Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:
- Ngươi đừng căng thẳng quá, điều ta nói là tình huống tệ nhất thôi. Bất kể như thế nào, Thái Cổ Hiên Viên thị chúng ta thề sống chết thủ vệ tôn thần, trừ phi diệt tuyệt chúng ta, khiến Hiên Viên Hồ thây ngã khắp nơi, nếu không thì không ai có thể chạm vào tôn thần!
- Ừm . . .
Hiên Viên Mộc Tuyết bỗng hỏi:
- Có phải ngươi yêu tôn thần không?
Lý Thiên Mệnh sửng sốt.
Hắn nói:
- Nàng nói bậy bạ cái gì, vớ vẩn.
- Ừ thì ta nói bừa, bộ dạng vừa rồi của ngươi rất giống.
- Giống cái gì?
- Nam nhân bị nhi nữ tình trường và sinh ly tử biệt chọc giận.
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Đừng nói lung tung lời như vậy, tôn thần là thượng thần, không cho phép khinh nhờn, biết chưa?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Còn cần ngươi nhắc? Nơi này là Phồn Tinh Trì, nếu ta ở bên ngoài nói câu này thì nương sẽ đập chết ta.
- Ừm.
Lý Thiên Mệnh nuốt nước miếng, thẫn thờ nhìn Phồn Tinh Trì.
- Mộc Tuyết.
- Hửm?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nếu, bọn họ bắt đầu giết đệ tử Thiên Nguyên của Thần Tông, vậy ta giết hết người của họ, vậy bọn họ có còn dọa sợ, uy hiếp chúng ta không?
Hiên Viên Mộc Tuyết đáp:
- Làm vậy là khai chiến.
Lý Thiên Mệnh và Hiên Viên Mộc Tuyết sóng vai rời đi Phồn Tinh Trì, cùng nhau đến Tà Ma địa cung tu hành.
Tu hành xong, hai người cùng rời đi.
Lý Thiên Mệnh tạm biệt nàng:
- Ngày mai gặp.
Màn đêm buông xuống, gió tuyết phất phơ, Hiên Viên Mộc Tuyết hơi mỉm cười, xoay người bước vào hắc ám.
Lý Thiên Mệnh nhìn nàng rời đi.
- Thái Cổ Hiên Viên thị sao?
Hắn một lần nữa xem kỹ thị tộc này.
Cảnh tượng Hiên Viên Vũ Phong chống trường thương, đứng chết tái hiện trong đầu Lý Thiên Mệnh.
- Thà làm quỷ chết trận, không làm nô lệ mất nước!
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh ở trong đêm tối nhiệt liệt như lửa, sát khí đã lan tràn trong lòng.
- Huỳnh Hỏa.
- Hưm?
- Ta muốn làm đệ nhất thiên hạ.
. . .
Đêm khuya tuyết dày, nghe tiếng trúc gãy.
Đêm yên tĩnh, Hiên Viên Mộc Tuyết ngồi trên người Hải Hồn Mệnh Long, bay lướt tầm thấp quay về Hiên Viên Hồ.
Gần Hiên Viên Hồ là nơi đệ tử bình thường không được đến gần, đêm khuya càng hiếm có bóng người.
Phía trước bỗng có người kêu gọi:
- Mộc Tuyết.
Hiên Viên Mộc Tuyết ngước đầu lên, chợt thấy một nam nhân áo trắng đứng trong góc tối phía trước.
Nam nhân tươi cười, con mắt dựng đứng giữa hai chân mày lấp lóe tia sáng chói mắt trong đêm tối.
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Vũ Hành ca ca, có chuyện gì sao?
Đây không phải là gặp gỡ tình cờ, mà là đối phương chờ sẵn nàng.
- Không có việc gì, tán gẫu một lúc đi.
Hiên Viên Vũ Hành ngự không đi tới, đứng trên lưng Hải Hồn Mệnh Long, trên cao nhìn xuống nhìn Hiên Viên Mộc Tuyết.
- Được, ca ca nói đi.
Hiên Viên Vũ Hành hỏi:
- Ta thấy thời gian gần đây muội đi lại với Lý Thiên Mệnh hơi nhiều, người khác đều nghị luận các ngươi thành đôi thành cặp, muội biết không?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Không biết, bọn họ suy nghĩ nhiều, chỉ là trùng hợp thuận đường mà thôi.
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Ta không tin. Cô nương mười mấy tuổi gặp một tiểu tử xấu, tình yêu chớm nở rất bình thường.
Hiên Viên Mộc Tuyết thản nhiên nói:
- Nhàm chán. Cuộc đời của ta có việc càng quan trọng hơn, Vũ Hành ca ca rất rảnh sao? Không ngờ cảm thấy hứng thú với mấy chuyện không đâu này.
Hiên Viên Vũ Hành mỉm cười nói:
- Ta cũng không có hứng thú, chỉ muốn hỏi han, quan hệ giữa hai người tốt như vậy, Lý Thiên Mệnh có nói cho muội biết một việc không?
- Việc gì?
Hiên Viên Vũ Hành nói:
- Khoảng thời gian trước, có một đêm ta và hắn cùng ở Tà Ma địa cung, vừa lúc không có người ngoài, ta thử giết hắn, nhưng mà bị hắn trốn thoát.
Hiên Viên Mộc Tuyết ngây ra.
Nàng nói:
- Vũ Hành ca ca, đừng nói giỡn. Nếu ca ca làm như vậy lại bị hắn chạy thoát, vậy bây giờ ca ca đã ở trong ngục giam rồi.
Hiên Viên Vũ Hành nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Mộc Tuyết, hỏi:
- Muội nói xem, hắn không dám tố cáo, điều này chứng minh cái gì?
- Không biết.
- Chứng minh hắn quá tự tin vào bản thân! Chứng minh hắn cho rằng, ta chỉ có thể mua dây buộc mình, căn bản không làm gì được hắn! Chứng minh hắn khinh thường Hiên Viên Vũ Hành này!
Hiên Viên Vũ Hành mỉm cười nói chuyện, nhưng âm thanh càng lúc càng nặng, trong mắt dần tích lũy tia hung ác.
- Ca ca nói có thật không?
- Đương nhiên rồi.
Hiên Viên Mộc Tuyết không biết nên nói cái gì:
- Vậy tại sao ca ca phải làm như vậy? Bị điên sao? Ca ca có lý do gì đố kị hắn? Hiên Viên Tiêu thúc thúc đã khiến hai người bắt tay giảng hòa, hắn không so đo với ca ca rồi, ca ca nổi điên làm gì?
Hiên Viên Vũ Hành nhe răng cười nói:
- A, ngay cả tiểu nha đầu như muội cũng xứng làm như vậy, vì người ngoài mà khiển trách ta?
- Vũ Hành ca ca, hãy đặt tâm tư ở Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, quay đầu là bờ đi. Hắn không so đo với ca ca đã là tốt bụng lắm rồi.
Hiên Viên Vũ Hành kích động nói:
- Hắn không phải không so đo, mà là chờ về sau chính mình báo thù, muội nói đi, ta có thể bỏ qua cho hắn sao?
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Vậy chứ ca ca muốn làm sao? Ca ca có thể làm gì?
Hiên Viên Vũ Hành bỗng cười to bảo:
- Đơn giản!!!
Trong khoảnh khắc!
Con mắt trên trán Hiên Viên Vũ Hành bỗng bắn ra ánh sáng màu vàng khủng bố, ánh sáng giống như đao kiếm, quá nhanh quá hung mãnh, một khi bùng nổ thì thế như chẻ tre.
Con ngươi Hiên Viên Mộc Tuyết nở to:
- Kim Cương Tịch Diệt Chi Nhãn!!!
Đồng thuật khủng bố này không công kích Hiên Viên Mộc Tuyết gần trong gang tấc.
Khi Hiên Viên Vũ Hành thi triển thì đột nhiên quay đầu, khiến luồng sáng vàng này bắn trúng người Hải Hồn Mệnh Long.
Hiên Viên Mộc Tuyết hay Hải Hồn Mệnh Long đều không phản ứng lại.
Nàng làm sao ngờ được Hiên Viên Vũ Hành sẽ tấn công chính mình?
Bùm!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng nhanh còn hơn sấm sét xuyên thủng đầu rồng của Hải Hồn Mệnh Long, máu phun như suối.
- Hú hú . . .
Mắt Hải Hồn Mệnh Long tan rã, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.
Óc của nó bị xuyên thấu!
- Lam Lăng!!!
Hiên Viên Mộc Tuyết hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ánh mắt ngơ ngẩn, lòng như đao cắt.
Hiên Viên Vũ Hành bỗng nhiên ra tay giết một con thú bản mệnh của nàng!
Hiên Viên Vũ Hành lạnh lùng cười, như ma quỷ xuất hiện sau lưng Hiên Viên Mộc Tuyết:
- Đừng để con khác đi ra, nếu không thì nó cũng phải chết. Còn nữa, đừng ra tiếng, đừng ồn ào.
Toàn thân Hiên Viên Mộc Tuyết như bị đao cắt, đau đến mức khó mà hô hấp, nước mắt tuôn rơi:
- Hiên Viên Vũ Hành, ngươi điên rồi!!!
Hiên Viên Vũ Hành giết đồng bạn thân thiết nhất của nàng.