Chương 1468. Mộng cảnh
Bảo khí dò xét thu hoạch cơ duyên được mua ở hạ giới và được sử dụng ở Vị Diện Chiến Trường, lại có thể sử dụng ở Ma Duyên Chi Địa, khiến cho Quân Thường Tiếu thật sự bất ngờ, càng ngoài ý muốn chính là, vị trí hiển thị ra cũng không chỉ về phía mười cái cửa đá, điều này nói rõ ở bên trong đó không có đồ vật.
Nếu đã như vậy, thì nó vẫn còn đặt ở đó.
Ma Tổ sáng tạo ra cơ duyên chính là đang cố ý đánh lừa ta hay sao?
Quả nhiên.
Quân Thường Tiếu cười bí ẩn nói: “Thế giới của cường giả đỉnh cao thật sự khó lí giải.”
“Đó cũng là điều bình thường.”
Hệ thống nói: “Nếu như đã tình cờ phát hiện ra, cái đó cũng không gọi là cơ duyên, mà gọi là cải trắng đầy đường, cho nên nếu thế hệ sau muốn đạt được truyền thừa cũng không cần phải nỗ lực thật lớn mà trả giá đắt như vậy đâu.”
“Cũng giống như kí chủ vậy, nếu có một ngày biết ngươi sắp ợ ra rắm, cũng cần người khác đến kế thừa võ đạo, khẳng định cũng sẽ sắp đặt những cơ duyên phức tạp để làm khó cho nhóm người bọn họ.”
“Ngươi đang nguyền rủa ta chết đi?”
“Ta đang so sánh thôi.”
Quân Thường Tiếu nói: "Nếu như là ta, ta khẳng định sẽ sắp xếp cơ duyên thú vị hơn như thế này, mà không phải biện pháp cũ cứng nhắc đi tuyển chọn những người của thế hệ sau." Mặc dù hắn đang trò chuyện cùng với hệ thống, nhưng trên thực tế hắn cũng không nhàn rỗi, sau khi cẩn thận xem xét vị trí của chiếc la bàn, hắn mang đệ tử đi về hướng ngược lại của cửa đá.
"Tông chủ."
Diêu Mộng Dao khó hiểu nói: "Chúng ta đang đi đến chỗ nào?"
"Đừng nói chuyện."
Quân Thường Tiếu nói: "Cứ đi theo là được."
Diêu Mộng Oánh vội vàng im lặng, cho dù trong lòng có một trăm cái dấu hỏi chấm cũng không dám nói ra.
Bởi vì Lý Thanh Dương và mấy người khác không phải ma tu, cho nên phương diện tâm trạng cũng rất bình thường, hoàn toàn sẽ không để ý xem tông chủ mang bọn họ đi đến chỗ nào.
"Lão ca."
Cố Triều Tịch nhìn về phía la bàn, nói: "Đây là thứ đồ gì vậy?"
"Bảo khí dò xét."
Quân Thường Tiếu nói: "Sư tôn đưa cho ta."
Trong ánh mắt của Cố Triều Tịch toát lên vẻ hâm mộ.
Hắn ta đã trà trộn ở trên thượng giới lâu như vậy, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn một mình liều mạng cố gắng, cũng không có sư tôn cung cấp trợ giúp.
Ca!
Ta ghen tị!
Vị trí hiện ra ở trên la bàn là hướng tây bắc, cho nên Quân Thường Tiếu mang mấy người khác đi thẳng đến chỗ đó, cho đến khi một tiếng đồng hồ sau, tần số của ánh sáng lấp lóe đã tăng lên, cái này cũng đại biểu cho khoảng cách đến bảo vật đã rất gần.
"Kỳ lạ."
"Rõ ràng là đã rất gần, nhưng vì sao lại không có cái gì?"
Bây giờ Quân Thường Tiếu vẫn ở trong Hoang Vu Chi Địa, bốn phía ngoại trừ ánh trăng và ma khí thì cũng không có cái gì.
"Ông!"
Nhưng mà, lại đi được vài bước, giống như đã đụng phải kết giới vô hình, không gian lập tức nổi lên từng cơn sóng gợn.
Nhưng mà vào lúc này, một cái cửa đá lớn hơn đã xuất hiện ở trước mặt hắn, ở bên trong nổi ra ma khí nồng đậm, khiến cho Lý Thanh Dương,Tiêu Tội Kỷ và mấy người khác phải run rẩy.
Quân Thường Tiếu cúi đầu nhìn về phía la bàn, phát hiện ra tần suất ánh sáng hiện ra đang tăng lên, thế là vui vẻ nói: “Chắc hẳn là ở bên trong.”
“Đi!”
Đám người lần lượt tiến vào.
Lúc này, các ma tu đang xếp hàng ở phía đằng sau cũng phát hiện ra ở phía sau đã xuất hiện một cái cửa lớn hơn, sau một hồi cân nhắc bọn họ đã lập tức tràn vào bên trong.
“Quả nhiên!”
Một lão giả mặc áo bào màu đen nói: “Có một cánh cửa bí mật!”
Đợt trước khi Ma Duyên Chi Địa mở ra, đã có rất nhiều ma tu đi vào nhưng có rất ít người có thể đi ra bên ngoài, nhưng sau khi đã đi vào vô số lần, chung quy cũng sẽ tổng kết ra kinh nghiệm, cho nên mười cái cửa đá có cơ duyên hay không, mấy người vẫn luôn nghi ngờ.
Bây giờ, Quân Thường Tiếu dựa vào bảo khí dò xét mà gian lận, đã kích phát ra cánh cửa vô hình, điều này cũng đã chứng minh cho không ít suy đoán của những người khác.
...
Trong cửa đá đã xuất hiện một cái đường hầm sâu và dài, những bức tường màu đỏ thẫm đã hiện ra, giống như đã bị máu tươi bôi lên
Quân Thường Tiếu mang theo các đệ tử đi vào bên trong đó, nhưng theo mỗi một bước đi vào bên trong thì sâu trong linh hồn giống như đã bị lực lượng nào đó ăn mòn, người cũng bắt đầu trở nên bồng bềnh thất thường.
“Lão ca!”
Cố Triều Tịch kinh ngạc nói: “Ma khí ở nơi này hoạt động đã làm quấy rối tâm trí, không được chủ quan…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, người đã mất đi lý trí.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần một lần nữa đã phát hiện mình đang ở giữa khu rừng núi có chim và hoa.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Vừa rồi ta đã cảm thấy mình đang nằm mơ vậy.”
Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và mấy người khác cũng đang ở khu vực bên cạnh, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ không hiểu.
Và có nhiều điều khác nữa!
Tông chủ và sư muội đi đâu rồi?
Tất cả mọi người đều đứng giữa rừng núi, duy nhất chỉ có không nhìn thấy Quân Thường Tiếu và Diêu Mộng Oánh đâu.
“Đừng lo lắng.”
Cố Triều Tịch nhắm mắt lại, sau khi cảm thụ một chút, nói: “Đây không phải là hiện thực, đây chính là mộng cảnh!”
“Mộng cảnh sao?”
Đám người vô cùng ngạc nhiên.
Cố Triều Tịch nói: “Vừa rồi ma khí đã quấy rối tinh thần của chúng ta, cũng đưa chúng ta đi đến bên trong của cảnh tượng hư ảo, tông chủ và cô gái kia cũng không đi vào, chắc hẳn là đã giải quyết xong rồi.
“Oanh!”
Đột nhiên, Dạ Tinh Thần đánh một quyền vào trên bụng của Tô Tiểu Mạt, nói: “Có đau không?”
“... Không đau!”
“Quả nhiên là mộng cảnh!”
“Không phải, người không tự đánh mình được hay sao? Nhất định phải đánh ta?”
...
Giống như Cố Triều Tịch đã dự đoán, bọn họ đã lâm vào bên trong một loại mộng cảnh nào đó, trong hiện thực thì bọ họ đang ngây người như phỗng đứng ở bên trong đường hầm.
“Hô!”
Quân Thường Cười đang đứng ở bên cạnh bật cười thở ra.
Hắn không bị ma khí quấy rối, bởi vì Tiểu Hỏa và Tiểu Tà đang chiến đấu, vây đánh những ma khí đã tràn đầy vào thức hải.
“Kết thúc rồi.”
“Bọn họ đã trúng chiêu.”
Nhìn thấy Cố Triều Tịch, Lý Thanh Dương và mấy người hai mắt vô thần, Quân Thường Tiếu muốn tiến lên chế trụ mạch đập, khiến cho Tiểu Tà và Tiểu Hỏa cùng nhau ra tay để hóa giải nó, nhưng đột nhiên phát hiện ra Diêu Mộng Oánh đang đứng ở chính giữa nước mắt đang rơi lã chã.
“Mẹ!”
Lại khiến cho đệ tử đáng yêu của ta khóc!
Không thể tha thứ!
Quân Thường Tiếu đi tới, một cái tay hắn bắt lên trên mạch đập của Diêu Mộng Oánh, hắn đang định vận dụng hai chủng linh thể trợ giúp nàng thoát khỏi ma khí quấy rối, đột nhiên trong đầu hắn truyền đến một tiếng ong, trong nháy mắt cả người hắn ngây ra như phỗng.
Một lát sau.
Hắn giống như đã bừng tỉnh từ trong mộng cảnh, đột nhiên phát hiện hắn đang đứng dưới cảnh trời chiều, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên, đã phát hiện phía trước là một cái kiến trúc đổ nát, ở bên trên bảng hiệu đứt gãy hắn lờ mờ nhìn thấy hai chữ 'Thiết cốt'.
“Oanh!”
Quân Thường Tiếu giống như bị sét đánh, cả người ngay lập tức ngây ngốc.
Bởi vì cái tòa nhà đổ nát kia, chính là đại điện của tông môn sau khi được Lý Thanh Dương tu bổ lại nhiều lần!
Hắn cứng ngắc quay đầu lại, ý thức được hắn đang đứng ở trên võ đài, phòng ốc phía xung quanh đều đã bị phá hư, thi thể của các đệ tử nằm la liệt ở bốn phía, máu tươi đã chảy thành sông.
Trái tim của Quân Thường Tiếu giống như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm vào một nhát, cả khuôn mặt cũng dần dần trở nên vặn vẹo.
Là ai!
Đã hủy diệt đi tông môn của ta!
Máu trong cơ thể của Quân Thường Tiếu đang bốc cháy lên, lửa giận vô tận phun trào, cũng phá hủy hết Nan Thu Chi Đao, tượng đá chờ át chủ bài!
Vào giây phút này, hắn đang đứng ở trong tông môn đổ nát, dưới ánh mặt trời, hắn giống như một tên ác ma đã bị chọc giận hoàn toàn, lúc nào cũng có thể khiến cho cả thế giới lâm vào bên trong bóng tối vĩnh viễn.
“Kí chủ, mau tỉnh táo lại!”
Nhưng mà vào lúc này, giọng nói của hệ thống lại vang lên ở bên tai, đây chỉ là mộng cảnh!
Mộng cảnh sao?
Ta đang gặp ác mộng sao?
Hệ thống nói: “Đúng vậy, kí chủ đang ở trong mộng cảnh của Diêu Mộng Oánh.”
“Ô ô ô!”
Đột nhiên, tiếng khóc truyền đến bên tai hắn.
Sau khi Quân Thường Tiếu tỉnh tảo lại, hắn vội vàng xoay người nhìn lại, đã nhìn thấy Diêu Mộng Oánh đang quỳ gối ở trong vũng máu, ôm thi thể của Liễu Uyển Thi, nước mắt rơi như mưa kêu khóc nói: “Sư tỷ, ngươi mau tỉnh đi!”
Mặc dù đã bị hệ thống nhắc nhở, đây chỉ là mộng cảnh, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh này, trong tâm vẫn truyền đến một trận cực kì đau đớn
Nhưng mà vào lúc này, một người mặc áo choàng màu đen đnag đi đến, dừng ở trước mặt Diêu Mộng Dao, giọng nói lạnh như băng nói: “Thút thít là biểu hiện của kẻ hèn nhát, mau đứng lên, đi theo ta.”
“Ngươi... Là ai…”
“Người có thể thay đổi vận mệnh của ngươi.”
“Ta không đi, ta muốn chờ tông chủ trở về!”
“Cái tên kia đã chết rồi, ngươi là người duy nhất của Vạn Cổ Tông vẫn còn sống sót.”
Tên lão giả mặc áo bào màu đen đã không kiên nhẫn được nữa, lấy năng lượng bảo phủ Diêu Mộng Oánh lại, bất kể nàng ta có đồng ý hay không thì hắn ta đều muốn cưỡng ép mang đi.
Nhưng mà, ngay lúc hắn ta chuẩn bị phi thân rời đi, đột nhiên bị một cái tay nhấn lên trên bờ vai.
“Ông già kia.”
Quân Thường Tiếu đứng ở phía sau, lạnh lùng nói: “Ngươi mau thả đệ tử của ta ra.”
Lão giả mặc áo bào màu đen có chút ngạc nhiên quay người lại, nói: “Ngươi... Sao ngươi có thể đi vào bên trong giấc mộng của người khác?”
“Ta rất tò mò.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vậy làm sao ngươi cũng có thể đi vào?”
“Xoát!”
Đột nhiên, hắn trực tiếp ném lão giả mặc áo bào màu đen qua vai sau đó nhấn hắn ta xuống mặt đất, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh nắm đấm, phẫn nộ quát: “Mặc kệ đây là hiện thực, hay là mộng cảnh, ai mẹ nó dám bắt nạt đệ tử của ta, ông đây cũng phải chơi chết hắn!”
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
Đừng nhìn là mộng cảnh, nhưng đánh nhau rất chân thực, những cú đấm đều trúng vào da thịt, chỉ có một chữ, thoải mái!
Sau khi trận oanh kích dữ dội, hắn đã cảm giác được tên lão giả mặc áo bào màu đen trong nháy mắt đã bị đánh thành một sợi ma khí, không gian xung quanh lập tức sụp đổ, hai người trong nháy mắt thoát khỏi mộng cảnh trở về hiện thực.
“Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Nước mắt của Diêu Mộng Oánh đầm đìa, mờ mịt nói.
“A!”
“Tông chủ, làm sao ngươi lại cưỡi lên người sư thúc vậy!”
Trong mộng cảnh Quân Thường Tiếu đã ánh lão giả mặc áo bào màu đen, trong hiện thực hắn đã đánh đập Cố Triều Tịch đang đứng ở bên cạnh, sau giờ phút này tư duy chính là đang chìm vào trong mộng cảnh, nhưng cơ thể mặt mũi của hắn đã bị bầm dập.
Khó trách lại chân thực như vậy!
Khó trách những quyền kia đều đánh đến thịt!