Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 954 - Chương 954 - Ngày Quyết Chiến

Chương 954 - Ngày quyết chiến
Chương 954 - Ngày quyết chiến

Khoa trương nhất là Phương Tinh Khuyết.

Ba ngày cuối, ưu thế đông người của gã hoàn toàn phát huy ra, nghiền nát khắp nơi, mới một chốc mà gã đã tăng vọt đến hai nghìn tám trăm điểm, quả thực không ai có thể chắn.

Xem tốc độ này thì Phương Tinh Khuyết vẫn đang liên tục tăng thêm, phỏng chừng không cần gã ra tay, chỉ cần cho một nhát cuối cùng.

Thế cục cuộc chiến Phồn Tinh bắt đầu hỗn loạn.

E rằng đệ tử Thiên Nguyên cũng sẽ bỗng nhiên bị đào thải, người lấy được điểm của bọn họ sẽ lập tức nhảy vọt.

Dù là Hiên Viên Mộc Tuyết cũng dẫn đầu Lý Thiên Mệnh mấy trăm điểm, biến số tuyệt đối rất lớn.

Nếu nhóm Kiếm Nghê Thường trợ giúp Lý Thiên Mệnh chặn lại bốn đệ tử Độc Cô Tẫn thì không chừng bây giờ Lý Thiên Mệnh đã đến hạng hai.

Có thể nói, trận chiến đấu này khiến Lý Thiên Mệnh nổi lên, trực tiếp thay đổi cách cục của cuộc chiến Phồn Tinh.

Hắn đã rất chói lọi, nhưng còn thiếu một chút mới đến chói mắt nhất.

- Hắn mạnh quá vậy? Ngươi nói xem, nếu hắn đụng độ đội ngũ mấy trăm người của Phương Tinh Khuyết thì sẽ phát sinh cái gì?

- Bên Phương Tinh Khuyết có chín đệ tử Thiên Nguyên.

- Hiên Viên Mộc Tuyết dẫn đầu không nhiều, nàng phỏng chừng cũng phải chạm mặt Lý Thiên Mệnh, Kiếm Lăng Thần, lấy điểm của đối phương thì mới ổn thỏa nhất.

- Đúng vậy!

Trong tiếng nghị luận của bọn họ, Lý Thiên Mệnh và năm người nhóm Kiếm Lăng Thần tụ lại với nhau.

Bọn họ đều nhìn thấy xếp hạng của Lý Thiên Mệnh tăng vọt, càng thấy rõ hắn liên tục nghiền nát Hiên Viên Vũ Thác và Kiếm Thần Chung.

Lý Thiên Mệnh hơi khó chịu nói:

- Ta kêu các ngươi giữ người lại, tại sao đều đi giúp Lăng Thần? Bản thân hắn có thể giải quyết đối thủ.

- Tại . . . chúng ta lo lắng Lăng Thần.

- Đúng rồi, lỡ Lăng Thần bị thương thì sao?

Bốn người núp phía sau Kiếm Lăng Thần, cúi đầu, không dám xem Lý Thiên Mệnh.

Rõ ràng, mặt bọn họ đỏ lựng, hiện tại ước gì tìm được cái lỗ để chui vào.

Kiếm Nghê Thường xấu hổ nói:

- Ta cho rằng ngươi có thể đuổi theo tất cả, không ngờ ngươi lợi hại . . . . . .

- Thật ngại quá, lúc trước chúng ta còn châm chọc ngươi, hiện tại ngược lại là ngươi giữ gìn điểm của Lăng Thần.

Đầu của Kiếm Lưu Dương càng thấp.

Các nàng nhéo vạt áo, núp sau lưng Kiếm Lăng Thần, muốn rút nhỏ chui vào lỗ cho rồi, mặt nóng ran.

Kiếm Lăng Thần lúng túng hỏi:

- Cái đó . . . huynh đệ, hay là . . . đừng so đo với họ?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đương nhiên sẽ không.

Hắn thấy rõ ràng, lúc chính mình bị đối phương vây quanh thì Kiếm Lăng Thần trở về trợ giúp chính mình.

Nể mặt Kiếm Lăng Thần, hắn không thể tính toán chi li với bốn tỷ tỷ nuôi của gã.

Kiếm Lăng Thần nói:

- Lúc trước bọn họ hơi vô lễ, tiểu đệ thay bốn tức phụ nhi xin lỗi ngươi!

- . . . !

Nói lời xin lỗi mắc mớ gì thêm mùi yêu đương thối hoắc vào?!

- Được rồi.

Kiếm Lăng Thần hỏi:

- Vậy chúng ta còn hợp sức không?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Còn chứ, ta còn muốn đụng độ Phương Tinh Khuyết.

Nếu trước trận chiến này mà Lý Thiên Mệnh nói câu đó, bốn cô nương phía đối diện chắc chắn khịt mũi khinh thường.

Còn bây giờ, bọn họ đều thành thật cúi đầu, không dám hó hé tiếng nào.

Kiếm Lăng Thần chắp tay:

- Tiểu đệ thề chết theo cùng! Phải công nhận, lăn lộn bên cạnh nữ hài lâu, ta phát hiện huynh đệ ngon cơm hơn.

Lý Thiên Mệnh bật cười nói:

- Chết đi, lão tử là thẳng nam thẳng tắp, xéo!

- . . .

Kiếm Lăng Thần quay đầu nhìn bốn tỷ tỷ nuôi, mếu máo:

- Ta thật khốn khổ.

Gà con xen lời:

- Ta cũng muốn khổ như vậy.

Kiếm Lăng Thần nói:

- Hay là đều cho ngươi?

- Bỏ đi, chủng loại khác nhau, cách ly sinh dục. Ta đi đùa giỡn đám phượng hoàng nhỏ của Thái Thanh Phương thị!

Huỳnh Hỏa không thèm quan tâm, chảnh gà bay đi.

Lý Thiên Mệnh đã xuất phát, tiếp tục tìm con mồi.

Kiếm Nghê Thường lắc cánh tay của Kiếm Lăng Thần, hỏi:

- Lăng Thần, hắn cũng là đối thủ cạnh tranh của ngươi, làm sao bây giờ? Hắn rất mạnh!

Kiếm Lăng Thần răn dạy:

- Làm sao bây giờ? Kệ nó chứ sao! Dù gì rất công bình, đều là dựa vào thực lực nói chuyện. Ta nói mấy người, khó khăn lắm mới kết giao bằng hữu, mấy người cứ ở bên cạnh nói ra nói vào người ta, thấy mất mặt không? Không cho ta đến gần nữ, nam cũng cấm?

- Biết biết biết.

. . .

Nhị Nguyên chiến trường.

Chiến đấu giữa Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Vũ Thác, Kiếm Thần Chung kết thúc, qua một khắc đồng hồ, huyên náo và nghị luận thế này mới ngừng lại.

Lập tức có cuộc chiến mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhưng nói thật lòng, đa số người chạm mặt, thắng thua đều không ra ngoài dự liệu, không quá đặc sắc.

Trong một phòng kín ở mé bên.

Một người áo đen đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn chăm chú kết giới Tinh Chủ, bề ngoài trông rất trẻ tuổi, thậm chí nói là thanh niên đều không đủ.

Xem đôi mắt của y thì thấy một con mắt màu đen, một con thì bị bao phủ trong sương mù đỏ máu.

Y không nhúc nhích, giống như pho tượng đứng lặng không nhúc nhích, đứng yên thật lâu.

Ngay sau đó, có người gõ cửa, nói:

- Độc Cô Kiếp Lão, Vũ Hành xin gặp.

- Vào đi.

Người áo đen hoạt động gân cốt, thu vào sương mù đỏ máu ở mắt phải, đôi mắt khôi phục bình thường, khí chất cũng thay đổi nhiều, bỗng nhiên trở nên ôn văn nho nhã, như một thư sinh.

Cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy mở, một thanh niên áo trắng đi vào, đến trước mặt người áo đen.

Người áo đen nói:

- Vũ Hành, ta hỏi ngươi một ít chuyện.

Hiển nhiên, là y triệu kiến Hiên Viên Vũ Hành.

- Kiếp Lão cứ hỏi, đệ tử biết gì sẽ nói nấy.

Người áo đen hỏi:

- Khi các ngươi đến đón tôn thần, tu vi của Lý Thiên Mệnh là Thiên Chi Thánh cảnh, đẩy nhẹ một cái suýt giết hắn?

Hiên Viên Vũ Hành đáp:

- Gần như vậy, nhưng ngay lúc này hắn bất kính với Thanh Hoàng đại nhân, ta dùng sức hơi mạnh. Nhưng hắn đúng là cảnh giới Thiên Chi Thánh cảnh, không sai được.

Người áo đen khen ngợi:

- Vậy thì tốc độ tiến bộ khá khủng bố.

Hiên Viên Vũ Hành nói:

- Vâng, tộc vương của chúng ta cũng nói như vậy, điều này chứng minh ánh mắt của tôn thần khác hẳn phàm nhân chúng ta.

- Lợi hại, lợi hại.

Hiên Viên Vũ Hành hỏi:

- Không lẽ Độc Cô Kiếp Lão muốn thu hắn làm đồ đệ?

Người áo đen mỉm cười hiền hòa nói:

- Nói nhảm, đây chính là đệ tử mà tôn thần định sẵn, ta nào dám có ý tưởng này?

Hiên Viên Vũ Hành gật đầu:

- Ừm.

Người áo đen mỉm cười nói:

- Ngươi lui xuống đi, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, phải cố thêm nữa.

- Rõ, Kiếp Lão.

Hiên Viên Vũ Hành rời đi.

Người áo đen dựa vào cửa sổ nhìn thiếu niên tóc trắng trong kết giới Tinh Chủ, đứng lặng thật lâu.

- Âu Dương Kiếm Vương, Dịch Tinh Ẩn và Câu Ngọc Thu muốn thông qua thiếu niên này nịnh hót tôn thần?

Người áo đen nheo mắt, sương mù máu trên mắt phải lại khuếch

Bình Luận (0)
Comment