- Càng nhiều loại người này thì Phương Tinh Khuyết càng an toàn, bởi vì nếu như vậy càng ít có người dám đi lên tấn công đệ tử Thái Thanh Phương thị.
Lý Thiên Mệnh ý thức được vấn đề này.
Hắn vừa đến đây liền trông thấy Phương Tinh Khuyết đứng trong đoàn đệ tử Thái Thanh Phương thị.
Ánh mắt Phương Tinh Khuyết kiêu căng, nét mặt âm u lạnh lẽo, dùng giọng điệu cứng rắn không kiêng nể gì nói:
- Cả đám các ngươi đều nghe cho ta, ai dám động người của Thái Thanh Phương thị ta một chút, sau khi ra ngoài, Phương Tinh Khuyết này sẽ từ từ tính món nợ này với các ngươi. Bây giờ nếu to gan, đến lúc đó, ta khiến cho các ngươi biết cuộc đời thảm cỡ nào.
- Ta không đùa với các ngươi, lão tử trước kia hành biết bao nhiêu con chó mù mắt thì trong lòng mọi người rõ ràng, dám tranh giành danh ngạch Phồn Tinh Trì của lão tử hả, ăn no rửng mỡ?
- Ha ha ha ha ha ha!
Mấy trăm người càn rỡ cười to, ngay cả những con thú bản mệnh phượng hoàng hoặc bay lượn hoặc treo mình trên vách núi đá cũng cười lớn.
Chúng nó miệt thị nhìn đám người bao vây ở vòng ngoài.
Phương Tinh Khuyết cười khinh thường nói:
- Đấu với ta? Ta phế ngươi rồi ném ra Thái Cổ Thần Tông, hoặc là làm chết ngươi, ai quản?
Ngay cả điện chủ Thẩm Phán Điện cũng là người của Thái Thanh Phương thị của hắn, chẳng lẽ sẽ thẩm phán nhi tử của Thiên Nguyên tông chủ?
Những lời uy hiếp này khiến bên ngoài khe núi một mảnh tĩnh mịch, mọi người còn đứng yên tại chỗ, dù lòng đầy căm phẫn, đối diện năm trăm đệ tử Thái Thanh Phương thị này, không ai dám xung phong.
Súng bắn chim đầu đàn.
Nếu đầu têu mà không có ai theo, bị Phương Tinh Khuyết theo dõi thì phiền phức.
Nói thật lòng, bị uy hiếp thành như vậy, vẻ mặt của mọi người đều rất bực tức, chỉ có thể giấu phẫn uất dưới đáy lòng.
- Hay mình đuổi theo Hiên Viên Mộc Tuyết đi, có lẽ còn hy vọng.
- Bên Phương Tinh Khuyết bít đường rồi, không ai có lá gan đó. Không có người đi đầu thì ai dám lên?
- Hiên Viên Mộc Tuyết đi hướng bên này, không cần đi, chờ thêm chút nữa.
Nói thật lòng, mỗi người đều tự mang ý xấu, khiến cuộc chiến ngày cuối cùng đếm ngược trở nên yên lặng.
- Lên đi chứ!
- Mau xông lên, đấu với Phương Tinh Khuyết đi!
- Cái đám hèn này!
Người bên ngoài nhìn mà nôn nóng, bọn họ không bị uy hiếp nên càng muốn xem chiến đấu đặc sắc.
Trước bao sự chú ý, bên này rốt cuộc đánh nhau.
Nhưng không phải có người dám khiêu khích Thái Thanh Phương thị, mà là người ngủ đông ở bên ngoài tự đánh nhau.
Có mặt ở đây đa số là đệ tử Thiên Nguyên, trên người phần lớn đều có mười đến trăm điểm, nếu có thể lấy điểm của đối phương thì còn có hy vọng nhất định.
Trường hợp bắt đầu hỗn loạn lên.
Các loại chiến đấu quyết đấu, các loại thú bản mệnh xuất hiện, trên chiến trường cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Phương Tinh Khuyết cười khinh thường, ung dung nhàn nhã:
- Một đám chó hèn!
Ngay sau đó!
Lý Thiên Mệnh và nhóm người Kiếm Lăng Thần bước vào tầm nhìn của mọi người.
- Là hắn, quả nhiên vẫn là Cổ Chi Thánh cảnh.
- Còn có người của Thái Ất Kiếm tộc, Kiếm Lăng Thần xếp hạng bốn.
- Hai ngày trước thứ hạng của Lý Thiên Mệnh tăng vọt, Hiên Viên Vũ Thác và Kiếm Thần Chung, Kiếm Mộ Cổ bị loại, ta tính ra Lý Thiên Mệnh lấy điểm của Hiên Viên Vũ Thác và Kiếm Thần Chung, chứng minh hắn cho nhát cuối cùng.
- Nhóm Kiếm Lăng Thần có ý gì? Đẩy Lý Thiên Mệnh Cổ Thánh cảnh lên xếp hạng ba?
Không tận mắt nhìn thấy, bọn họ tự nhiên không tin Lý Thiên Mệnh có thể hạ gục Hiên Viên Vũ Thác.
- Không đúng, chỉ dựa vào năm người Kiếm Lăng Thần thì không đấu lại bảy đệ tử của Độc Cô Kiếp Lão!
Làm đoàn thể duy nhất có khả năng khiêu chiến Phương Tinh Khuyết, bọn họ đến, dẫn phát chú ý rất lớn.
Phương Tinh Khuyết cũng nhìn thấy Lý Thiên Mệnh.
Gã lập tức muốn lao ra đánh.
Đệ tử Thiên Nguyên Phương Trầm Vân nói:
- Tinh Khuyết, khoan ra tay.
Ánh mắt Phương Tinh Khuyết hung hăng nói:
- Ta tìm thấy mấy ngày rồi, không trực tiếp làm chết thú bản mệnh của hắn đi, còn đợi cái gì?
Phương Trầm Vân nói:
- Trước nhìn xem, chủ động ra tay dễ dàng dẫn phát hỗn loạn.
Phương Tinh Khuyết bất mãn nói:
- Ta sợ mấy người khác đánh ra kết giới Tinh Nguyên của hắn!
- Ta cảm giác sẽ không, hắn khá gân gà.
Phương Tinh Khuyết nheo mắt nói:
- Được rồi, ta chờ thêm chút nữa.
Ánh mắt Phương Tinh Khuyết đầy sát khí nhìn Lý Thiên Mệnh.
Ngay sau đó, ánh mắt của Lý Thiên Mệnh giao nhau với Phương Tinh Khuyết.
Trong đám người, Lý Thiên Mệnh mỉm cười một cái, tiếp đó, giơ tay xẹt qua cổ.
Ám thị to gan bằng trời này khiến các đệ tử của Thái Thanh Phương thị nổi giận.
Nhưng mà . . .
Giây sau, có người công kích Lý Thiên Mệnh trước.
Người kia theo trong góc lao ra, hai lời không nói, trực tiếp ra tay.
- Lý Thiên Mệnh có hơn hai nghìn điểm, đánh bại hắn thì chúng ta cũng có khả năng vượt qua hạng hai Hiên Viên Mộc Tuyết!
- Đúng vậy! Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Mộc Tuyết chỉ chênh lệch năm trăm điểm, ta đang có bốn trăm điểm, hạ gục hắn thì ta tới gần đệ nhị!
- Ai đang ra tay?
- Hiện đang xếp hạng năm, Y Vũ Tuyền, nàng có hơn sáu trăm điểm, nếu nàng thắng thì lập tức vượt qua, xếp hạng hai!
- Mau xông lên, đừng để nàng giành trước!
Trong một chốc, cục diện nháy mắt hỗn loạn.
Bản thân Lý Thiên Mệnh cũng không ngờ mới tới mà bị xem thành trái hồng mềm, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Không có biện pháp, cảnh giới Cổ Thánh cảnh của hắn rất rõ ràng, dám động hắn đều là đệ tử Thiên Nguyên Sinh Tử Kiếp cảnh.
Lý Thiên Mệnh cười gằn:
- Không biết còn tưởng đâu ta nằm trong tốp hai.
Hắn sợ sao?
Đương nhiên không có!
Mục tiêu đầu tiên của Lý Thiên Mệnh là đệ tử Thiên Nguyên tấn công hắn trước.
Ánh mắt quét qua, đây là một thiếu nữ dáng người nóng bỏng, khuôn mặt thoạt nhìn rất non nớt, có loại cảm giác ngây thơ trong sáng, nhưng thân hình cực kỳ bốc lửa, khi nàng di chuyển thì ‘sóng’ dập dìu, cộng thêm tốc độ của nàng nhanh khiến ‘sóng’ đung đưa đặc biệt dưỡng mắt.
Thú bản mệnh của nàng là một con mèo đen.
Mèo đen hình thể rất lớn, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, khi di chuyển thì như ảo ảnh vụt qua. Đây chắc là một con thú bản mệnh thuộc tính hắc ám, hòa vào đêm tối, cơ hồ vô hình.
Nàng là Y Vũ Tuyền hiện xếp hạng năm trên bảng Phồn Tinh.
- Mau!
- Đừng để Y Vũ Tuyền giành trước!
Trong khi mấy người khác hô to thì Y Vũ Tuyền và thú bản mệnh của nàng đã đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Kiếm Lăng Thần và bốn tỷ tỷ nuôi đứng ở gần đó, nhưng mọi người phát hiện bọn họ không có ý giúp đỡ, thế là tập thể càng thêm quyết đoán ra tay.
- Ta muốn điểm của ngươi.
Y Vũ Tuyền cười ngọt ngào xinh đẹp, giống mèo con lười biếng, bộ dạng khá dụ dỗ người.
Nhưng ngay sau đó!
Trong ngực Lý Thiên Mệnh xuất hiện một con mèo đen.
Chú mèo mun này có lôi đình quấn quanh, đôi mắt xanh nước biển trông ngốc manh, thật ra trong bụng đen thui.
Xèo xèo xèo!
Oong!
Vạn điện cực tích súc lực lượng, thần thông lôi đình khủng bố bùng nổ gần trong gang tấc.
Đó là thần thông mới của Meow Meow: Vạn Cực Điện Võng.
Vạn lôi đình đánh ra, bện thành lưới sấm sét to lớn chớp mắt bao phủ Y Vũ Tuyền và mèo đen của nàng.
Điện xà khủng bố chạy dọc, không ngừng rút lại, có lôi đình tụ thành dây thừng quấn trên người Meow Meow.
Xèo xèo!
Meow Meow rút về, một người một thú trong Vạn Cực Điện Võng không ngừng bị lôi đình oanh tạc, lại bị lưỡi điện quấn người, lôi đình xé rách khiến máu thịt cháy đen, thiếu nữ xinh đẹp đến đâu cũng bị nổ thành cục than, mái tóc dài dựng đứng, bị điện đến nỗi run rẩy co giật.