Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 387 - Chương 387. Thân Thế Thê Thảm Của Long Tư Dương!

Chương 387. Thân thế thê thảm của Long Tư Dương!
Tây Nam Dương Châu có vô số thành trì, mạnh nhất chính là Thiên Dụ Vương thành.

Nếu coi Vương thành là thành trì loại một, vậy thì thành trì loại một giống thế cũng không ít, chẳng hạn như thành Long Dương.

Cách gọi Long Dương này không có nghĩa là 'Long Dương chi hảo' (*), mọi người đừng nghĩ nhiều.

(*) Long Dương chi hảo có liên quan đến tích của Long Dương Quân và Ngụy Vương tức là đoạn tụ, đồng tính.

Thành Long Dương lắm thế lực lớn, cao thủ nhiều như mây.

Nghe đâu nó có hy vọng lớn nhất trở thành Vương thành thứ hai của Tây Nam Dương Châu.

Trong thành có ba gia tộc lớn, gồm Long gia, Thích gia và Nhậm gia, cùng vô số gia tộc quy mô nhỏ và vừa khác.

Tuy nhiên bất luận gia tộc này nhỏ bé thế nào, nhưng chỉ cần tới thành quận Thanh Dương, tuyệt đối là sự tồn tại cường bá.

Long Tử Dương đến từ Long gia của thành Long Dương.

Tại sao hắn ta lại gia nhập Thiết Cốt Phái, chuyện này nói ra thì rất dài, ta có thể viết đến vài chương, các ngươi tin không?

Vì thế nói một cách đơn giản hơn, Long Tử Dương tuy là con cháu dòng chính ở Long gia, tư chất cũng không tệ, nhưng chẳng biết cớ sao lại không thể lĩnh ngộ võ học của gia tộc.

Thân là người Long gia, thế mà không tu luyện được võ học của Long gia.

Như thế có khác nào phế vật xưa nay, bởi vậy Long Tử Dương hiển nhiên bị người trong tộc cười nhạo, bị cao tầng gia tộc coi thường.

"Tử Dương nhìn này, ca mới học được Long Ngâm Chưởng đấy, ngươi thấy thế nào? À, ta quên, ngươi căn bản có học được đâu."

"Tử Dương lại đến Võ Kỹ Các, lẽ nào hắn vẫn không nhận ra bản thân không thể tu luyện võ học của gia tộc sao?"

"Ta nghi ngờ tiểu tử này rốt cuộc có phải là người dòng chính của Long gia chúng ta hay không, bằng không thì vì cái gì đến cả võ học bình thường nhất trong Long gia cũng không thể hiểu được?"

Đối mặt với tiếng giễu cợt và bàn tán của người trong tộc, Long Tử Dương tuy là vẫn luôn giả vờ không nghe thấy, nhưng mỗi khi về phòng, bàn tay đều nắm chặt thành quyền.

Bọn hắn có linh căn, ta còn giỏi hơn họ!

Bọn hắn tu luyện không nhanh, ta chỉ dựa vào tâm pháp thường thấy nhất trên đường là có thể đột phá cực mau!

Vì cái gì bọn hắn có thể tu luyện võ kỹ của Long gia, mà chỉ mình ta không làm được!

Không cam lòng, thật không cam lòng!

"Gia chủ, nếu đã không thể tu luyện võ kỹ của Long gia, thành tựu ngày sau hiển nhiên có hạn, chẳng bằng để Long Tử Dương học cách quản lý sản nghiệp gia tộc đi."

Một trưởng lão nói vậy.

Long Tử Dương biết được chuyện này, nổi cơn thịnh nộ.

Quản lý sản nghiệp của gia tộc, đồng nghĩa là bản thân không thể tu luyện võ đạo được nữa, cũng coi như là nhân vật râu ria trong Long gia!

"Ta không đồng ý!"

Hắn ta xông vào đại sảnh, lớn tiếng nói ra ý nghĩ của mình ngay trước mặt gia chủ và trưởng lão.

Sau đó... Bị phạt đánh năm mươi trượng.

Các con cháu trong gia tộc vốn yếu hơn mình, bắt đầu tiếp xúc càng nhiều võ học Long gia, mỗi khi tới đều sẽ lấy ra khoe khoang, khiến cho Long Tử Dương ngày càng suy sụp trong lòng.

Đêm trước hôm bị phân công đi xử lý việc làm ăn của gia tộc, hắn ta rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, lén lút thu dọn hành lý, dứt khoát rời đi Long gia mà bản thân đã sinh sống hơn mười năm.

"Long gia!"

Trước khi rời đi, Long Tử Dương đứng trong màn đêm, nhìn tấm biển có hai chữ 'Long gia', ánh mắt kiên định, nói:

"Ta sẽ trở lại, ta sẽ cho các ngươi biết, dù không tu luyện võ học Long gia, thì Long Tử Dương ta cũng có thể trở nên mạnh hơn!"

Từ nay về sau!

Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay!

Tuy thế, vừa quay người đã bị cao thủ trong tộc bắt về, lại bị đánh năm mươi trượng, mãi đến lúc đi xử lý việc kinh doanh của môn phái mới tìm được cơ hội chạy trốn.

Long Tử Dương đi khỏi gia tộc, không có chỗ dựa vững chắc, mất đi tất cả nguồn tài nguyên.

Muốn trở nên mạnh mẽ, phải dựa vào chính mình!

Ban đầu, hắn ta định làm tán tu, nhưng vô tình khi đi ngang qua quận Thanh Dương, nghe nói Lý Thanh Dương và Mạc Thượng Phi giao thủ, thi triển võ học linh lực hóa hình.

Lý do mình không được người trong gia tộc thích, nhiều lần bị bắt nạt, chẳng phải là vì võ học hay sao!

Ta không thể tu luyện võ học Long gia, nhưng có thể tu luyện võ học khác, sau đó dùng võ học mình học được đánh bại người cũng tộc tu luyện võ học Long gia, vậy là có thể chứng tỏ bản thân!

Vì vậy.

Long Tử Dương đến Thiết Cốt Phái.

Cùng với mấy người Lý Thượng Thiên, Lăng Uyên Tuyết, Dương Ngọc Hoa, trở thành nhóm đệ tử thứ hai.

Khi ấy suy nghĩ của Long Tử Dương rất đơn thuần, khi học được [Ngã Trảm] thì lén lút rời đi, chuyển sang những môn phái khác học tập võ học.

Kết quả...

Một lần lỡ bước để hận nghìn đời, vừa ngoảnh lại đã qua trăm năm!

Câu này có nghĩa là gì?

Nói đúng ra, một chân vừa bước vào Thiết Cốt Phái, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, cũng không thể leo lên được nữa.

Đến một ngày nào đó nghĩ lại chuyện cũ, khi ấy đã thành một lão già nát rượu, vui vui vẻ vẻ ăn cơm rang của Liễu Uyển Thi, miệng còn nói 'Thật là thơm!'.

...

"Chưởng môn."

Long Tử Dương nắm chặt tay, nói:

"Đây là câu chuyện của ta."'

Quân Thường Tiếu im lặng, Tiêu Tội Kỷ im lặng.

Lục Thiên Thiên im lặng, Dạ Tinh Thần im lặng, Tô Tiểu Mạt im lặng...

Khoan!

Long Tử Dương nhìn một đám sư huynh đứng đằng sau, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, bứt tóc nói:

"Tại sao tất cả các ngươi đều ở đây! Các ngươi đến đây từ lúc nào!"

Còn nữa!

Vì sao Liễu Uyển Thi lại lau nước mắt, lẽ nào chuyện của ta bi thương như thế à!

"Chưởng môn!"

Liễu Uyển Thi đỏ mắt, nức nở nói:

"Cuộc đời của Long sư huynh thảm quá đi mất!

Mọi người nhao nhao gật đầu.

“...”

Long Tử Dương co giật khóe miệng, trong não có mười ngàn câu “con meo nó” chạy ngang qua.

Tô sư huynh, lúc ngươi gật đầu thì làm ơn đừng cười, có được hay không!

Lý sư huynh, lúc ngươi gật đầu thì có thể đừng cạy gỉ mũi nữa, được không!

Còn cả Liễu Uyển Thi!

Tay muội đang nắm hành tây đấy, rốt cuộc là nước mắt từ đáy lòng, hay là bị vị cay hun khóc hả!

"Bộp."

Đương lúc Long Tử Dương điên cuồng ngầm oán giận trong lòng, Quân Thường Tiếu đi xuống vỗ vai hắn ta, nghiêm túc nói:

"Đệ tử của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, chưa bao giờ có thể bị xem thường, bổn tọa cho phép ngươi về nhà tham gia tranh tài."

"Đa tạ chưởng môn!"

Đang định rời đi, lại bị Quân Thường Tiếu ngăn lại nói:

"Trước kia ngươi lén chạy ra ngoài, nhất định khi về sẽ bị phạt."

"..."

Long Tử Dương trầm mặc.

Hắn ta vốn nên quản lý việc kinh doanh của gia tộc, cuối cùng lại bỏ cửa hàng rời đi, cứ thế trở về Long gia tuyệt đối sẽ xui xẻo.

"Bởi vậy."

Quân Thường Tiếu nói:

"Bổn tọa đi cùng với ngươi."

Long tử Dương nhìn chưởng môn ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hết sức cao lớn, trong mắt hắn ta dâng lên sự sùng bái vô hạn!

...

Chân núi.

Long Tử Dương rũ vai, cưỡi Cự Phong Lang, rầu rĩ không vui.

Chưởng môn cùng mình đến thành Long Dương, vì cái gì lại không vui?

Bởi vì phía sau còn có Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần, Tô Tiểu Mạt, Điền Thất và Lý Phi, thậm chí có cả Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh!

Ta về để tham gia đại hội luận võ của gia tộc, không phải kéo bè kết lũ đến đánh nhau, cần gì phải nhiều người đi như thế!

"Tử Dương."

Quân Thường Tiếu cưỡi Cự Phong Lang Vương đi ở phía trước, nói:

"Mặc dù ngươi là dòng chính Long gia, nhưng đồng thời là đệ tử của Thiết Cốt Phái, đại hội luận võ của gia tộc lần này, bổn tọa hy vọng ngươi có thể giành được quán quân, giương cao uy danh của môn phái!"

Long Tử Dương trịnh trọng nói:

"Đệ tử sẽ không khiến chưởng môn phải thất vọng!"

Tuy rằng mục đích ban đầu đến Thiết Cốt Phái là để học trộm võ học, nhưng tiếp xúc lâu ngày, hắn ta đã hoàn toàn chấp nhận môn phái này, tiếp nhận chưởng môn và đồng môn.

Long gia!

Long Tử Dương ta sắp trở lại rồi đây, các ngươi chuẩn bị run sợ đi!

"Long sư đệ, thành Long Dương có nơi nào vui vui không?"

"Long sư đệ, thành Long Dương có nhiều mỹ nữ không?"

"Long sư đệ, thành Long Dương có đặc sản gì không, có rượu gì đặc biệt không?"

Long Tử Dương vừa ấp ủ được một chút khí thế hào hùng, lại bị mấy người Tô Tiểu Mạt hỏi thế, trong nháy mắt như rơi vào đáy cốc.

Bả vai rũ xuống, chán nản cúi đầu, trong lòng gào lên:

"Bọn họ không phải đang đi trợ uy, mà chính là đến thành Long Dương để ngao du ngoạn thủy!"


Bình Luận (0)
Comment