Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1450 - Chương 1450. Lão Ca, Là Ta!

Chương 1450. Lão ca, là ta!
Nghe được đối phương muốn xông vào Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, Quân Thường Tiếu có chút kinh ngạc.

Tuy rằng thực lực của tên này cũng mạnh, nhưng dường như rất dễ bị lừa, một câu đã có thể cho hắn tự chui vào trong lồng.

Có sức lực mà không có đầu óc, chỉ sợ sẽ là dùng để hình dung loại người này.

Quân Thường Tiếu cũng không lập tức mở Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp ra để cho hắn đi vào, mà là chân thành nói: “Khảo nghiệm ở bên trong cực kỳ tàn khốc, ngươi xác định phải vào đó nếm thử sao?”

“Bớt nói nhảm.”

Cố Triều Tịch không nhịn được nói: “Đại gia ta đã đợi không kịp rồi!”

Quân Thường Tiếu lập tức có thể khẳng định, tên này quả thật là hạng người rất dễ bị lừa, nghĩ thầm: “Ở thượng giới tàn khốc, hắn đã tu luyện như thế nào để đạt được cảnh giới cực cao như vậy?”

Ở thế giới Võ đạo, võ thuật đương nhiên rất quan trọng, nhưng cũng phải có chút tầm nhìn, nếu không sẽ chết rất thảm, thiếu niên trước mắt hoàn toàn là chuyên gia làm càn làm bậy, có thể sống đến hiện tại và cũng có tu vi hơn người, thực sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Két!

Cửa lớn của Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp vốn đóng chặt lại chầm chậm mở ra, ở bên trong thấp cũng xuất hiện khí lãng bàng bạc.

“Kì quái.”

Cố Triều Tịch cảm nhận được, thầm nghĩ: “Vì sao cảm thấy có cảm giác quen thuộc vậy?”

Thời điểm hắn còn đang chần chờ, Quân Thường Tiếu đã châm ngòi thổi gió nói: “Nếu như ngươi lo lắng không có cách nào thông qua khảo hạch, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Hừ.”

Cố Triều Tịch thu hồi suy nghĩ lung tung, ngạo nghễ nói: “Ở trong từ điển của đại gia ta, từ trước đến giờ đều không có hai chữ hối hận.”

“...”

Quân Thường Tiếu im lặng một lúc.

Từ thân thể và ngôn ngữ đối phương cũng không khó để nhận ra hắn thật sự cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, vậy mà mở miệng một tiếng là xưng “Đại gia”, thật là có chút suy nghĩ kiêu ngạo đến tận trời.

Haiz.

Hai huynh đệ sinh tử, trò chuyện nửa ngày vẫn chưa nhận ra nhau.

Có thể lý giải, dù sao Cố Triều Tịch đã luân hồi chuyển thế, không chỉ mất đi một bộ phận ký ức, hình dáng và giọng nói cũng khác, Quân Thường Tiếu chắc chắn là không nhận ra, trừ khi hắn cởi quần áo xuống lộ ra hình xăm, hoặc là trực tiếp dùng tên thật.

“Mời!”

Hừ.

Cố Triều Tịch nghênh ngang cất bước đi qua.

Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng sẽ không sợ hãi gì cả, bởi vì cùng lắm thì lại chết!

Thượng thiên đã tước đoạt đi một bộ phận ký ức và trí thông minh, nhưng cho hắn năng lực luân hồi, cũng coi như theo một ý nghĩa nào đó thì khá cân đối.

Giống như Quân Thường Tiếu.

Bật hack là có thể đông sơn tái khởi, nhưng vừa mở miệng ra là đã muốn cái mạng già của hắn.

Chẳng ai là hoàn mỹ, ai lại không có khuyết điểm chứ?

Ở trước mắt bao người, Cố Triều Tịch tiến vào bên trong Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, cửa lớn “ầm ầm” đóng một tiếng.

Phù!

Lý Thanh Dương và mấy người khác như trút được gánh nặng.

Mặc dù bọn họ cũng chưa từng trải nghiệm qua uy lực của Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, nhưng biết rất rõ, chỉ cần bị giam vào đó, người thẳng thắn cương nghị cũng đều phải kêu cha gọi mẹ!

Phù!

Quân Thường Tiếu phất tay thu hồi bảo vật lại, tư thế đứng như Lý Thiên Vương, nói: “Nhị Nha, hầu hạ thật tốt tên này!”

Khảo hạch?

Không tồn tại!

Nhất định phải ngược tên đến gây náo loạn này đến sống đi chết lại!

“Vâng!”

Giọng nói của Nhị Nha truyền đến ở bên tai: “Chủ nhân!”

...

Bên trong Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp.

Khi cửa lớn đóng lại, không gian trở nên u tối, lông mày của Cố Triều Tịch lập tức nhăn lại, cảm giác quen thuộc ở bên trong thức hải dâng lên càng thêm mãnh liệt.

Ta đã từng tới nơi này sao?

Ký ức thiếu thốn khiến cho hắn làm cách nào cũng không thể nhớ nổi, thế là đem chuyện này ném sau ót, tiếp tục cất bước tiến lên.

Xoát!

Xoát!

Mới vừa đi chưa mấy bước, chung quanh đột nhiên lóe ra ánh đèn.

Cố Triều Tịch vô thức nhắm mắt lại, chờ đến lúc thích ứng được thì đã nhìn thấy phía trước có một cô gái nhỏ mặc áo da, đi ủng da ngồi ở trên ghế, đùi phải vắt lên trên chân trái, một tay đặt ở bên má, một cái tay khác thì cầm roi, trên mặt mang theo nụ cười vô hại.

Nhị Nha.

Ngục trưởng kiêm linh hồn của Trấn Ngục Tháp!

Sau lưng, Triệu Đậu Đậu đứng bên trái, bên phải là Đái Luật.

Dưới ánh đèn sáng, Nhị Nha giống như Diêm La Vương, hai người kia giống như phán quan, một tổ ba người ngục giam, kinh khủng đến cực điểm!

“Đã đến.”

Triệu Đậu Đậu cười nói: “Lão đệ.”

Mặc dù gần đây đã có Bùi Ti Lý bị nhốt vào, nhưng thời gian qua vẫn quá nhàm chán, bây giờ lại có người tiến đến, chắc chắn phải nhiệt liệt hoan nghênh một chút.

“Hừ.”

Cố Triều Tịch hừ lạnh một tiếng, nói: “Khảo hạch như thế nào?”

Nhị Nha nheo mắt lại, nói: “Đậu Đậu, Tiểu Luật, tên này có chút kiêu ngạo nha.”

“Đương nhiên.”

Triệu Đậu Đậu nói: “Người không có ngạo khí thì không có tư cách tiến vào.”

Mặc dù ngày thường Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp dùng để giam giữ tù nhân, nhưng còn có một tác dụng khác thì là chuyên trị các loại không phục.

“Nếu đã như vậy.”

Nhị Nha đứng lên, Roi Trấn Hồn tự do vung vẩy ở trên mặt đất, lắc đầu nói: “Vậy hôm nay phải khiến cho hắn ta thu hồi sự kiêu ngạo này lại.”

Xoát! Xoát!

Triệu Đậu Đậu và Đái Luật vội vàng lùi lại, sau đó ngồi trên băng ghế nhỏ ở phía xa, dáng vẻ của quần chúng ăn dưa.

Cố Triều Tịch nói: “Ngươi muốn đánh một trận sao?”

“Đúng vậy.”

Nhị Nha kéo lấy Roi Trấn Hồn đi tới, bởi vì mặc áo da, ủng da, phong phạm chị đại cực kỳ mãnh liệt.

Ánh mắt của Cố Triều Tịch hiện lên sự khinh thường mãnh liệt, nói: “Vạn Cổ Tông không còn ai phải không, phái một cô gái nhỏ đến khảo hạch đại gia ta?”

“Đại gia?”

Sắc mặt của Nhị Nha dần dần trở nên âm trầm, nói: “Ngươi đang nghiêm túc sao?”

Ở bên trong Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, nàng chính là tiểu tổ tông, chính là bà cô, vậy mà tên này còn dám tự xưng là đại gia, thật thích ăn đòn!

Két!

Song quyền của Cố Triều Tịch nắm lại, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là bé gái mà đại gia ta cũng không dám đánh ngươi.”

Xoát!

Nhưng vào lúc này, Nhị Nha đột nhiên huy động Roi Trấn Hồn đánh tới.

Phương diện tốc độ không nhanh, phương diện lực lượng cũng không mạnh, Cố Triều Tịch hoàn toàn không để vào mắt, thế là tiêu sái giơ tay lên nắm tới.

Bốp!

Bàn tay lớn giống như cái kìm khẽ bắt lấy roi đánh tới.

“Chỉ có chút năng lực ấy mà cũng đòi khảo hạch đại gia...” Cố Triều Tịch đột nhiên im lặng, nụ cười trên mặt ngưng kết, toàn thân giống như gặp oanh kích mấy vạn Vôn điện, cả người trong nháy mắt bị điện giật đến mức nhảy loạn lên.

Không phải điện.

Là công kích phương diện linh hồn!

Xoát!

Nhị Nha vung tay rút Roi Trấn Hồn trở về, lập tức như ngân xà quơ múa, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh đang giao thoa đầy trời, trong nháy mắt hình thành nên thiên la địa võng.

“Kết thúc.” Đái Luật nói.

Trước kia gia nhập Vạn Cổ Tông, mặc dù hắn chưa từng bị Nhị Nha giáo huấn, nhưng đã từng tận mắt nhìn thấy qua rất nhiều cường giả bị đánh, bất luận kẻ nào chỉ cần bị thương, tuyệt đối như quỷ khóc sói gào.

Quả nhiên.

Theo tiếng bốp bốp bốp vang lên, Cố Triều Tịch lập tức nhe răng trợn mắt hét thảm lên.

Triệu Đậu Đậu lấy Ma Cải Âm Hưởng ra, nhấn ở nút phát bên trên, bên trong lập tức truyền đến tiếng ca tuyệt vời: “Vừa nhớ đến nàng ta sẽ ú hu~, hận không thể ở mãi trong giấc mộng.”

A a a!

A a a a!

Nhị Nha điên cuồng đánh, Cố Triều Tịch điên cuồng nhảy loạn lên, lấy âm nhạc làm nhạc đệm hạ trong nháy mắt đã hóa thân thành cuồng ma nhảy nhót.

Xoát!

Ước chừng một lúc sau, dây thừng bay tới, trói gô hắn lên.

Một màn này đã từng trình diễn ở hạ giới.

“Đem nến đến!”

Xoát!

Triệu Đậu Đậu và Đái Luật cùng nhau đưa Nến Trấn Hồn lên.

“Dám cuồng vọng này, dám kiêu ngạo này!” Hai tay của Nhị Nha đều cầm một cái, trực tiếp nhỏ sáp nến lên trên người hắn, Cố Triều Tịch lập tức phát ra như tiếng kêu thảm như giết heo.

Loại giáo huấn cấp bậc này đau đến tận xương cốt, đau đến mức nhập sâu vào trong linh hồn, nhưng cũng chầm chậm phá bỏ kí ức bị phong ấn, khiến cho hắn dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại năm đó hắn đã một lòng muốn chết, từng bị giam vào một chỗ, cũng từng trải qua tra tấn như thế này!

Nhớ rồi!

Ta nhớ ra rồi!

Khó trách nơi này lại quen thuộc như vậy, hóa ra ta đã từng tới, thậm chí sau khi trải qua chuyện này, đối với tử vong lại sinh ra sự sợ hãi sâu sắc.

Nói cách khác.

Nơi này... Là Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp!

Xoát!

Ký ức của quá khứ dần dần trở về, trong thức hải Cố Triều Tịch xuất hiện một khuôn mặt, trùng hợp cùng tông chủ của Vạn Cổ Tông vừa rồi hắn đã nhìn thấy, thế là cố nén sự tra tấn ở trên linh hồn, la lớn: “Lão ca, là ta!”


Bình Luận (0)
Comment