Kiếm Lăng Thần và Lý Thiên Mệnh nói chuyện thoải mái đã chọc giận Kiếm Thần Chung, Kiếm Mộ Cổ.
Kiếm Thần Chung tức giận quát:
- Các ngươi đủ rồi! Còn để huynh đệ chúng ta vào mắt không?
Lý Thiên Mệnh bá khí chỉ một cái:
- Bằng vào ngươi? Lăn lại đây tặng điểm!
- Ta làm thịt ngươi!
Kiếm Thần Chung hét xong câu này thì cùng Kiếm Mộ Cổ liếc nhau, xoay người bỏ chạy.
- ???
La cho dữ vào rồi co cẳng bỏ chạy?
Rõ ràng, Hiên Viên Vũ Thác thảm bại khiến bọn họ trong lòng cũng luống cuống.
Núi xanh còn đó, không sợ không củi đốt.
Kiếm Mộ Cổ hung hăng nói:
- Lý Thiên Mệnh, chờ đấy, xem ai cười đến cuối cùng!
Không chỉ riêng bọn họ, bốn đệ tử khác của Độc Cô Tẫn cũng từ bỏ đối thủ, nhanh chân chạy trốn.
Bọn họ tản ra các hướng.
Biến đổi buồn cười này so với thế cục căng thẳng vừa rồi hoàn toàn là trái ngược.
Trong ấn tượng của đệ tử Thái Cổ Thần Tông thì đệ tử của Độc Cô Tẫn đều cứng rắn, nhưng bây giờ bọn họ rút lui theo chiến lược, chỉ có thể nói, Lý Thiên Mệnh đánh gục Hiên Viên Vũ Thác tạo thành kích thích quá lớn cho bọn họ.
- Muốn đi? Đã hỏi mèo của ta chưa?
Tốc độ của Lý Thiên Mệnh đại khái ngang bằng bọn họ, nhưng hắn có mèo.
Hắn vẫy tay một cái, Đế Ma Hỗn Độn lao đến như tia chớp, hắn chỉ hướng mục tiêu: Kiếm Thần Chung.
Bởi vì điểm của Kiếm Thần Chung cao, hiện xếp hạng năm.
Trước khi Lý Thiên Mệnh hành động thì Kiếm Lăng Thần đã đuổi theo.
Lý Thiên Mệnh hét lên một câu làm cả đám sợ vỡ mật:
- Không ai chạy được!
Hắn khống chế Meow Meow đuổi theo Kiếm Thần Chung trước.
Lý Thiên Mệnh ra lệnh:
- Bám giữ bọn họ!
Không có động tĩnh?
Hắn ngoái lại, buồn bực nhìn thấy bốn tỷ tỷ nuôi của Kiếm Lăng Thần không đuổi theo đối thủ ban đầu của bọn họ.
Bọn họ theo bên cạnh Kiếm Lăng Thần, sợ gã không đối phó Kiếm Mộ Cổ được, năm người cùng nhau vây công.
- Đệt!
Lý Thiên Mệnh không xử được nhiều người như vậy, đối phương chạy tứ tán, không có ai chặn đường bám giữ, hắn đành phải giải quyết Kiếm Thần Chung trước.
- Ngươi đừng đi!
Xoẹt xoẹt đùng!
Tốc độ của Meow Meow nhanh đến khủng bố, trong gió lốc mưa giông, Lý Thiên Mệnh đuổi theo tới nơi.
Kiếm Thần Chung rít qua kẽ răng:
- Lý Thiên Mệnh, ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi nhằm vào ta?
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Ai nhằm vào ngươi, đừng nâng mình lên quá, ta chỉ muốn điểm của ngươi!
Kiếm Thần Chung vừa chạy vừa nói:
- Hay là cho ta một cơ hội? Ta nguyện ý góp sức cho ngươi, giúp ngươi đối phó Phương Tinh Khuyết!
- Ta không cần dùng ngươi!
Lý Thiên Mệnh điên cuồng đuổi theo, đã chặn ở trước mặt Kiếm Thần Chung.
Kiếm Thần Chung sắc mặt âm trầm nói:
- Lão tử không phát uy, ngươi nghĩ ta là mèo bệnh? Thật sự muốn liều mạng thì chưa biết được ai thua ai thắng!
- Đừng khoác lác, tiếp chiêu!
Lý Thiên Mệnh trực tiếp ra tay.
Meow Meow không tham gia vào, nó bắt lấy thời gian quý giá này nằm sấp ngủ gật, lẩm bẩm:
- Ngươi làm ơn kéo dài chút thời gian trong tay Lý Thiên Mệnh, tạ huynh đệ.
Nói xong nó meo một tiếng, mềm nhũn nằm dưới đất, lấy trời làm chăn đất làm giường, ngủ say sưa.
Mắt Kiếm Thần Chung sáng rực:
- Chỉ có một mình ngươi?
Gã đang cần Lý Thiên Mệnh sơ ý, gã có thiên phú Tam Kiếm của Thái Ất Kiếm tộc, đừng thấy thú bản mệnh của hắn hình như vắng mặt, thật ra nó ở trong Kim Chung Thái A Kiếm.
Trên thanh kiếm to màu vàng đó tụ tập ba con cự thú tê ngưu, Kiếp Khí ba sợi kiếp văn, có uy lực nghịch thiên, cơ hồ tương đương một người ba thú hợp thể.
- Nhào vô!
Đông Hoàng Kiếm trong tay Lý Thiên Mệnh đột nhiên tách thành hai, một mình hắn xông hướng đối thủ.
Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng!
Vô tận kiếm khí, hình thành kết giới ngập trời nhốt đối phương.
Một trăm năm mươi Thiên Kiếp Kiếm Khí hội tụ trên song kiếm.
Lý Thiên Mệnh như tông sư kiếm đạo, song kiếm đều xuất hiện, chợt lóe xông tới trước mắt Kiếm Thần Chung.
Lục Đạo Sinh Tử Kiếm: Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm!
Đường kiếm này của hắn càng lúc càng quen tay, cộng thêm Thiên Kiếp Kiếm Khí, uy lực kinh khủng.
Kiếm Thần Chung một người ba thú, Kim Chung Thái A Kiếm cộng thêm ba con Kiếm Thú gầm rống xông lên, lực lượng đường kiếm này vượt qua khả năng Ngự Thú Sư của chính gã.
Phá Hiểu Thần Kiếm Quyết!
Một kiếm như tê ngưu hoàng kim rầm rập xông lên.
Kiếm của Kiếm Thần Chung rất dày nặng, như mặt trời lúc sáng sớm, xẻ ra hắc ám, ánh sáng chiếu xuống, trong phút chốc rực rỡ chói mắt, uy lực của đường kiếm này thật sự đủ mạnh.
- Xéo!!!
Đây là quyết đấu giữa trọng kiếm và khinh kiếm.
Đông Hoàng Song Kiếm của Lý Thiên Mệnh trở thành khinh kiếm, hai thanh kiếm vừa mỏng vừa dài, ảo ảnh biến đổi, liên tục giao phong với Kim Chung Thái A Kiếm của đối phương.
Keng keng keng!
Sinh Chi Kiếm biến ảo khó dò, kiếm ý chúng sinh chặn lại tê ngưu hoàng kim đánh sâu vào.
Vèo!
Đông Hoàng Kiếm màu đen trong vô hình đâm ra, kiếm ý chúng sinh chịu chết mang theo Thiên Kiếp Kiếm Khí xuyên thấu qua.
Kiếm Thần Chung lấy kiếm đỡ.
Bùm!
Kim Chung Thái A Kiếm vỡ nát, ba con Kiếm Thú bị buộc thoát ra, toàn thân đẫm máu.
Phập!
Lý Thiên Mệnh một kiếm đâm vào đầu Kiếm Thần Chung.
Vừa đâm vào thì kết giới Tinh Nguyên xuất hiện đỡ lấy uy lực đường kiếm của Lý Thiên Mệnh.
Dù vậy, Kiếm Thần Chung vẫn bị đánh ngã xuống đất, lăn mấy vòng trong kết giới Tinh Nguyên.
Bùm bùm bùm!
Kiếm Thần Chung bị té chóng mặt hoa mắt.
- Mạnh quá, ôi mợ ơi!
Kiếm Thần Chung xoe tròn mắt, toàn thân bị kiếm khí tàn phá, đau nhói vô cùng.
Nếu không có kết giới Tinh Nguyên thì gã đã chết.
Gã ngước đầu lên nhìn Lý Thiên Mệnh, há hốc mồm, đã rơi vào trạng thái kinh ngạc.
- Ngươi . . . là quái vật?
- Ta là phụ thân của ngươi!
Lý Thiên Mệnh lười phản ứng với gã, dù sao không oán không thù, đã lấy điểm vào tay thì thôi, mấu chốt là, còn có người đang trốn chạy.
Lam Hoang còn ở tại chỗ, Huỳnh Hỏa thì đuổi theo người khác, nhưng lúc này nó đã trở lại, nói:
- Mấy tên này chạy nhanh quá, vắt giò lên cổ, Kê gia không chặn lại được.
Lý Thiên Mệnh dùng kết giới Tinh Nguyên quan sát, bốn đệ tử của Độc Cô Tẫn đã trốn ra phạm vi vạn thước, không đuổi theo kịp.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, chạy được mùng một cũng không thoát được mười lăm.
Có thực lực thì cái gì đều chạy không thoát.
Gà con khinh thường nói:
- Chỉ còn ba ngày, ngươi muốn chờ tới mười lăm? Đồ ngốc.
- Biến! Bốn người chạy mất dù cộng lại số điểm cũng không nhiều bằng Kiếm Thần Chung, không sao hết, dù sao sắp kéo Phương Tinh Khuyết xuống ngựa, kệ chút ít điểm đó đi.
Nói xong hắn ngước đầu lên nhìn trời.
- Để xem hiện tại ta có bao nhiêu điểm.
Trong nhóm người này, Hiên Viên Vũ Thác, Kiếm Thần Chung và Kiếm Mộ Cổ xếp vào mười hạng đầu mới là cá to, điểm của bốn người khác chỉ từ một trăm đến hai trăm.
Điểm cao nhất tập trung vào tốp mười.
Trên bảng Phồn Tinh, Hiên Viên Vũ Thác, Kiếm Thần Chung bị loại, Lý Thiên Mệnh mới nãy thấy Kiếm Mộ Cổ cũng bị loại.
Kiếm Mộ Cổ bị năm người đánh hội đồng, thoát được mới lạ.
Hiên Viên Vũ Thác vốn xếp hạng bốn, Kiếm Thần Chung hạng năm, Lý Thiên Mệnh lấy được điểm của bọn họ.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời:
- Một nghìn bảy trăm ba mươi điểm!
Hiện tại hắn xếp hạng ba, vượt mặt Kiếm Lăng Thần, phía trước là Hiên Viên Mộc Tuyết.
Kiếm Lăng Thần bây giờ rớt xuống hạng bốn.
Gã vốn có một nghìn điểm, cộng với hơn sáu trăm điểm của Kiếm Mộ Cổ là được một nghìn sáu trăm năm mươi chín, ít hơn Lý Thiên Mệnh rất nhiều.
Hiên Viên Mộc Tuyết vốn có một nghìn bảy trăm mấy, nhưng ba ngày cuối đếm ngược, điểm của nàng tăng lên vùn vụt, có thể là đánh bại đệ tử Thiên Nguyên, giờ đã được hai nghìn một trăm mấy.