Chương 388. Tên Thiết Cốt phái, vang dội khắp Tây Nam Dương Châu!
Từ thành Thanh Dương đi đến thành Long Dương, với tốc độ đi đường bình thường thì cần thời gian ít nhất bảy tám ngày, nhưng đám người Quân Thường Tiếu có hung thú phong hệ, men theo đại lộ đi thì gần một ngày đã đến.
Đương nhiên.
Cách đại hội luận võ của Long gia còn tới năm ngày, thời gian vô cùng thoải mái.
Quân Thường Tiếu không vội vàng đi đường, mỗi khi đến nơi phong cảnh non nước hữu tình, lấy ma phẩm máy ảnh ra chụp hình lưu niệm với đệ tử.
“Vù vù!”
Trong rừng trúc, ngọn lửa dâng lên.
Liễu Uyển Thi mang xiên nhỏ đã nướng xong bưng đến, cười nói:
“Chưởng môn, tay nghề của ta có nâng cao hay không?”
Trên mặt nhỏ đáng yêu viết đầy mau khen ta đi, mau khen ta đi.
Quân Thường Tiếu thử một miếng, khen ngợi nói:
“Không tệ, không tệ, hậu sinh khả úy nha.”
Liễu Uyển Thi cười càng rạng rỡ.
“Mộng Oánh, cho ngươi.”
Nàng ta đưa xiên thịt qua.
Diêu Mộng Oánh nhận xiên thịt rồi ăn xong, cười nói:
“Đồ Đồ tỷ, thịt xiên này thật sự rất ngon.”
Tiểu la lỵ (ý chỉ bé gái đáng yêu) đã gia nhập Thiết Cốt Phái được một đoạn thời gian.
Nhưng bởi vì tuổi tác vẫn chưa tiếp xúc với võ đạo, ngày thường luôn đi theo Liễu Uyển Thi, trở thành cái đuôi nhỏ cắt không đứt.
Lý Thương Dương đưa nước suối vừa lấy được, nói:
“Nước rất ngọt, tiểu sư muội có muốn nếm thử không?”
“Đa tạ sư huynh.”
Diêu Mộng Oánh nhận lấy túi núi, ừng ực vài ngụm, mặt nhỏ hiện lên nụ cười mỉm.
Khi mới gia nhập Thiết Cốt Phái, tiểu nha đầu mang theo tâm lý chống đối mãnh liệt.
Các sư huynh và sư tỷ quan tâm từng tý từng chút đến bản thân, mới dần dần mở rộng nội tâm.
Diêu Mộng Oánh mất đi Lỗ gia gia, bù lại có thêm môn phái đầy ắp tình thương, cũng coi như là may mắn trong chuyện không may.
“Chưởng môn.”
Tô Tiểu Mạt uống một bát rượu, toét miệng cười nói:
“Mỗi ngày ở môn phái tu luyện, thật sự có chút khô khan, ra ngoài lòng vòng cũng rất không tồi à.”
“...”
Long Tử Dương sụp đổ, mỉa mai nói:
“Quả nhiên, các ngươi đến trợ uy chỉ là phụ, mục đích chân chính là vì du ngoạn.”
“Soạt!”
Dạ Tinh Thần gặm một xiên thịt, vừa ăn vừa không sảng khoái thầm nói:
“Tên đó đi tham gia đại hội luận võ gia tộc, vì cái gì chúng ta phải đi theo, đây không phải là lãng phí thời gian sao?”
Hắn hiện tại để ý đến việc tu luyện hơn.
Ngoại trừ chuyện liên quan đến môn phái, ví dụ như tà phái đến xâm phạm lần trước, nếu không những chuyện khác đểu không để trong tâm.
Cùng lúc lĩnh ngộ Thái Huyền Chân Kinh và Dịch Cân Kinh, tốc độ tăng tiến tu vi của Dạ Tinh Thần dần dần hiện ra, theo thời gian có khả năng bước vào Võ Sư bát phẩm.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, vẫn kẹt tại Võ Sư lục phẩm, khoảng cách đột phá vẫn cần một đoạn thời gian không nhỏ.
Nói thật.
Tốc độ tăng tiến đã rất cường hãn rồi.
Bất quá Dạ Tinh Thần vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh.
Dẫu sao, mục đích trùng sinh của con hàng này là kéo nữ đế thiên cổ đầu tiên ra khỏi bàn thần.
Dựa vào tu vi Võ Sư hiện tại, đi tìm nữ nhân đó báo thù, kết quả chính là tan thành mây khói chỉ bằng một ánh mắt.
“Soạt!”
“Soạt!”
Trên đại lộ đi đến thành Long Dương, hơn mười con Cụ Phong Lang cấp tốc chạy, những vùng đất nào đi qua không thể không lưu lại gió cuộn màu xanh.
“Ối mẹ ơi.”
“Thứ vừa chạy qua bên người.. hình như là Tật Phong Lang!”
“Tật Phong Lang tuyệt đối không thể chạy nhanh đến vậy!”
“Lẽ nào là... Cụ Phong Lang?”
“Trời ạ, lẽ nào người vừa đi qua là đệ tử Thiết Cốt Phái?”
Trên đại lộ, rất nhiều võ giả lập tức kinh ngạc.
Đi đến quận Hoa Dương tiêu diệt bốn thế lực tà phái, chuyện Thiết Cốt Phái có một bầy Cụ Phong Lang đã không là bí mật gì nữa, vì thế Quân Thường Tiếu cũng không cần phải âm thầm đi đường nhỏ.
“Cưỡi Cụ Phong Lang đi đường, thật đúng là lợi hại!”
“Đâu chỉ có vậy, Thiết Cốt Phái nhìn như chỉ là thất lưu, thế mà còn có một vị Võ Vương và một vị Võ Hoàng nữa!”’
“Võ Vương đỉnh phong của Thí Thần Điện cũng bị dọa sợ chạy thụt mạng!”
Mấy ngày nay, tin tức liên quan đến tà phái quận Hoa Dương ồ ạt đến xâm lược, sớm đã truyền đi khắp quận, trước mắt đã hoàn toàn trở thành chủ đề nóng hổi nhất.
Thiết Cốt Phái liên tiếp đánh 10 trận, kết quả mười trận toàn thắng, cùng với sự xuất hiện của Võ Hoàng khiến Võ Vương đỉnh phong kinh sợ rút lui, không thể không chấn động đến tinh thần của thế lực và tán tu khắp nơi.
Bọn họ thậm chí còn hoài nghi, đây có phải là tin đồn hay không?
Đánh một trận với Thánh Tuyền Tông, tiêu diệt bốn tà phái lục lưu của quận Hoa Dương, sau màn Sinh Tử Đài dọa võ vương đỉnh phong kinh sợ rút lui, kết hợp sự việc vào với nhau, danh tiếng Thiết Cốt Phái tăng lên như diều gặp gió.
Chuẩn xác mà nói.
Cái tên Thiết Cốt Phái, đã vang dội khắp Tây Nam Dương Châu.
Chuyện thô bỉ nhất chinh là, con meo nó đây chỉ là một môn phái thất lưu.
“Hahaha”
Tổng bộ chứng nhận Tây Nam Dương Châu, Chu trưởng lão nhận được tin tức, vui vẻ cười lớn nói:
“Trong thời gian này, mỗi chuyện của Quân chưởng môn làm ra đều vô cùng rúng động!”
Thiết Cốt Phái được đánh giá tam giáp là do hắn đích thân chứng nhận, hiện giờ thể hiện cường thế như vậy, đương nhiên cảm xúc rất là vui sướng.
Quán chủ Dịch Thiên Kiện lại lắc đầu nói:
“Đầu tiên là thách đấu Thánh Tuyền Tông, sau đó đắc tội với Ma Sát Tông, nay lại có ân oán với Thí Thần Điện, tên này cũng là trùm gây chuyện thị phi.”
Nếu như Quân Thường Tiếu nghe thấy như thế, chắc chắn sẽ tranh cãi kịch liệt với đối phương.
Thách đấu với Thánh Tuyền Tông, căn nguyên là vì Linh Tuyền Tông âm mưu với bản thân trước.
Đắc tội với Ma Sát Tông là do đối phương muốn cướp đao.
Thí Thần Điện cũng là thích quản chuyện bao đồng, việc gì phải thay mặt bốn môn phái bị diệt ra mặt.
Ta chỉ là phòng vệ chính đáng, vì cái gì lại thành gây chuyện thị phi rồi?
Nếu như muốn nói là gây chuyện thị phi thì bốn tà phái quận Hoa Dương bị tiêu diệt kia, cũng miễn cưỡng được tính vào.
Nhưng nói đi phải nói lại.
Chỉ cho phép người khác quang minh chính đại ức hiếp đệ tử, không thể dẫn đệ tử đi ức hiếp người khác sao?
Hàn Sơn hỏi Thập Đắc:
“Có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, coi thường ta, cười nhạo ta, khinh nhờn ta, mỉa mai ta, lừa gạt ta, nên xử lý như thế nào?”
Thập Đắc nói:
“Chỉ cần nhịn hắn, nhường hắn, thuận hắn, tránh hắn, kính hắn, không để ý đến hắn, đợi vài năm nữa ngươi lại nhìn hắn.”
Đây là một kiểu thể hiện độ lượng, siêu nhiên, rộng lượng, cởi mở.
Nếu như Hàn Sơn hỏi Quân Thường Tiếu đáp án của hắn nhất định là:
“Chi cần mắng hắn, chọc hắn, đánh hắn, đá hắn, hành hắn, ngược hắn, chơi hắn, sau khi sự việc qua đi ngươi lại nhìn hắn, tuyệt đối ngoan ngoãn.”
“Thật không thể tin được, không thể tin được!”
Trong nhà khách lớn Long gia ở thành Long Dương, gia chủ đường thời của Long gia - Long Phá Thiên ngồi ở chủ vị, ánh mắt gã sáng lên sự khó tin.
Hắn đã nghe được tin tức Thiết Cốt Phái có Võ Hoàng, đồng thời khiến cường giả Thí Thần Điện phải kinh sợ rút lui.
Chuyện liên quan đến Thiết Cốt Phái, kể từ lúc thách đấu với Hạo Khí Môn, gã cũng đã nghe sơ qua tin đồn, nhưng trước giờ không lọt vào mắt, dẫu sao chỉ là một môn phái hạ cấp của quận hạ đẳng.
Cho dù là môn phái bát lưu đánh bại lục lưu, cũng không đáng quan tâm.
Ai nghĩ được, đầu tiên là thách đấu Thánh Tuyền Tông, lại đánh bại hai Võ Vương, trùng trùng tin tức một dòng truyền đến não, khiến hắn không muốn quan tâm cũng khó.
“Gia chủ.”
Một trưởng lão Long gia nói:
“Ta nghe nói, rất nhiều thiếu niên tư chất không tính là xuất chúng, sau khi gia nhập Thiết Cốt Phái thì đều có sự tiến bộ không tệ.”
“Thiên tài số một quận Thanh Dương là Lý Thanh Dương, từ khi tiểu tử này gia nhập Thiết Cốt Phái mới Khai Mạch mười hai đoạn, hiện tại tu vi đã bước vào Võ Sư lục phẩm, tiến triển có thể gọi là cưỡi gió đạp mây.”
Một trưởng lão khác nói.
“Ha ha.”
Có người khen ngợi nói:
“Quân chưởng môn này, không phải dạng vừa đâu.”
“Gia chủ.”
Trưởng lão nói chuyện đầu tiên, nói:
“Lão phu cho rằng, có thể chọn mấy đệ tử tư chất bình thường gia nhập Thiết Cốt Phái, có lẽ có sự trưởng thành không tồi.”
“Con cháu Long gia ta ai ai cũng ưu tú, tìm tư chất bình thường không hề dễ dàng.”
Có người tự luyến nói.
“Nếu như không phải Tử Dương chạy rồi, để nó gia nhập Thiết Cốt Phái tu hành, cũng hơn là ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Lời nói ra, lập tức khiến các trưởng lão rào rào lắc đầu.
Con cháu Long gia bọn hắn, mặc dù không nói là toàn bộ là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng muốn bỏ ra ngoài thì môn phái lớn, thậm chí là tông môn khẳng định đều tranh giành.
Chỉ có một hoa lạ, rõ ràng có linh căn cao, khăng khăng không thể tự mình tu luyện võ học.
“Hừm.”
Long Phá Thiên đập tay lên tay vịn, tức giận nói:
“Để tên tiểu tử thối đó quản lý sản nghiệp, hắn còn không biết vui vẻ mà chạy trốn, sau khi tìm được nhất định phải phạt nặng.”
Các trưởng lão im lặng.
Bọn họ biết, gia chủ chỉ là lời nói miệng.
Thật sự muốn trừng phạt đứa con trai ruột, khẳng định lại là phạt vài trượng không đau không ngứa.
“Gia chủ.”
Đúng lúc này, bảo vệ cửa vội vội vàng vàng đến, nói:
“Tử Dương thiếu gia trở về rồi.”