Chương 1446. Cấm địa tam đẳng bị xoá tên
Thời gian trở lại trước khi Quân Thường Tiếu đi tới cứu viện, tuy rằng Ma vụ Yêu Vương đã bị nhốt ở trong tử môn, nhưng cũng không đại biểu nguy cơ đã được giải trừ, bởi vì thuộc tính ma khí tồn tại ở bốn phía đã đạt đến đỉnh điểm.
“Á!”
Tiêu Tội Kỷ nửa quỳ ở trên mặt đất, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo đến cực hạn.
Bị Ma vụ Yêu Vương oanh kích một quyền, phòng tuyến linh hồn vốn đã sập không ít, bây giờ lại bị điên cuồng quấy rối, hoàn toàn khó mà tiếp nhận.
Bọn người Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần cũng bị như thế.
Đây chính là Rừng Ma Vụ, nguy hiểm không phải yêu thú hoặc Yêu Vương, mà là ma khí quấy rối tâm trí.
Bịch!
Mọi người ở đây đều đang đau khổ chống lại ma khí nhập thể, đã mất đi thời điểm hành động, tóc trắng của Lục Thiên Thiên bồng bềnh nhẹ nhàng rơi xuống, hai tay đánh ra kết ấn, nói: “Băng tinh hộ thể, vạn vật bất xâm!”
“Uỳnh!”
Mặt đất dưới chân hiển hiện đồ án quỷ dị, cấp tốc phác hoạ ra hình thái hoa sen.
Vù vù!
Gió lạnh thổi đến, tóc trắng bay lên.
Đặt mình vào bên trong đồ án, Lục Thiên Thiên bị ánh sáng bao phủ, giống như đang thiêu đốt cái gì.
“Đại sư tỷ...”
Lý Thanh Dương thống khổ la lên.
“Không có việc gì.” Lục Thiên Thiên đưa lưng về phía hắn, nói: “Ta sẽ bảo hộ các ngươi đến khi sương mù tan đi mới thôi.”
Quanh thân đã hoàn toàn bị hàn khí bao phủ, ngôn ngữ vốn nên băng lãnh mới đúng, nhưng nói ra lại cho người ta có cảm giác tắm gió xuân.
Vù!
Nhưng mà vào lúc này, bên trong rừng Ma Vụ đột nhiên hiện ra băng hàn chi khí càng cường thế hơn, gợn sóng hướng bốn phương tám hướng dũng mãnh lao tới, những nơi đi qua sương mù lập tức kết băng, toàn bộ khu rừng giống như bị treo lên chiếc gương.
Tạch tạch tạch!
Tạch tạch tạch!
Thân thể của năm người bắt đầu bị đông cứng, sau đó bị băng dày đặc bao phủ, ma khí ở bên ngoài lập tức khó mà chảy vào.
Có băng tinh hộ thể, bọn hắn có thể an toàn.
Nhưng mà, có thể chèo chống đến thời điểm ngày mai khi sương mù lui tán được hay không thì phải dựa vào Lục Thiên Thiên.
Có thể.
Bởi vì nàng đã nói, muốn bảo vệ bọn hắn.
“Chèo chống hơn mười canh giờ chắc là không vấn đề gì, nhưng mà...” Bị phong bên trong băng tinh, Lục Thiên Thiên thầm nghĩ: “Cần trả giá một chút.”
Nhưng mà.
Khiến nàng không nghĩ tới chính là, mới trôi qua một hai canh giờ, ma khí bên ngoài đã dần dần yếu đi, đạt đến mức khó mà tạo thành tổn thương, thế là quả quyết triệt tiêu phòng ngự băng tinh.
Mặc dù thời gian bảo vệ đồng môn ngắn, nhưng bởi vì toàn tâm gia trì băng tinh để ngăn cản ma khí xâm lấn, vẫn khiến cho Lục Thiên Thiên bị phản phệ, cho nên sau khi được giải thoát, đã nôn một ngụm máu rồi bất tỉnh.
“Đại sư tỷ!”
Các nữ đệ tử Lăng Uyên Tuyết cuống quýt tiến lên.
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, mặc dù đại đệ tử đã hôn mê, nhưng hô có quy luật, thương thế không phải rất nặng.
“Tông chủ...”
Lý Thanh Dương đứng lên.
Nhìn thấy bọn hắn từng người chật vật không chịu nổi, trong lòng Quân Thường Tiếu đau đớn, tiếp theo nắm song quyền, gân xanh bạo xuất hét lớn: “Đem ma khí hút sạch sẽ cho ta, đốt cháy cái sơn lâm này!”
“Vâng!”
Chúng đệ tử hành động.
Vù vù vù!
Gió lạnh và ma vụ trong rừng tấp nập, tựa như đang thút thít, lại tựa như đang cầu xin tha thứ.
...
Sau hai canh giờ.
Ở dưới tình huống mọi người cùng ra sức, ma khí ở bên trong Rừng Ma Vụ đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, mất đi loại thuộc tính này, sương mù cũng dần dần nhạt đi, các loại thiên tài địa bảo có thể thấy rõ ràng.
Xoát!
Xoát!
Bọn người Lý Thượng Thiên chia nhau ra thu thập, rất nhanh chóng đã lấy hết toàn bộ thiên tài địa bảo.
Khi Cẩu Thặng xuất chinh, không có một ngọn cỏ, một cấm địa tam đẳng hoàn toàn biến thành sơn lâm phổ thông.
Khóe miệng của các võ giả ở bên ngoài kịch liệt run rẩy.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến một trong những cấm địa ở thượng giới, lại trong khoảng thời gian ngắn đã bị Vạn Cổ Tông hủy đi, từ đây trở thành một hạt bụi trong dòng sông lịch sử!
“Tiểu Hoả!”
“Vâng!’
Hỏa Hồn Chi Linh hóa thành hỏa diễm đầy trời, như ác ma bổ nhào qua.
Vù vù!
Lửa hừng hực bao phủ phạm vi gần nghìn dặm của Rừng Ma Vụ, cho đến ngày thứ hai hoàn toàn hóa thành một mảnh đại địa cháy đen.
Làm tổn thương một chút đệ tử của ta đều phải trả giá thật lớn, chứ nói chi là khiến cho Lục Thiên Thiên thổ huyết, bọn người Lý Thanh Dương chật vật không chịu nổi, cho nên cái cấm địa này tồn thật lâu bị hủy diệt cũng là điều bình thường.
...
Một trận hỏa lớn, Rừng Ma Vụ tam đẳng từ đó bị xoá tên khỏi thượng giới, trở thành quá khứ lịch sử.
Đối với võ giả mà nói là nửa vui nửa buồn, vui chính là không có nguồn suối dụ hoặc, cũng không cần đến đây để cống mạng, buồn là về sau làm thế nào để thu hoạch cơ duyên đây?
Quân Thường Tiếu cũng mặc kệ cơ duyên cái gì, dù sao ma khí và thiên tài địa bảo đều đã mang đi, chỉ cần có thể làm đệ tử hả giận là đủ rồi.
“Haizz.”
Các võ giả hội tụ ở bên ngoài lắc đầu, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Rừng Ma Vụ đã không còn, bọn hắn cũng cắt đứt suy nghĩ, lần này rời đi cũng sẽ không đi đến nơi này nữa.
Nhưng mà, mỗi lần nhớ tới Vạn Cổ Tông vậy mà có thể thu nhập ma khí, cuối cùng còn phóng hỏa đốt rừng, trong lòng vẫn còn cực kì kinh hãi.
“Chờ một chút.”
Lý Đại Đảm đang muốn rời khỏi, lại bị Quân Thường Tiếu gọi lại.
Người anh em này đã dám cùng mình tiến vào Rừng Ma Vụ tìm người, khẳng định không thể bạc đãi hắn, cho nên hào phóng đưa hai mươi viên Giải Độc Đan.
“Đa tạ Quân tông chủ!”
Lý Đại Đảm vui mừng phấn khởi nhận lấy, sau đó chắp tay mang đồng bạn rời đi.
Lần này tới Rừng Ma Vụ mặc dù bỏ ra sáu mươi vạn huyền thạch, nhưng thu hoạch được nhiều Giải Độc Đan như vậy, khẳng định siêu cấp kiếm lời, hơn nữa, lâu dài đi các đại cấm địa lịch luyện tán tu, Giải Độc Đan cần thiết hơn những đan dược quan trọng khác nhiều.
“Quay về tông môn.”
Xoát! Xoát! Xoát!
Chúng đệ tử gọi Thất Thải Huyễn Quang Cánh ra, hóa thành ánh sáng bay về phía Vạn Cổ Tiên Sơn, chỉ để lại đại địa cháy đen tràn ngập tàn khói kia.
...
Tin tức Rừng Ma Vụ bị hủy diệt nhanh chóng truyền ra ở thượng giới, lần nữa gây nên oanh động.
Cấp bậc cấm địa Tam đẳng không cao lắm, nhưng dù sao có chút lâu đời, vậy mà lại bị một tông môn không có đẳng cấp như Vạn Cổ Tông hủy diệt, thực sự có chút không thể tưởng tượng!
Giới đường cũng biết, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Nếu như Cẩu Thặng tiêu diệt tông môn, bọn hắn khẳng định sẽ xuống đòi cảm giác tồn tại, nhưng tiêu diệt một cái cấm địa khẳng định không nói nên lời gì cả, dù sao cũng không có quy định cấm chỉ võ giả phóng hỏa đốt rừng.
Cực Đạo Động Phủ.
Thông Cổ Chân Nhân ngồi ở trước bàn cờ, cười to nói: “Tên đồ nhi này của ta có chút năng lực, vậy mà hủy đi một cấm địa tam đẳng.”
Bốp!
Kỳ Dã Chân Nhân đặt quân cờ xuống, lắc đầu nói: “Hôm nay đồ nhi của ngươi dám diệt đi cấm địa, nói không chừng ngày mai sẽ dám chống đối lại Giới đường, thật không biết ngươi cao hứng cái gì.”
“...”
Thông Cổ Chân Nhân lập tức không cười được.
Kỳ Dã Chân Nhân lại nói: “Theo ta được biết, năm tên đệ tử trong tông môn của đồ nhi ngươi đi Rừng Ma Vụ lịch luyện, đã gặp Ma vụ Yêu Vương.”
“Hả?”
Thông Cổ Chân Nhân có chút kinh ngạc nói: “Con thú này không phải bị phong ấn rồi sao?”
“Đã có thể bị phong ấn, tự nhiên có thể giải ấn.” Kỳ Dã Chân Nhân đặt quân cờ xuống, ý vị thâm trường nhìn hắn.
Hai người quen biết nhiều năm, một ánh mắt lập tức khiến cho Thông Cổ Chân Nhân hiểu ra cái gì, thế là sắc mặt trầm xuống, nói: “Có người đang cố ý nhằm vào đồ nhi của tông môn ta sao?”
“Ma vụ Yêu Vương là bị ai phong ấn?” Kỳ Dã Chân Nhân nói.
“Giới đường!”
Thông Cổ Chân Nhân nắm chặt quân cờ, lãnh đạm nói: “Được, cũng dám giở trò!”
“Nếu như để chúng ta đoán được dễ dàng như vậy, Giới đường kia chẳng phải là tự đào hố cho mình nhảy vào sao?” Kỳ Dã Chân Nhân nói.
“Có ý tứ gì?”
“Rất đơn giản, có người muốn để ngươi giận lây sang Giới đường thôi.”
“...”
Thông Cổ Chân Nhân che trán, nói: “Không được, không được, bị ngươi nói cho mơ hồ.”
“Bây giờ thượng giới cũng giống như bàn cờ này, mặt ngoài thì nhìn gió êm sóng lặng.” Kỳ Dã Chân Nhân vung tay lên, quân cờ đen trắng đan xen một nùi, nói: “Nếu có người nhẹ nhàng đẩy thì sẽ đại loạn.”
“Không hổ là người trong nghề đánh cờ.” Thông Cổ Chân Nhân nói: “Nói chuyện đều cao thâm khó lường như vậy, ý vị sâu xa.”
“Nghe không hiểu sao?”
“Nghe không hiểu.”
“Uổng cho việc đánh cờ với ta lâu như vậy.”
“Chúng ta có thể nói thẳng ra không?”
“Chính ta cũng chưasuy nghĩ rõ ràng, làm sao cùng ngươi nói rõ ràng, đến, đánh cờ!”
“Chờ một chút, bàn cờ ban đầu không phải như thế này, ngươi đi lại đi!”
“Đánh rắm, vốn là dạng này!”