Chương 444. Ta không có vô sỉ như Quân chưởng môn!
Tạ thành chủ cực kỳ nỗ lực trong khoảng thời gian này, bức tường của thành Thành Dương đã được gia cố cao lên không ít.
Nhưng cũng chỉ phòng ngự được chút mặt ngoài, nếu như kẻ địch dùng vũ khí có sức sát thương lớn như Ma Bạo Nỏ, kết quả cũng sẽ nổ sập tường.
Trong thành trì, có một giáo trường rộng rãi.
50 ngàn binh lính thành Thành Dương tập hợp ở nơi đây, mặc dù bọn hắn rất có tính kỷ luật nhưng về mặt thực lực, bình quân chỉ có Võ Đồ tam tứ phẩm mà thôi.
Đừng nói đến việc đối mặt với Hổ Uy Quân sắp đến, cho dù là giao chiến với Kỵ Binh của Miêu Quái thôi, bọn hắn cũng khó mà có thể chống lại được.
"Quân chưởng môn.”
Tạ Quảng Côn đi lên đài cao, nói:
"Đây là chiến lực duy nhất của thành Thanh Dương ta.”
Quân Thường Tiếu im lặng một lúc, sau đó nói:
"Tạ thành chủ dùng không ít tiền phải không?”
Tạ Quảng Côn suýt chút nữa rơi hết nước mắt nước mũi ra.
50 ngàn binh lính huấn luyện thường ngày cũng cần tiêu tiền, trang bị vũ khí cũng cần tiêu tiền, gã thật đúng là đã đổ không ít tiền bạc vào đó, đồng thời bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết.
Tiết Nhân Quý truyền âm nói:
"Chưởng môn, binh lính được bồi dưỡng bởi Tạ thành chủ, khó có thể chống lại Hổ Uy Quân của Đào Nguyên, ta nghĩ rằng nên để cho đệ tử Thiết Cốt Phái chúng ta phòng thủ trên thành trì.”
Quân Thường Tiếu cũng có ý nghĩ như vậy.
Không phải hắn không tin tưởng binh lính của Tạ Quảng Côn, mà đơn giản chỉ muốn bảo vệ được thành Thanh Dương, bởi vì chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ sử thi có hoàn thành được hay không, vì thế hắn phải chu toàn trong mọi tình huống.
"Tạ thành chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Nếu như ngài tin tưởng bổn tọa, Thiết Cốt Phái ta nguyện thay ngài bảo vệ thành Thanh Dương.”
"Vậy xin làm phiền Quân chưởng môn.”
Tạ Quảng Côn cũng biết nếu dựa vào binh lính mà hắn huấn luyện thì hoàn toàn không có phần thắng, không bằng đưa bảo bối đến chỗ Quân Thường Tiếu còn hơn.
Hắn quản lý Thiết Cốt Phái, chỉ một năm ngắn ngủi đã lớn mạnh đến quy mô như vậy, biết đâu có diệu kế giữ vững thành trì.
"50 ngàn binh lính phía dưới, đều nghe theo lệnh của Quân chưởng môn.
Tạ Quảng Côn từ bỏ toàn bộ binh quyền, có thể thấy gã thật sự thả tay đánh cược một lần.
"Không cần.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Để cho binh lính của ngươi nghỉ ngơi trong thành là được rồi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho Thiết Cốt Phái ta.”
Khóe miệng Tạ thành chủ hơi co giật.
Mặc dù 50 ngàn binh lính không phải là binh lính tinh nhuệ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ, vậy mà Quân chưởng môn lại nói không cần, thật đúng là tự tin hơi quá rồi đấy!
Xoát! Xoát! Xoát!
Ngay lúc này, ngàn tên đệ tử Thiết Cốt Phái trèo lên lên tường thành thành, xếp thành một hàng dài cách nhau một khoảng rất xa.
Thành Thanh Dương rất lớn, vì thế tường thành cũng rất dài.
Nếu 1000 người muốn tựa vai nhau đứng, chắc chắn là chuyện không thực tế.
Đệ tử Thiết Cốt Phái ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên tường thành, bọn họ đưa lưng về phía trong thành, từng người bộc lộ khí chất cứng rắn phát ra từ tận xương cốt.
Tạ thành chủ vốn dĩ còn chút lo lắng và hoài nghi, bất quá nhanh chóng bị sự tinh thần cứng rắn của đệ tử Thiết Cốt Phái khiến cho nổi lòng tôn kính!
"Quân chưởng môn!”
Hắn quát lớn:
"Ba trăm sáu mươi vạn con dân trong thành Thanh Dương, nguyện sống chết với thành trì!”
"Nguyện sống chết cùng thành trì!”
50 ngàn binh lính cũng hét to.
"Nguyện sống chết cùng thành trì!”
Một triệu người dân trong thành cũng hét lớn.
Trong phút chốc, tiếng hô chấn động trời xanh, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Vốn dĩ bầu không khí rất trang nghiêm, này đã thay đổi thành bầu không khí nhiệt huyết, khiến cho máu trong người sôi sục lên!
Quân Thường Tiếu ngồi trên nóc thành, dùng mu bàn tay chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói thầm.
"Có Thiết Cốt Phái của ta ở đây, ai cũng đừng hòng công phá thành Thanh Dương.”
"Xoát!”
Tiêu Tội Kỷ nhảy lên trên một tòa tháp, đặt QBU88 và AWM ra, tiếp theo hắn lấy ra hơn mười băng đạn mở rộng, bắt đầu lắp từng viên đạn vào.
Đại quân quận Chân Dương giết đến, chắc chắn sẽ phải nổ súng nhiều lần.
Hắn không muốn mình đánh xong một lượt lại phải lắp đạn, như vậy thì rất lãng phí thời gian.
Ở hai trạm canh gác khác, thành viên Tế Vũ Đường đã làm ra công tác chuẩn bị.
Ba người bọn họ được chia thành một tổ, nhanh chóng lắp đặt súng bắn tỉa AWM.
Nhục thân của những người này có cường độ kém hơn Tiêu Tội Kỷ, nếu như bắn xạ kích liên tiếp, tất nhiên có thể tiến hành thay lượt cho nhau, như vậy sẽ giúp bớt được một phần sức giật.
Ba tay bắn tỉa đã vào vị trí, đệ tử Thiết Cốt Phái đã lên tường thành, đồng thời lấy ra Kiên Thiết Thuẫn.
Những Ma Bạo Nỏ cướp được từ binh đoàn kỵ binh của Miêu Quái cũng được đưa ra sử dụng, mỗi đệ tử được phát năm mũi tên.
Bên trong thành, thành viên Lang Kỵ Đường do Chung Nghĩa dẫn đầu cũng đang chuẩn bị, một ngàn con Cụ Phong Lang đang đứng trên giáo trường, làm cho người ta nhìn vào mà khiếp vía!
"Cuối cùng cũng có thể đánh thoải mái một trận.”
"Ta thấy mình sắp ngột ngạt mất rồi!”
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi đang đứng trên tường thành, bắt đầu khởi động làm nóng người trước khi chiến đấu.
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Điền Thất, Dạ Tinh Thần, Long Tử Dương và các đệ tử nội môn, tất cả đều đứng trên tường thành.
Giang Tà ngồi ở sát cửa thành, ngón tay hắn không ngừng gõ lên viên gạch, khóe miệng hắn nở một nụ cười đậm ý.
Cuộc chiến tranh sắp đến này, tuyệt đối sẽ khiến cho Thiết Cốt Phái trở nên tinh nhuệ.
"Chưởng môn.”
Tiết Nhân Quý đi lên tường thành, nói:
"Tất cả đã được chuẩn bị hoàn tất.”
"Ừm.”
Quân Thường Tiếu trả lời một tiếng.
Ông! Ông!
Đúng lúc này, ở phía bắc vang lên âm thanh yếu ớt, chỉ thấy ở nơi xa đã tràn đầy cát bụi, giống như cơn bão cát to lớn đang cuốn đến nơi này.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cơn bão càng ngày càng gần, những âm thanh đó cũng trở nên rõ ràng, hóa ra đó là tiếng vạn con ngựa đang lao nhanh về phía trước.
"Đến rồi!”
Trái tim của Tạ thành chủ như bị kích động đập liên hồi.
Những dân chúng trong thành cũng nôn nao, dù sao kẻ xâm lược cũng là quận Chân Dương lục đẳng!
Ngồi ở trên nóc nhà, khóe miệng Quân Thường Tiếu hiện rõ một nụ cười, nói:
"Có thể hoàn thành được nhiệm vụ sử thi, thành tựu Kiếm Võ Song Vương hay không, còn phải dựa vào hôm nay rồi.
"Hí...!”
Bên ngoài cách thành trì ngoài ngàn trượng, bụi đất dần dần lắng xuống, hai vạn con chiến mã được võ trang đầy đủ đang đứng song song với nhau, mỗi con cõng từng binh lính bưu hãn mặc chiến giáp.
Cộp! Cộp! Cộp!
Nhìn sơ qua, lại có mười ngàn bộ binh mặc chiến giáp trên người, cầm trường mâu trong tay xông tới, xếp hàng chỉnh tề ở phía sau kỵ binh.
Từ khí thế trên người bọn chúng toát ra, tuyệt đối mạnh hơn Kỵ Binh Đoàn của Miêu Quái rất nhiều.
Xoát! Xoát! Xoát!
Từ lúc quân địch xuất hiện, những đệ tử Thiết Cốt Phái đứng phân tán trên thành bắt đầu tụ lại với nhau, sau đó toàn bộ bảo vệ phía bắc của thành.
Kéo tầm nhìn từ trên hướng xuống dưới.
Ba mươi ngàn đại quân quận Chân Dương ngoài thành có sĩ khí cao ngất ngưởng.
Mà trên tường thành phía bắc chỉ có vẻn vẹn hai ngàn người thủ thành.
Chênh lệch… Đúng là có chút xa.
Một ngày nào đó trong tương lai, lúc chiến hỏa lan tràn đến quận Thanh Dương, hàng vạn Thiết Kỵ Binh đánh đến thành Thanh Dương, người nam nhân chân chính và các đệ tử đứng trên tường thành, dùng thân thể cứng rắn bảo vệ ba trăm sáu mươi vạn con dân trong thành.
Câu nói này, cái hố này, hôm nay ta đã lấp đầy nó.
"Tướng quân.”
Ba mươi ngàn đại quân quận Chân Dương tụ cùng một chỗ, một phó tướng chỉ lên thành cao, có chút ngạc nhiên nói.
"Có người ở phía trên!”
Đào Nguyên khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi đời, hắn ta đưa mắt nhìn lên, đúng thật là thấy được một người ngồi ở phía trên đó.
"Lần tấn công này của chúng ta được xem như là đường đường chính chính, chắc chắn thành Thanh Dương đã nhận được tin tức, nhưng vì cái gì trên tường thành lại bố trí ít binh lính như vậy?”
Một phó tướng khó hiểu nói.
"Chẳng lẽ bọn chúng tự mình biết không thể chống lại Hổ Uy Quân của chúng ta, nên mới cho người ngồi trên đó, cố ý làm màu một chút hay sao?”
Có người khác nói.
Đào Nguyên đá đá con ngựa cao to dưới hông, bước lên phía trước, chỉ vào thành Thanh Dương hét to:
"Kẻ ngồi trên thành kia, ngươi chính là thành chủ thành Thanh Dương sao?”
Tạ Quảng Côn ở trong thành nghe vậy, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
"Ta không có vô sỉ như Quân chưởng môn!”