bao nhiêu điểm?
- Một nghìn bảy trăm hai mươi, hạng hai, kém hơn Tinh Khuyết ba trăm điểm.
Hiên Viên Mộc Tuyết siết chặt áo choàng trên người, tuyết lớn rơi xuống, nàng đứng trong Tuyết quốc, giống như thần nữ.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Hắn có mấy trăm người đi chung mới được số điểm đó, mất mặt.
Hiên Viên Vũ Hành đi tới bên cạnh Hiên Viên Mộc Tuyết, nhìn núi tuyết vạn dặm phía trước, hỏi:
- Ngày mai là quyết chiến ba ngày, có nắm chắc không?
Hiên Viên Mộc Tuyết đáp:
- Chắc không có vấn đề gì, Mộc Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Ừm, vậy được. Phồn Tinh Trì rất tốt, tuyệt đối đừng bỏ qua cơ hội này.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Vũ Hành ca ca, trước khi quyết chiến, ta muốn tâm sự với ca ca một chút, về Lý Thiên Mệnh.
- Muội nói đi.
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Ta muốn hỏi là nếu ta chạm mặt hắn trong kết giới Phồn Tinh thì có thể mạnh tay không? Ta có thể phá vỡ kết giới Tinh Nguyên.
Hiên Viên Vũ Hành ánh mắt âm trầm nói:
- Không được.
- Tại sao?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Lần trước tộc vương đặc biệt cảnh cáo ta, khiến ta quên Lý Thiên Mệnh đi, tập trung chuẩn bị cho cuộc chiến.
- Vì e sợ tôn thần?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Không phải, ta nghĩ hẳn là vì quan hệ giữa Độ Kiếp Phong, Hiên Viên thị và Thái Thanh Phương thị. Tôn thần thuộc về Hiên Viên thị chúng ta, quyền uy của Độ Kiếp Phong quá lớn, ai mà biết Thái Thanh Phương thị có cố gắng hết sức hay không? Cho nên, tộc vương dường như có ý lợi dụng Lý Thiên Mệnh thử thái độ của Thái Thanh Phương thị, vừa lúc hắn và Phương Tinh Khuyết mâu thuẫn gay gắt.
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Có nghĩa là để cho quân cờ không theo kiểm soát này đi nhiễu loạn cục diện. Nhìn xem bọn họ có phản ứng gì, đúng không?
- Ừ. Bản thân Lý Thiên Mệnh chẳng là gì, nhưng hắn tương đương với quyền uy của tôn thần. Ai động hắn là khiêu chiến quyền uy của tôn thần, cho nên, muội đừng làm gì, để Thái Thanh Phương thị làm.
- Vậy là ca ca của ta chết uổng rồi sao?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Tạm thời chết uổng thôi.
- A!
- Trong lòng muội khó chịu?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Không có, thật ra ta căm thù hắn nhiều, ta càng cảm thấy chống đối người tôn thần là hành vi ngu xuẩn. Nhưng nghĩ đến ca ca của mình, ta cho rằng mình nên làm chút gì đó.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Chờ xem đám Kiếp Lão của Độ Kiếp Phong, ba tông chủ đều do bọn họ tuyển cử ra, Phương Thái Thanh cũng kiêng kị bọn họ. Tộc vương e ngại bộ tộc cỏ đầu tường này sẽ đầu hàng khi tám Thần Vực tạo áp lực, bọn họ từng làm điều tương tự lúc ở Âm Dương Ma Tông.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Ừm, tai vạ đến nơi, nên thống nhất lại, mọi người đều biết điều đó, nhưng mấu chốt là ai biết Thiên Nguyên tông chủ rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Mắt Hiên Viên Vũ Hành đỏ ngầu nói:
- Lòng người khó dò. Nhưng mà, kẻ dám nghịch thần nhất định chết không có chỗ chôn!