Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 983 - Chương 983 - Chiến Vì Sinh Tồn (Tt)

Chương 983 - Chiến vì sinh tồn (tt)
Chương 983 - Chiến vì sinh tồn (tt)

Hiên Viên Mộc Tuyết mỉm cười nói:

- Ta không tâng bốc, thể chất của ngươi đúng là lợi hại, nương của ta suốt ngày nói bên tai ta rằng ánh mắt của tôn thần cực kỳ tốt.

Khoảng thời gian này, quan hệ của hai người tốt rất nhiều.

Nhưng Lý Thiên Mệnh và nhà nàng vẫn có chút ngăn cách, đó là vì Hiên Viên Vũ Phong.

Khúc mắc này khó cởi bỏ, đặc biệt là mẫu thân của nàng, Hiên Viên Ngu.

Nói chuyện với vị điện chủ này, Lý Thiên Mệnh có thể cảm thụ được nặng nề giấu bên dưới sự nhiệt tình.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mộc Tuyết, về chuyện ca ca của nàng, bây giờ ta hơi hối hận.

Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:

- Tại sao nói như vậy?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thái Cổ Hiên Viên thị đối xử với ta khá tốt, tôn thần cũng tốt với ta, người nhà của ngươi đều không tệ. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, thành ngăn cách không thể xóa nhòa. Ta không cho rằng lúc trước chính mình làm sai, mà là cảm thấy, nếu như không có chuyện này, ta với nàng có lẽ sẽ trở thành bằng hữu tốt.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Người ở giang hồ, thân bất do kỷ, ai đều không thấy được về sau sẽ phát sinh cái gì, chuyện này không trách ngươi được. Đi một bước xem một bước đi, đời người có nhiều lỡ lầm, ta cũng không biết nên đau khổ vì sự kiện nào.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Xin lỗi.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Ừm, không nói chuyện này nữa, không nhắc đến nó còn thoải mái một chút.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy nói chuyện gì? À, nàng sẽ tham gia Đệ Nhất Thiên Hạ Hội chứ? Ta nghe nói đệ tử cường giả của tám Thần Vực đã vào cảnh, đang đi hướng Thái Cổ Thần Tông, ước chừng hai ngày này sẽ đến. Sắp khai chiến rồi.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Ngưỡng cửa Đệ Nhất Thiên Hạ Hội ít nhất là Sinh Kiếp nhị trọng, để ta thử xem có thể tranh thủ mấy ngày cuối cùng thoát khỏi Tử Kiếp, đột phá Sinh Kiếp hay không. Nếu như có thể thành công, ta nhất định tham gia. Lần này người là dao thớt, ta là thịt cá. Bọn họ đều muốn khi nhục chúng ta, dù phải chết vì Thái Cổ Hiên Viên thị, vì tôn thần thì ta vẫn quyết không quay đầu, chết cũng không tiếc.

Hiên Viên Mộc Tuyết cười cay đắng, nhếch môi nói:

- Thần Tông gặp kiếp nạn lớn, lung lay trong mưa gió, Thiên Mệnh, ngươi nói xem thù cá nhân, tình cảm nhi nữ có đáng gì? Thái Cổ Thần Tông chúng ta bắt đầu từ Đệ Nhất thượng thần truyền thừa hai mươi vạn năm, lên xuống, trải qua các loại sống chết, có thể sống sót trong chém giết mới có tư cách làm thị tộc vĩnh hằng.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy nàng nói xem trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội sẽ có nguy hiểm gì?

- Ngươi không biết sao?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nói đi, ta vùi đầu khổ tu, còn không hiểu rõ bao nhiêu. Chúng ta sợ người của đối phương bỗng nhiên làm khó dễ, thừa dịp này công chiếm Thái Cổ Thần Tông hả?

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Chuyện đó đương nhiên không thể nào, cường giả tám Thần Vực theo ước hẹn tham gia Đệ Nhất Thiên Hạ Hội tuy đều là đỉnh của đỉnh, nhưng sẽ không quá nhiều, bọn họ mang theo thiên tài càng không có sức sát thương với Thần Tông. Quân đội của bọn họ không bước vào Thái Cổ Thần Vực, chỉ dựa vào cường giả đến dự theo lời hẹn thì dù tám Thần Vực hợp sức cũng không thể giương oai trên địa bàn của chúng ta, dù sao nơi này là đại bản doanh của chúng ta.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy chúng ta sợ cái gì? Chẳng phải đệ tử giao phong công bằng sao?

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Khác chứ.

- Khác chỗ nào?

Hiên Viên Mộc Tuyết đáp:

- Trong tám Thần Vực, đối với việc tôn thần trở về chỉ có Lưỡng Nghi Ma Tông, Lục Đạo Kiếm Tông là có phản ứng mãnh liệt, nhưng hoàn toàn không nhìn ra trong âm thầm có bao nhiêu người đạt thành liên minh. Thần Tông luôn cố gắng hòa đàm với một số Thần Vực quan hệ tốt. Tặng quà, cắt đất là bình thường, nghe nói có một ít Thần Vực sư tử mở rộng miệng, yêu cầu rất quá đáng. Hiện nay không thể xác định chúng ta đã ổn định được mấy Thần Vực, hơn nữa còn phải sợ những người này phản chiến phản công. Nương của ta nói chúng ta phải chuẩn bị tâm lý bị tám Thần Vực vây công, thái độ của bọn họ như thế nào có thể xem thấu lúc trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Xem như thế nào?

- Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, đệ tử tranh phong chém giết, quy định cho phép giết người. Nhưng, trước kia mỗi lần tranh phong, các Thần Vực hòa hợp êm thắm, hơi nương tay, điểm đến mới thôi, ít nhất giữ thể diện. Nhưng lần này nếu bọn họ quyết tâm muốn diệt vong Thái Cổ Thần Tông chúng ta thì sẽ tru sát từ thiên tài, kinh sợ chúng ta!

Nét mặt Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:

- Đến lúc đó, rất có thể sẽ phát sinh chuyện như vậy, đó là: Tất cả đệ tử Thiên Nguyên tham chiến đều bị đuổi tận giết tuyệt! Như vậy thì chẳng những có thể hao hụt lớp thiên tài, cắt đứt tương lai của Thái Cổ Thần Tông chúng ta, cũng cho cảnh cáo nặng nề, chế tạo khủng hoảng. Thậm chí đạt thành hậu quả mà Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta không thể chịu đựng.

Giọng Lý Thiên Mệnh lạnh lùng hỏi:

- Hậu quả gì?

Hiên Viên Mộc Tuyết nặng trĩu ưu tư nói:

- Ta nghe nương nói bọn họ rất có khả năng dùng phương thức như vậy ép chúng ta giao ra tôn thần, khiến bọn họ . . . thí thần!

Đầu Lý Thiên Mệnh nóng ran, lửa giận lăn lộn trong lồng ngực, sát khí tràn ngập:

- Không giao ra liền giết hết đệ tử Thái Cổ Thần Tông?

- Ừ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Đã như vậy, tại sao còn muốn tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội làm gì?

- Những gì ta nói chỉ là khả năng xảy ra. Các trưởng bối đang tích cực trao đổi với Thần Vực khác, lôi kéo quan hệ. Ta nói là tình huống tệ nhất. Hơn nữa quy tắc của Đệ Nhất Thiên Hạ Hội dù sao công chính công bình, không khó tự bảo vệ mình trong quy tắc, đệ tử Thiên Nguyên chúng ta không kém đến mức mặc người tùng xẻo.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Nếu không dám tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội thì càng sẽ bị người cười nhạo, thậm chí tạo biểu hiện hèn nhát, rụt rè, sẽ tăng thêm khó khăn liên minh với Thần Vực khác. Hơn nữa, nội bộ Thần Tông ý kiến không đồng đều, về việc có nên tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội hay không đã trải qua rất nhiều thảo luận, nghe nói là Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh làm ra quyết định cuối cùng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Hiểu, tức là không thể không chiến.

Hiên Viên Mộc Tuyết cố nặn ra nụ cười gượng gạo:

- Không sao, vì Thần Tông, vì tôn thần mà chết trận, sau khi chết là anh linh, chúng ta không oán không hối.

Lý Thiên Mệnh châm chọc:

- Đây là độc dược thôi miên bản thân sao?

Đôi mắt Hiên Viên Mộc Tuyết đỏ ngầu nói:

- Không phải, đây là dòng máu chảy trong người dạy cho chúng ta ý nghĩa sinh mệnh, thà làm quỷ chết trận, không làm nô lệ mất nước! Ta mười bảy tuổi, ta không sợ chết!

Giọng Lý Thiên Mệnh trầm thấp nói:

- Khá lắm, làm ta cảm động.

Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:

- Ngươi thì sao? Có tham chiến không?

Lý Thiên Mệnh trừng nàng, nhỏ giọng rống một câu:

- Ta không tham chiến? Rồi để bọn họ ép Thần Tông giao ra tôn thần sao? Khiến nàng bị giết trước mặt người trong thiên hạ?

Bộ dạng của Lý Thiên Mệnh như dã thú đẫm máu, cực kỳ hung hãn.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Ngươi thất thố, xem ra tôn thần rất quan trọng với ngươi.

- Xin lỗi.

Lý Thiên Mệnh hít sâu một lần, khiến chính mình bình tĩnh lại.

Nhưng đầu của hắn vẫn nóng bỏng.

Tưởng tượng hình ảnh kia, tưởng tượng Khương Phi Linh sẽ chết là hàm răng Lý Thiên Mệnh va vào nhau, cả người nôn nóng bất an, đi qua đi lại, đầu óc nóng lên, hai nắm tay siết chặt.

- Chết đi, chết hết đi!!!

Mí mắt Lý Thiên Mệnh giật liên hồi, cắn môi chảy máu.

Bình Luận (0)
Comment