Chương 1196. Bổn tọa động vào các ngươi đó, có thể như thế nào!
Tinh Vẫn đại lục chi chủ?
Trình độ không biết xấu hổ của Quân Thường Tiếu, có thể nói núi cao ngước nhìn... Bởi vì ở vũ trụ, võ giả đại lục cho dù ngẩng đầu cũng không nhìn thấy.
“Phi!”
Hệ thống nhịn không được.
Nếu Vạn Cổ tông được công nhận là tông môn mạnh nhất đại lục, Quân Thường Tiếu thân là đứng đầu một tông có thể tính là bá chủ phương diện thế lực.
Nhưng danh hiệu Tinh Vẫn đại lục chi chủ này, vậy thì phi thường lớn rồi.
Đầu tiên, phải hỏi chín đại Võ Đế đồng ý không.
May mấy huynh đệ không ở đây, nếu không thay phiên ra trận, mang mặt của con hàng này ấn ở trên bức tường không gian vũ trụ dùng sức ma sát.
Bức tường không gian: “Đừng đừng đừng, chúng ta không chịu được!”
“Tinh Vẫn đại lục chi chủ?”
Trên mặt Lão giả trước hiện ra biểu cảm ngạc nhiên, sau đó khóe miệng hiện ra mỉm cười khinh thường.
Một vị diện rác rưởi nho nhỏ tồn tại vũ trụ phàm trần, thế mà còn có danh hiệu ‘chủ’ này, vậy thì cực kỳ khôi hài rồi.
“Tiểu tử.”
Người trung niên bên cạnh lạnh nhạt nói: “Chiếc chiến thuyền này của ngươi chẳng lẽ là từ chỗ Tinh Không Ngũ Bá cướp được?”
Hắn đã sớm chú ý tới Thông Cổ chiến thuyền.
Vị diện cấp thấp tuyệt đối không thể có loại chiến thuyền quy cách cấp bậc này, chỉ có một nguyên nhân, khẳng định không trộm thì cướp.
“A?”
Quân Thường Tiếu giả bộ kinh ngạc nói: “Các ngươi quen Tinh Không Ngũ Vương Bát?”
Ánh mắt lão giả nhất thời trở nên sắc bén.
Có thể lấy vương bát xưng vị, nói lên kẻ này không vừa mắt nhau với Tinh Không Ngũ Bá, chẳng lẽ ở khu vực Tinh Vẫn đại lục mất liên lạc, có liên quan với kẻ này?
“Tiểu tử.”
Hắn trầm giọng nói: “Tinh Không Ngũ Bá hai người bị giết, ba người biến mất, có phải ngươi làm hay không?”
“Ài.”
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, nói: “Việc này kể ra thì dài, còn xin hai vị nghe ta chậm rãi nói.”
“Bớt con mẹ nó nói lời thừa!”
Người trung niên tính tình có chút nóng nảy, cả giận nói: “Nói có phải ngươi làm hay không là được rồi!”
“Phải.”
Quân Thường Tiếu chưa phủ nhận.
Người trung niên ngạc nhiên.
Vốn tưởng đối phương sẽ phủ nhận sẽ tìm các loại lý do, không ngờ vậy mà lại sảng khoái thừa nhận như vậy!
Lần này phụng mệnh đến điều tra việc này, vừa mới đến hiện trường đã tìm được hung thủ, toàn bộ quá trình quả thực quá thoải mái.
Lão giả cười lạnh nói: “Tiểu tử, Tinh Không Ngũ Bá chính là cư dân bậc hai của cứ điểm ta, ngươi giết bọn họ, chính là đang đắc tội chúng ta.”
“Vậy thì sao?”
Quân Thường Tiếu vẻ mặt không sao cả nói.
“Hừ.”
Người trung niên mặt âm trầm nói: “Biết điều một chút nhanh giao ra ba người khác, sau đó tự phong kinh mạch theo chúng ta tới Cứ Điểm Tinh Không chịu thẩm.”
“Chịu thẩm?”
Quân Thường Tiếu cười lạnh nói: “Đây là mang bổn tọa coi là phạm nhân?”
“Dựa theo pháp luật Cứ Điểm Tinh Không ta, thương tổn cư dân bậc hai chính là phạm tội lớn không thể tha thứ.” Người trung niên thản nhiên nói.
“Ha ha ha!”
Quân Thường Tiếu cười phá lên.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng nói: “Pháp luật bên ngoài quản không được lão tử, ngược lại đến Tinh Vẫn đại lục ta, đều phải tuân thủ pháp luật nơi này, cho dù thương tổn một cành cây ngọn cỏ cũng phải định tội!”
Hắn rất tức giận!
Ở vị diện chiến trường bị thượng giới chế tài, bởi vì có tội!
Hôm nay một cái yếu tắc rắm chó cũng nói mình có tội, thực mang bản thân coi là cảnh sát vũ trụ?
“Hắc Bạch Song Sát!”
Quân Thường Tiếu giận dữ hét lớn: “Mang hai kẻ chưa trải qua đồng ý, tự tiện tiến vào khu vực Tinh Vẫn đại lục này bắt lại áp giải tới tông môn chịu thẩm!”
“Tuân mệnh!”
“Vù! Vù!”
Hắc Bạch Song Sát nấp ở chỗ tối bay đến.
Một người lơ lửng ở trước chiến thuyền, một người lơ lửng ở phía sau chiến thuyền, hiện lên mỉm cười, cực kỳ giống loại đả thủ cao cấp kia.
Lão giả và người trung niên khẽ biến sắc.
Hai võ giả đen trắng đột nhiên xuất hiện khí tức rất mạnh, làm bọn họ nhất thời có chút hoảng hốt.
“Tiểu tử.”
Lão giả trải qua sóng to gió lớn, thản nhiên nói: “Ngươi đây là muốn công khai đối nghịch với Cứ Điểm Tinh Không ta sao?”
“Có vấn đề?”
“Cứ Điểm Tinh Không ta uy danh vang vọng vũ trụ phàm trần, cho dù vị diện đỉnh cao nhất thấy cũng phải khách khí, ngươi một cái Tinh Vẫn đại lục nho nhỏ dám trêu chọc, không thể nghi ngờ là lão Thọ tinh thắt cổ chán sống.”
Lão giả lần này nói ra, Nhất Quyền Tất Sát hẳn là có thể trực tiếp súc lực 50%.
Đương nhiên, người ta mặc dù có nghi ngờ làm màu, nhưng nói cơ bản là thật, bởi vì Cứ Điểm Tinh Không ở vũ trụ phàm trần quả thực phi thường có năng lượng.
Thà đắc tội diêm vương, không trêu vào cứ điểm.
Thà vào địa ngục, không vào cứ điểm.
Đây là hai câu nói lưu truyền rộng nhất trong vũ trụ phàm trần.
Thứ nhất hình dung Cứ Điểm Tinh Không thực lực mạnh, ai trêu vào kẻ đó xui xẻo, ý tứ thứ hai là, địa ngục tuy đáng sợ, xa không bằng cứ điểm!
Xem lão giả lúc nói chuyện đầu cũng sắp vươn đến chỗ sâu trong vũ trụ rồi, Quân Thường Tiếu nhất thời nổi nóng, nói: “Bổn tọa động vào các ngươi đó, có thể như thế nào!”
“Vù!”
“Vù!”
Hắc Bạch Song Sát lao tới.
Khí tức cường thế bùng nổ, nháy mắt quấy động không gian vũ trụ rung chuyển không chịu nổi.
“Đến đi!”
“Ai sợ ai!”
Lão giả cùng người trung niên lớn tiếng rống giận, tu vi so với gã chữ Soái còn mạnh hơn bộc phát ra, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ngồi xổm xuống bảo vệ đầu cùng mặt.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm ầm ầm!”
...
“Bịch!”
“Bịch!”
Một lát sau, hai cường giả đến từ Cứ Điểm Tinh Không ngã vào trên boong tàu, bị ngược đãi mặt mũi bầm dập, vết thương chồng chất, trong miệng thỉnh thoảng phun ra bọt mép.
Bọn họ cũng chỉ mạnh hơn so với Tinh Không Hàng Hải Vương chút, theo một soái lực để tính, nhiều lắm cũng chỉ khoảng 1. 2~1. 3, đối mặt Hắc Bạch Song Sát, ngay cả đánh cũng chưa đánh đã trực tiếp nhận xui xẻo.
Như Quân Thường Tiếu nói, không phải là tới chịu ngược đãi sao?
Thật ra phương diện cứ điểm cũng chỉ lấy điều tra làm chủ, cũng không xác định Tinh Không Ngũ Bá có liên quan với hắn, nếu không, khẳng định sẽ không phái hai người tới đây.
“Hai vị.”
Quân Thường Tiếu ngồi xổm xuống, nói: “Chút thực lực ấy cũng dám đến Tinh Vẫn đại lục ta giương oai, chẳng lẽ người cứ điểm các ngươi đều tự tin như vậy?”
“...”
Lão giả cùng người trung niên bởi thương thế chưa nói chuyện.
“Mang đi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nhốt vào nhà tù!”
“Vù!”
“Vù!”
Hắc Bạch Song Sát mỗi người nắm lên một tên, đầu tiên là phong tỏa khí mạch cùng một thân tu vi, sau đó ném vào trong nhà tù Vạn Cổ tông.
...
“Kẹt....”
Cửa phòng đóng lại, hoàn cảnh một lần nữa âm u đi.
“Đáng... Đáng giận...” Lão giả bị phong tỏa giận không chịu nổi.
Vốn tưởng lần này tới điều tra là công việc tốt đẹp, kết quả... Vừa làm rõ chuyện Tinh Không Ngũ Bá liền trở thành tù nhân.
“Hai vị.”
Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm.
Người trung niên cố gắng nghiêng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười hướng về phía mình, nói: “Ta là tù phạm thâm niên của Vạn Cổ tông Triệu Đậu Đậu, các ngươi cần mở đường tâm hồn không?”
Bởi vì chữ Địa nhốt đám người gã đầu trọc cùng Tinh Không Tam Bá, giường ngủ rõ ràng có chút khẩn trương, cho nên cường giả cứ điểm chỉ có thể nhốt ở chữ Thiên trước.
Cái này làm Triệu Đậu Đậu cao hứng hỏng rồi.
Bạn tù đến một đợt lại một đợt, trước sau không an bài đến phòng giam của mình, hôm nay đưa tới hai tên, rốt cuộc không cần nói chuyện với tên Đới Luật hũ nút kia nữa.
“Hai vị châu nào, quận nào, thành nào?”
“...”
“Căn cứ kinh nghiệm của ta đến xem, các ngươi lát nữa phải bị thẩm vấn, nếu không muốn gặp tra tấn, vẫn là thẳng thắn được nhận khoan hồng đi.”
“...”
“Tên kia sát góc tường biểu hiện rất cứng, cho đến bây giờ còn bị nhốt, đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội ra ngoài.”
“Đương nhiên, còn có ta.”
“Bởi vì giả mạo Quân tông chủ ở bên ngoài lừa bịp, nhốt ở trong tù...”
“Ài, thời gian quá dài bản thân ta cũng sắp quên bị nhốt bao lâu rồi.”
------------