Chương 1451. Lão đệ, là ngươi!
Trong chín tầng Địa ngục, Cố Triều Tịch một lòng muốn chết, có thể nói là khá tiêu cực.
Bây giờ Quân Thường Tiếu cũng không nhìn nổi nữa, vì để xây dựng ý muốn sống một lần nữa cho hắn, nên đã cố ý đưa hắn đến Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp.
Cái này.
Chính là huynh đệ!
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Nhị Nha, Cố Triều Tịch không muốn chết, bởi vì... hắn bắt đầu trở nên sợ chết.
Vì thế, Quân Thường Tiếu cảm giác mình còn làm một chuyện công đức vô lượng vô cùng tốt nữa.
Ta mẹ nó cảm ơn ngươi!
Về sau Cố Triều Tịch vì cứu Cẩu Thặng mà xả thân lấy nghĩa, mặc dù cuối cùng có thể luân hồi trùng sinh, nhưng cũng mất đi một bộ phận ký ức, trong đó cũng bao gồm cả sự sợ hãi năm đó khi bị Nhị Nha giáo huấn.
Không sao cả.
Phương pháp tốt nhất để đối phó với người bệnh bị mất trí nhớ chính là dẫn người ta trở lại chốn cũ, hoặc làm lại những việc đã từng làm, chắc chắn sẽ từ từ nhớ ra.
Bỏ hai chữ chậm rãi đi, bởi vì linh hồn đã hai lần chịu sự tra tấn, Cố Triều Tịch không chỉ nhớ tới chuyện cũ, còn nhớ cả Quân Thường Tiếu!
Gương mặt kia, giọng nói kia, không phải chính là tông chủ của Vạn Cổ Tông đứng ở trước cửa núi vừa rồi sao!
Hắn!
Chính là lão ca mà ta thường xuyên nhớ nhung ở trong lòng!
Cho nên nói, về sau nếu như nhìn thấy kịch bản cũ như bị rơi xuống biển, tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, xin hãy nhanh chóng đem nam chính, nữ chính đến Vạn Cổ Tông, để Nhị Nha trị liệu bằng một đợt bằng Roi Trấn Hồn, chắc chắn sẽ khỏi bệnh!
Kịch bản trong trường hợp linh hồn bị kích thích, ký ức thiếu thốn đã khôi phục, huynh đệ nhận nhau siêu cẩu huyết đã đến, mời độc giả tự chuẩn bị cà rốt và khăn tay.
Nhưng mà!
Quân Thường Tiếu đứng ở bên trong buồng giám sát, lại lạnh lùng nói: “Hô lão ca là vô dụng, hung hăng tra tấn cho bản tọa!”
Cẩu Thặng cho rằng, tên này đang cầu xin tha.
Đánh đệ tử của ta, nói xin lỗi thì xong việc à?
Ngược đãi!
Dùng sức ngược đãi!
Dưới sự tra tấn linh hồn, Cố Triều Tịch chịu sự thống khổ trong nháy mắt bao phủ thức hải, căn bản là không có cách nào có thể tổ chức lại ngôn ngữ nói ra thân phận của mình, chỉ có thể thống khổ gào lên thảm hại.
Lần đầu thể nghiệm, sống không bằng chết.
Hai lần thể nghiệm, cảm giác thống khổ ngược lại càng mãnh liệt hơn so với trước kia.
Nguyên nhân, tu vi của Quân Thường Tiếu đang không ngừng tăng lên, kỹ thuật giáo huấn phạm nhân của Nhị Nha cũng càng thêm thuần thục.
Cũng giống như lần này, trải qua nhiều lần cải tiến, tuyệt đối cam đoan khiến cho người bệnh thoải mái đến chỗ sâu nhất của linh hồn!
A a a!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong toàn bộ ngục giam.
Triệu Đậu Đậu và Đái Luật ngồi ở trên băng ghế nhỏ thảnh thơi thưởng thức trà, nói: “Thật đáng thương!”
...
Lúc đến đây Cố Triều Tịch cực kỳ ngạo nghễ, phô bày đầy đủ tính tình không sợ chết, trải qua hai tiếng đồng hồ tra tấn, bóng ma tâm lý sợ chết ở đời trước dần dần mở rộng.
Ta!
Thật sự muốn tiếp tục sống!
Á!!!
Lại trải qua tra tấn ở phía sâu trong linh hồn một lần nữa, Cố Triều Tịch lập tức trợn ngược mắt, toàn thân run rẩy bất tỉnh.
Chủ nhân.
Nhị Nha dừng lại, nói: “Tên này ngất đi rồi.”
“Chờ hắn tỉnh lại tiếp tục ngược.”
Bọn người ở trong Rừng Ma Vụ bắt nạt Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, cuối cùng đã bị xóa tên, thiếu niên này lại dám ở địa bàn nhà hắn đánh đệ tử nhà hắn, chắc chắn phải khiến cho hắn sự thống khổ vĩnh viễn không thể quên thì mới được.
A Ngưu vô tình, Cẩu Thặng càng vô tình hơn.
“Vâng!”
Ánh mắt của Nhị Nha lấp lóe phấn khởi.
Cái tên phạm nhân mới này có tố chất linh hồn không tệ, tương tự tên xăm mình năm đó bị đưa tới còn mang còng tay, còng chân, sau đó có thể tiếp tục hành hạ, dùng ba mươi sáu phương thức giáo huấn mà nàng mới phát minh!
...
Sau khi Quân Thường Tiếu rời khỏi buồng giám sát, đi vào Tế Vũ Đường dò hỏi: “Khoảng thời gian này, có tin tức nào của Cố Triều Tịch hay không?
“Không có.”
Lê Lạc Thu nói: “Thật giống như đã biến mất.”
“Tiếp tục tìm kiếm, có tin tức mới lập tức nói cho bổn tọa.”
“Vâng!”
Lê Lạc Thu rất tò mò hỏi: “Tông chủ, vì sao ngươi lại để ý đến cái kẻ phản nghịch Cố Triều Tịch này như vậy?
“Bởi vì...”
Quân Thường Tiếu nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở lại một khung cảnh hơn mười năm trước ở cứ điểm Tinh Không, khóe mắt dần dần hội tụ nước mắt xót xa, giọng điệu ngưng trọng nói: “Hắn là huynh đệ sinh tử của ta!”
Hệ thống nói: “Nghĩ một chút thì cũng không có khoa học!”
A a!
A a a!
Trong ngục giam, Cố Triều Tịch vừa tỉnh lại phải chịu tra tấn một lần nữa, âm thanh như giết heo xuyên qua toàn bộ ngục giam, khiến cho Bùi Ti Lý ở trong một tầng lầu đang run lẩy bẩy, cũng phải gào to ở trong lòng: “Quân tông chủ, ta sai rồi, ta cũng không dám đi lừa gạt ngươi nữa!”
Bởi vì đã trải nghiệm qua giáo dục của Nhị Nha cho nên hắn cực kỳ có thể hiểu được sự thống khổ của đối phương, thậm chí mỗi lần nghe được tiếng đánh đập, đều có loại cảm giác như đang chịu cái đó.
Đây là cái gì?
Không sai, bóng ma tâm lý!
...
Sau đó một đoạn thời gian, Cố Triều Tịch trải qua đơn giản chính là một vòng tuần hoàn kêu thảm thiết, hôn mê, thức tỉnh, lại kêu thảm.
Loại thủ đoạn này không cho hắn có cơ hội thở dốc, đương nhiên khó mà để hắn có thể chứng minh được thân phận của mình, chỉ có thể lần lượt tiếp nhận, lần lượt sinh ra sự sợ hãi mãnh liệt đối với tử vong.
Trong lúc đó, Quân Thường Tiếu thỉnh thoảng sẽ sang đây xem một chút, nhưng phần lớn thời gian sẽ dùng ở việc phát triển tông môn và tu luyện của bản thân.
Đinh! Nhiệm vụ sử thi phát động!
Một tháng sau, ngay khi Quân Thường Tiếu đi ra từ thời không bí cảnh một lần nữa, bên tai lập tức vang lên tiếng nhắc nhở, thế là nhếch miệng cười nói: “Trải qua không ngừng cố gắng, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn Tam Chuyển sao?”
“Đánh rắm!”
Hệ thống gào thét: “Đại bộ phận vẫn là dựa vào Kinh Nghiệm Chi Phù!”
Đúng vậy.
Khoảng thời gian này Cẩu Thặng rất cố gắng tu luyện.
Nhưng chân chính đạt tới hạn mức Tam Chuyển cao nhất cũng phát động nhiệm vụ, vẫn là bắt nguồn từ việc dùng Kinh Nghiệm Chi Phù làm nền trước kia, cho nên vẫn chưa đến thời điểm thích hợp để đào thải vật này.
Xoát!
Kéo ra bảng số liệu, nhấn ở trên bảng nhiệm vụ.
Nhiệm vụ sử thi của bản thượng giới.
Thông báo nhiệm vụ: “Các cao tầng tông môn, đệ tử nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ chỉ định của tông môn trong ba tháng.”
Nhiệm vụ điều kiện: “Nhiệm vụ cấp cao 1/10 lần, nhiệm vụ cấp trung bình 22/100 lần, nhiệm vụ cấp thấp 1260/10000 lần, nhiệm vụ chuyên môn ở các Đường 0/8 lần.”
Nhiệm vụ thất bại: “Chưa hoàn thành trong thời gian quy định.”
Nhiệm vụ ban thưởng: “???’’
Sau khi xem hết giới thiệu, Quân Thường Tiếu trầm mặc trong phút chốc, nói: “Hình như cũng không khó.”
“Chẳng lẽ không phải rất khó.”
Hệ thống nói: “Mấu chốt là, Lý Thanh Dương và mấy người khác đi ra ngoài lịch luyện, Ma Vụ Yêu Vương đột nhiên giải phong, đại biểu có người trong bóng tối đang cố ý nhằm vào Vạn Cổ Tông, lúc này để các đệ tử khác đi làm nhiệm vụ sợ rằng sẽ gặp phiền phức.”
Quân Thường Tiếu nhíu mày, ánh mắt hiện lên tức giận.
Từ sau sự kiện Rừng Ma Vụ, hắn đã hạ lệnh trừ bỏ những nhiệm vụ đơn giản với lại không đi ra xa thì có thể nhận lấy, những nhiệm vụ khác bị tạm dừng, sợ bị người khác có ý định gài bẫy.
Mẹ kiếp!
Cẩu Thặng nắm chặt nắm đấm, nói: “Cảm giác bị người để mắt đến thật sự rất khó chịu!”
Khó chịu cũng không có cách nào, bởi vì đối phương đang núp trong bóng tối, căn bản không có cách nào bắt được, chỉ có thể lâm vào thế bị động tuyệt đối.
“Tông chủ!”
Nhưng vào lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Triệu Đậu Đậu truyền âm đến: “Ngài mau tới Trấn Ngục Tháp!”
...
Một tầng trong ngục giam.
Cố Triều Tịch bị treo ở giữa không trung, trên quần áo là vết tích bị đánh, cả khuôn mặt đã vặn vẹo dữ tợn đến mức cả mẹ ruột cũng đều không nhận ra được.
Sau ba mươi ngày tra tấn, khiến hắn hoàn toàn trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Đậu Đậu.”
Nhị Nha đứng ở bên cạnh, một tay cầm roi trấn hồn, một cái tay kéo cằm, nói: “Tại sao hình xăm ở phía sau của tên này lại khá quen mắt như vậy?”
Sau khi Triệu Đậu Đậu cẩn thận quan sát, nói: “Quả thật nhìn rất quen mắt!”
Cố Triều Tịch vẫn còn có ý thức, nhưng linh hồn đã bị ăn mòn khiến hắn căn bản không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể gào thét ở trong lòng: “Tại sao trí nhớ của các ngươi còn kém hơn cả ta vậy!”
“Thông báo cho tông chủ!”
“Được.”
Không bao lâu, Quân Thường Tiếu đi vào buồng giám sát.
“Chủ nhân ngài mau đến nhìn xem, hình xăm trên thân tên này khá quen thuộc.”
“Hình xăm?”
Quân Thường Tiếu lập tức nheo mắt lại, vừa vặn nhìn thấy hình xăm quỷ dị ở trên lưng của Cố Triều Tịch, cả người bỗng nhiên sững sờ đứng yên một chỗ, cũng hô lên: “Lão đệ, là ngươi!”
Bề ngoài có thể thay đổi.
Hình xăm sẽ không thay đổi.
Cho nên, đây chính là chứng minh cho thân phận tốt nhất!
Nghe được bốn chữ mà Quân Thường Tiếu la lên “Lão đệ, là ngươi!”, Cố Triều Tịch lấy hết sức không chế tâm trạng, nước mắt to như hạt đậu dọc theo gương mặt lã chã rơi xuống, cũng gào to ở trong lòng: “Đây là bộ quần áo của tên khốn kiếp nào mua cho ta vậy, bị hành hạ trọn vẹn một tháng mới bị rách ra!”