Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 443 - Chương 443. Trợ Giúp Thành Thanh Dương!

Chương 443. Trợ giúp thành Thanh Dương!
"Nhưng mà...”

Quân Thường Tiếu nói:

"Hiện tại còn chưa phải lúc đi lịch luyện, phải đợi chiến tranh kết thúc rồi mới có thể rời đi.”

"Vâng!”

Lục Thiên Thiên cũng nghĩ như vậy.

Nàng vốn chỉ muốn hỏi ý kiến của chưởng môn mà thôi, nếu như nhận được đồng ý thì nàng mới suy nghĩ tiếp, lúc nào thì thích hợp để rời đi.

Nếu như Quân Thường Tiếu không đồng ý, Lục Thiên Thiên vẫn sẽ kiên quyết đi lịch luyện sao?

Vấn đề này, một người không hỏi, người kia cũng chẳng trả lời, vì vậy phải dựa vào sức tưởng tượng của độc giả rồi.

Thật ra Quân Thường Tiếu không hề trói buộc đệ tử ở môn phái, nếu có thời gian đi ra bên ngoài tu hành thì sẽ giúp được bọn họ nhanh chóng trưởng thành hơn, vậy nên hắn sẽ không phản đối chuyện này.

Còn chuyện đệ tử phản bội rồi chạy trốn, hắn cũng chẳng hề lo lắng.

Nếu như có đệ tử nào vừa suy nghĩ đến chuyện đó, vài phút sau đối phương sẽ bị xóa đi tất cả trí nhớ.

Cũng vì có hạn chế như vậy, Quân chưởng môn mới có thể yên tâm thu nhận đệ tử, nếu không thì hắn đã phải kiểm tra kỹ càng, xác nhận những đệ tử nhập môn mới này, rốt cuộc có phải là do thế lực khác cài vào nằm vùng hay không.

Nhìn tình hình trước mắt chỉ có hơn hai ngàn đệ tử, lại không thấy người nào có tình trạng mất trí nhớ, điều này đã nói lên rằng bọn họ một lòng với Thiết Cốt Phái, không phải là kẻ gian hiểm ác.

Đương nhiên.

Uy danh của môn phái càng ngày càng lớn, chắc chắn người của các thế lực khác sẽ bắt đầu trà trộn vào.

Quân chưởng môn rất chờ mong, một khi bọn họ bị xóa đi trí nhớ thì sẽ có cảm nghĩ gì.

Hệ thống bất lực nói:

"Ý nghĩ này của chủ nhân thật quá là biến thái.”

Đệ tử Thiết Cốt Phái đã hoàn tất đột phá, nhưng chiến tranh ngoài kia còn đang diễn ra.

Bên phía quận Hoa Dương kia có vài vị thành chủ nhiệt huyết, lại có quân dân dựa vào địa hình hiểm trở, quyết tâm tử thủ thành trì.

Còn về phía quận Hà Dương, mặc dù không cách nào ngăn chặn được việc có nhiều thành trì rơi vào tay kẻ địch, nhưng mà vẫn dốc sức cản bước tiến của bọn chúng.

Lợi dụng thời gian này, Quân Thường Tiết ra lệnh cho các đệ tử tiếp tục tu luyện, tranh thủ thời gian đột phá lên cấp độ cao hơn.

"Chưởng môn.”

Tiết Nhân Quý nói:

"Ta cho rằng, bây giờ chúng ta có thể chủ động xuất kích, đánh cho quận Chân Dương trở tay không kịp.”

Thành viên Lang Kỵ Đường đã đột phá đến Võ Sư, điều này khiến y cảm thấy lực lượng càng mạnh mẽ.

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Nếu như chúng ta tự tiện xuất kích, sẽ giống với trực tiếp tham gia vào chiến tranh, quận Chân Dương sẽ từ bỏ công kích hai quận còn lại, tập trung lực lượng tấn công quận Thanh Dương.”

"Có đạo lý.”

Tiết Nhân Quý nói.

Quân Thường Tiếu nhìn bàn cát, nói:

"Vì vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi kẻ địch đánh tới, sau đó dùng lý do là phòng thủ, đánh lui tất cả bọn chúng.”

Nhiệm vụ là giữ vững thành Thanh Dương, chỉ cần đánh cho kẻ địch phải lui binh, cũng có thể được xem như hoàn thành nhiệm vụ.

"Chưởng môn.”

Ngay lúc này, Lê Lạc Thu nhanh chân bước đến, ngưng trọng nói:

"Phía tiền tuyến truyền đến tin tức, sau khi đại quân của quận Chân Dương công phá Kiên Thành xong, ngay lập tức điều động 30 ngàn binh đánh về phía thành Thanh Dương.”

"...”

Quân Thường Tiếu không còn lời gì để nói.

Các ngươi có thể làm việc, dựa theo quy tắc được hay không!

Không lo diệt nốt quận Hà Dương và quận Hoa Dương, vì cái gì cứ phải đi đường vòng, quấy rối quận Thanh Dương ta đâu chứ?

Tiết Nhân Quý giải thích:

"Quận Chân Dương muốn công phá thành Thanh Dương, sau đó phát động đại quân theo nhiều hướng khác nhau, công kích thành Hà Dương.”

"Được đấy!”

Quân Thường Tiếu nói:

"Kẻ nên đến cuối cùng vẫn là đến, muốn tránh cũng tránh không khỏi.”

Lê Lạc Thu lại nói:

"Có tin tức chính xác nói rằng, người lãnh binh đánh đến đây chính là Đào Nguyên, hắn là một hãn tướng khác dưới trướng Bạch Thụy Hổ.”

"Ta từng nghe đến cái tên Đào Nguyên này.”

Tiết Nhân Quý nói:

"Hắn là một võ tướng có xuất thân từ gia tộc, được học tập quân pháp từ nhỏ, đồng thời cũng là một hậu bối rất có tiền đồ, sau này bồi dưỡng được một quân đoàn có tên là Hổ Uy Quân, chính là quân đoàn tinh nhuệ số một số hai của Tây Nam Dương Châu.

Mặc dù đã rời khỏi chiến trường nhiều năm, nhưng những việc xảy ra trong vòng này, Tiết Nhân Quý vẫn luôn dành sự chú ý, xem như là thói quen nghề nghiệp không bỏ được.

"Nói như vậy, 30 ngàn đại quân sắp đánh đến mạnh hơn kỵ binh rất nhiều?”

Quân Thường Tiếu nói.

Tiết Nhân Quý nói:

"Đào Nguyên thống lĩnh Hổ Uy Quân, kỷ luật rất nghiêm minh, anh dũng thiện chiến, không phải loại người lỗ mảng như Miêu Quái có thể so sánh.”

"Có thể sánh bằng Lang Kỵ Đường không?”

Quân Thường Tiếu nói.

Tiết Nhân Quý nói:

"Tất nhiên là không bằng.”

Tiết Nhân Quý từng là thượng tướng ngũ tinh, nên vẫn có tự tin dù phải đối mặt chính diện với Đào Nguyên, y vẫn có thể đánh tan được kẻ địch.

Tất nhiên.

Điều kiện này được xây dựng trên cơ sở là, đoàn quân của Lang Kỵ Đường hoặc đội quân mạnh hơn xuất chiến.

Còn nếu cho hắn hai ba ngàn quân không chính quy, khi gặp phải đoàn quân tinh nhuệ thế này, cho dù xuất sắc đến đâu, cũng không có khả năng đánh trả được.

"Đi thôi.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Chúng ta đến thành Thanh Dương.”

“Vâng!”

Ba ngàn thành viên Lang Kỵ Đường cưỡi Cụ Phong Lang rời khỏi Thiết Cốt Phái.

Quân chưởng môn không chỉ dẫn theo Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và các đệ tử nội môn, mà còn điều động thêm hai ngàn đệ tử nội môn.

Môn phái mới chỉ có 2500 người, một lần đi hơn 2000 người, được xem như dốc toàn bộ lực lượng.

Nhiệm vụ sử thi là giữ vững thành Thanh Dương, vậy nên Quân Thường Tiếu phải làm thật chu đáo, lỡ đâu nhiệm vụ không may thất bại, sợ rằng bản thân phải kẹt ở Võ Tông đỉnh phong trong một thời gian khá dài!

"Em gái nó!“

Trên đường đi, Quân Thường Tiếu suy sụp nói:

"Mặc dù nhiệm vụ cho khen thưởng rất nhiều, nhưng một khi nhiệm vụ thất bại thì xong đời luôn!”

Thành Thanh Dương, phủ thành chủ.

Lúc này Tạ Quảng Côn đã giống như kiến bò trên lò lửa, gã nóng ruột đi tới đi lui không ngừng.

Quân Thường Tiếu nhận được tin tức thì gã cũng cùng lúc nhận được.

Quận Chân Dương ra bài không theo lẽ thường, việc điều động 30 ngàn đại quân từ quận Hà Dương giết thẳng tới đây, là điều gã chưa bao giờ nghĩ đến.

Trái tim thủy tinh của Tạ Thành Chủ chúng ta càng thêm nát bét hơn nữa là, địch đã đông đảo thì cũng thôi đi, còn có cả quân đoàn Hổ Uy Quân đến nữa chứ!

Đây chính là quân đoàn trong cuộc thi đấu quân đoàn mấy năm trước, đã đứng hạng ba trong số những quân đoàn tinh nhuệ nhất, nếu như muốn công thành Thanh Dương, chắc chắn là chuyện giết gà dùng dao mổ trâu!

"Thành chủ.”

Một tên tướng quân cắn răng nói:

"Cho dù quận Chân Dương cho ai đến đây, mạt tướng đều sẽ tử thủ thành trì!“

Người này tên là Tôn Hợp, một trong những đại tướng của thành Thanh Dương.

Mặc dù hắn có kinh nghiệm phong phú, nhưng nếu thật sự so với Đào Nguyên thì còn kém quá nhiều.

Cho dù hai bên có cùng binh lực, thực lực sàn sàn nhau đi nữa, lên chiến trường đánh bao nhiêu lần đều sẽ thua bấy nhiêu lần.

Có ít người, trời sinh đã có tài năng quân sự.

Đào Nguyên là người như thế, hắn lại còn chịu khó học tập, vì vậy nên dễ dàng ngược đãi rất nhiều vị tướng khác.

Tất nhiên.

Nếu như có thể cho Tiết Nhân Quý một quân đoàn tương tự, y cũng có thể đánh cho Đào Nguyên không phân rõ đông tây nam bắc gì nữa, dù sao cái chức thượng tướng ngũ tinh cũng không phải tự nhiên mà có, y đã dựa vào thực lực để leo lên từng bước một.

"Thành chủ!”

Ngay lúc này, thủ hạ lại báo cáo.

"Quân chưởng môn đến chơi!”

Tạ Nghiễm Côn vừa nghe, hắn vội vàng nói:

"Mời vào đây nhanh! Mời vào đây!”

Trong đại sảnh.

Quân Thường Tiếu vừa ngồi xuống, Tạ Quảng Côn đã sầu mi khổ kiểm nói:

"Quân chưởng môn, 30 ngàn đại quân của quận Chân Dương đã giết đến đây, sợ rằng thành Thanh Dương chúng ta nguy to rồi.”

Kẻ địch đánh đến là thống lĩnh của Hổ Uy Quân - Đào Nguyên, chuyện này khiến gã đã không còn ôm chút hy vọng nào nữa.

"Tạ thành chủ.”

Quân Thường Tiếu nói.

"Ta cũng đã nhận được tin tức, vì vậy đặc biệt dẫn theo đệ tử đến đây trợ giúp.”

Tạ Nghiễm Côn tuy rất cảm động nhưng gã cũng tràn đầy khổ sở trong lòng, nói:

"Người dẫn quân là thống lĩnh Đào Nguyên của Hổ Quy Quân nổi danh khắp Tây Nam Dương Châu, sợ rằng thành Thanh Dương chúng ta không tránh thoát được kiếp nạn này rồi.”

"Vậy thì chưa chắc.”

Quân Thường Tiếu chỉ sang Tiết Nhân Quý đứng ở phía sau, nói:

"Tạ thành chủ, hôm nay bổn tọa đưa đến một người giỏi về hành binh đánh giặc, chắc chắn có thể giúp đỡ thành Thanh Dương thoát khỏi hiểm tử.”

Tạ Quảng Côn không kiềm chế được nhìn vài lần người trung niên có vẻ bề ngoài hơi nhếch nhác kia, nói thầm trong lòng:

"Hoàn toàn không có khí chất đã từng tham gia quân ngũ, hắn có thể hành quân đánh giặc được hay sao?

Tiết Nhân Quý từng bị Miêu Quái nhận ra danh tính, điều này đã nhắc nhở y cần phải dịch dung (đổi nét mặt), khí chất của tướng quân cũng theo đó được che giấu rất sâu.

Mới đầu, Quân Thường Tiếu không hiểu hỏi:

"Vì cái gì Tiết đường chủ muốn dịch dung đâu chứ?

Tiết Nhân Quý nói:

"Thân ta mang danh một kẻ đào ngũ, nếu tin tức này truyền đến Trung Tôn Châu, ắt sẽ dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có.

"Tiết đường chủ sợ gây phiền phức cho môn phái sao?”

Quân Thường Tiếu nói.

Tiết Nhân Quý gật gật đầu.

Quân Thường Tiếu liếc hắn một cái, lại nhìn sang Giang Tà đã dịch dung bên cạnh, chân thành nói:

"Đợi đến lúc Thiết Cốt Phái có đầy đủ thực lực, có thể chống lại được mọi nguy hiểm, các ngươi sẽ không phải giấu giấu diếm diếm nữa.”


Bình Luận (0)
Comment