- Nghe nói tám Thần Vực không chừng sẽ giở trò trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, áp lực của ca ca sẽ rất lớn đúng không?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Tạm ổn, tuổi của ta còn nhỏ, chiến trường kia chủ yếu dựa vào đệ tử Thiên Nguyên từ hai mươi sáu đến ba mươi tuổi chống.
- Nếu là Vũ Hành ca ca sớm sinh ra mấy năm thì hiện tại có thể chống dậy Thiên Nguyên tông rồi. Nhóm người kia đối diện tám Thần Vực không có bao nhiêu ưu thế.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Nói như vậy thì muội mới mười bảy tuổi, nếu cho muội mười năm sẽ càng gỉỏi hơn ta.
- Ừm!
Hiên Viên Vũ Hành nheo mắt nói:
- Bất kể như thế nào, ai dám động tôn thần thì dù ta chết cũng phải cho bọn họ toàn tộc diệt tuyệt!!!
- Vũ Hành ca ca là một tín đồ cuồng ghiệt, như vậy có tốt không?
Hiên Viên Vũ Hành hỏi:
- Có cái gì không tốt? Muội biết cái gì là thần không?
- Không biết.
- Thượng thần, chúa tể thiên địa, không có gì không thể làm được!
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Vậy ca ca đã buông xuống bất mãn trong lòng chưa?
Hiên Viên Vũ Hành cúi đầu ôm hận nói:
- Chưa, ta cũng muốn làm đại biểu quyền uy của tôn thần.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Vậy . . . tạm thời chịu đựng đi.
Hiên Viên Vũ Hành bỗng nhiên ngước đầu nhìn nàng, nói:
- Mộc Tuyết, muội hãy buông xuống thù hận, làm bằng hữu với Lý Thiên Mệnh đi.
- Tại sao?
- Bằng hữu dễ giết hơn.
- Sau đó thì sao?
- Chờ cơ hội, một cơ hội khiến hắn không tiếp tục là đại biểu quyền uy của tôn thần.
- À.
. . .
Ba ngày đặc sắc nhất cuộc chiến Phồn Tinh sắp đến.
Đến hôm nay, trên Nhị Nguyên chiến trường, nhiều phòng riêng cũng kín hết chỗ, nhiều trưởng bối, Kiếp Lão trong tông môn đều đến hiện trường.
Bọn họ sẽ căn cứ biểu hiện của đệ tử trẻ rồi thu làm đồ đệ, truyền dạy.
Dù sao, có thể vào Phồn Tinh chiến trường đều là một nhóm đệ tử trẻ tuổi nhất Thái Cổ Thần Tông, không nhiều hơn hai mươi tuổi, có khả năng đào tạo nhất.
Vì danh chấn bốn phương, vì được thu làm đồ đệ, thay đổi số phận, cho dù không phải vì hai danh ngạch thì đám đệ tử trẻ tuổi này không có lý do gì buông bỏ chiến đấu.
Điện chủ Nguyên Minh Điện Câu Ngọc Thu, Tam Nguyên Kiếp Lão Âu Dương Kiếm Vương ở trong một phòng kín.
Hai người, một thì cực kỳ ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, người thì xiêu vẹo, bốc mùi rượu nồng nặc, cà lơ cà phất.
Câu Ngọc Thu hỏi:
- Ngươi cảm giác hài tử Lý Thiên Mệnh như thế nào?
Âu Dương Kiếm Vương hỏi:
- Về mặt nào? Tính tình, thiên phú, tương lai?
- Toàn bộ.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Đều là cấp cao nhất, ta đặc biệt thích tính tình của hắn. Khuyết điểm duy nhất là cảnh giới hơi thấp.
Câu Ngọc Thu nói:
- Tất cả giống như tôn thần, tôn thần cũng là cảnh giới thấp một chút, cần thời gian.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Hiện tại tình huống hơi bị động, loạn trong giặc ngoài. Một thích khách cho đến nay vẫn không tìm được.
Câu Ngọc Thu nói:
- Họa ngoài thì rõ rành rành, chủ yếu là nội ưu. Hiên Viên thị không có vấn đề, Thái Ất Kiếm tộc rất thành thật, Phương gia nắm giữ nhiều binh quyền, bên bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nhất.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Mấy cuộc họp Độ Kiếp Phong gần đây Phương Thái Thanh đều tham dự. Hắn nói rất dễ nghe, nhưng đến lúc đó hình thức biến hóa, một khi binh đến dưới thành, không ai nói trước được điều gì.
Câu Ngọc Thu nói:
- Chờ xem, Độ Kiếp Phong có nhiều người như vậy, mọi người đều vì bảo vệ Thái Cổ Thần Vực. Phương Thái Thanh được chọn trúng thì cũng có thể bị loại bỏ, Thiên Nguyên tông chủ không phải kế thừa từ gia tộc.
- Người của bọn họ cũng có khá nhiều trong Độ Kiếp Phong.
- Cố chống đỡ, thời gian càng lâu thì tôn thần càng tốt.
- Hiện tại cảnh giới của tôn thần là bao nhiêu?
- Nghe nói là Thiên Chi Thánh cảnh.
- Rất nhanh, nhưng nàng quay về lại thần vị còn phải mất vài năm.
- Trong vài năm này, ai có thể chống dậy Thái Cổ Thần Vực?
Hai người nhìn nhau một cái, lắc đầu.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ngươi nói xem, đám người ngoài chúng ta lo lắng mấy chuyện này làm gì? Ha ha.
Câu Ngọc Thu thản nhiên nói:
- Đừng tự giễu, Thái Cổ Thần Vực là nhà của chúng ta. Thần Tông có loạn đến đâu, bất công cỡ nào cũng là nó tạo nên chúng ta. Làm người, nếu không thể thủ vệ quê hương của mình, không bảo vệ con cháu đời sau của mình thì có khác gì với súc sinh?
Âu Dương Kiếm Vương cười nói:
- Nói cũng đúng. Hơn nữa, đám Âm Dương Ma Tông căm thù Thái Thanh Phương thị thấu xương, nếu bắt đầu hành động, bọn họ muốn đầu hàng cũng không dễ dàng. Âm Dương Ma Tông mà có cơ hội chắc chắn sẽ tìm cách diệt Phượng Hoàng bộ tộc của bọn họ.
Câu Ngọc Thu nói:
- Đã đến lúc, lo xem cuộc chiến Phồn Tinh đi.
. . .
Nhị Nguyên chiến trường, phòng kín của phương gia.
Nhiều trưởng bối của Thái Thanh Phương thị đều đến đây.
Có Thần Sư, có Kiếp Lão, giữ địa vị rất cao trong Thái Cổ Thần Tông.
Bên dưới bọn họ, Nhị Nguyên chiến trường rất là oanh động, bởi vì ba ngày đếm ngược đã đến, Phồn Tinh chiến trường náo nhiệt lên, mấy trăm thị giác cũng không đủ xem.
Phương Thái Thanh ngồi ở vị trí trên mấy trăm cường giả này, ánh mắt hờ hững.
Bên cạnh gã là nhóm người Thẩm Phán điện chủ Phương Thần Vũ.
Có người tiến lên thông báo:
- Tộc trưởng, Nguyệt Vi đến.
- Kêu nàng lại đây.
Không bao lâu sau, có một nữ nhân thướt tha đi đến trước mắt Phương Thái Thanh.
Vẻ ngoài của nàng tinh xảo linh lung, mặt trái xoan, môi như thoa son, chân mày như vẽ, mắt tựa làn thu thủy, quyến rũ khó tả, váy màu xanh nước càng tôn lên vẻ thướt tha chói mắt, như cơn mưa rơi xuống hồ nước, sương mù quanh quẩn ngọn núi, không linh nhẹ nhàng khó tả.
Điểm chói mắt nhất trên người nàng là mái tóc dài bảy màu, khác với Phương Tinh Khuyết rực rỡ lòe loẹt, mái tóc dài của nàng phần lớn là màu nhu, trông vừa đẹp vừa dễ chịu, không chói mắt chút nào, ngược lại tăng thêm nét đẹp người bình thường cả đời không có được.
Rõ ràng, đây cũng là huyết mạch Thải Phượng, nói chính xác hơn là Thải Hoàng huyết mạch.
Nữ nhân thướt tha vái chào:
- Phụ thân.
Nàng tên Phương Nguyệt Vi.
- Chuẩn bị sao rồi?
Phương Nguyệt Vi đáp:
- Cố gắng.
Phương Thái Thanh nói:
- Đến lúc đó, vinh dự và tôn nghiêm của Thái Thanh Phương thị chúng ta dựa vào ngươi chống dậy.
Lông mi Phương Nguyệt Vi run nhẹ:
- Vâng.
- Có thể thua bất kỳ ai, nhưng không được phép thua Âm Dương Ma Tông, Tứ Tượng Hải Tông.
- Vâng.
Phương Thái Thanh nói:
- Ngồi xuống đi.
- Vâng.
Phương Nguyệt Vi ngồi xuống ghế dưới tay Phương Thái Thanh.
Gã hỏi:
- Gặp Tinh Khuyết chưa?
- Gặp rồi.
- Ngươi cảm thấy đệ đệ của ngươi như thế nào?
Phương Nguyệt Vi cúi đầu nói:
- Mọi thứ của hắn đều tốt, chờ đến tuổi như nữ nhi thì sẽ giỏi hơn cả nữ nhi.
Phương Thái Thanh gật đầu, nói:
- Ừm. Nguyệt Vi, tính cách của ngươi quá yếu mềm, nếu ngươi là nam thì tốt biết mấy.
Phương Nguyệt Vi cúi đầu, cắn răng:
- Phụ thân, nữ nhi sẽ không kém quá xa.
- Chờ Đệ Nhất Thiên Hạ Hội kết thúc rồi hãy nói câu này với ta.
- Vâng.
Phương Nguyệt Vi luồn hai tay vào ống tay áo dài, co lại thành nắm đấm.
Oong!
Bảng Phồn Tinh chấn động.
Lần này bảng xếp hạng xuất hiện sẽ không biến mất nữa.
Trên Nhị Nguyên chiến trường cũng có bảng Phồn Tinh càng rõ ràng hơn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Mọi người đều có thể trông thấy . . .
Hạng nhất, Phương Tinh Khuyết, hai nghìn một trăm tám mươi chín điểm.
Hạng hai, Hiên Viên Mộc Tuyết, một nghìn bảy trăm chín mươi tám điểm.
Hạng ba, Kiếm Lăng Thần, chín trăm chín mươi chín điểm.
Hạng bốn, Hiên Viên Vũ Thác, tám trăm bảy mươi điểm.
Hạng năm, Kiếm Thần Chung, bảy trăm năm mươi điểm.
Hạng sáu, Kiếm Mộ Cổ, sáu trăm sáu mươi điểm.
Mỗi điểm đều có nghĩa là một người bị đào thải, có thể thấy hiện tại trên Phồn Tinh chiến trường không còn nhiều người.
Nhưng quyết đấu đỉnh cao nhất càng đặc sắc hơn.