Chương 445. Lễ gặp mặt!
30 ngàn quân địch giết tới đây, kết quả bọn chúng nhìn thấy Quân Thường Tiếu ngồi trên thành trì, hành động này thật sự quá vô sỉ.
“Chưởng môn.”
Tiêu Tội Kỷ dán mắt vào ống ngắm 8x, đầu súng hướng chuẩn xác vào mũ giáp của Đào Nguyên, truyền âm nói:
“Đã khóa chặt mục tiêu.”
“Bắn vào dưới chân ngựa.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Coi như là lễ gặp mặt đi.”
Tiêu Tội Kỷ chuyển họng súng xuống phía dưới, sau đó quyết đoán bóp cò.
“Véo..”
Viên đạn lóe sáng bắn ra từ miệng súng, lao đi với tốc độ vô cùng nhanh.
Với trình độ bắn súng hiện tại của tên này, tuyệt đối là chỉ đâu bắn đấy!
Nhưng mà ngay lúc viên đạn vô thanh bay đến trong chớp mắt, một bóng đen trong quân địch đột nhiên lao ra, chắn ở trước người Đào Nguyên, nhanh chóng ngưng tụ ra kết giới phòng ngự.
Phốc!
Luồng ánh sáng va chạm với kết giới, phát ra âm thanh vang dội.
Thế nhưng, kết giới phòng ngự cực bền, không hề bị xuyên vỡ.
Giang Tà chau mày nói:
“Võ vương.”
“Haha..”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa muốn cho đối phương một cái lễ gặp mặt, không ngờ hắn ta lại đánh ra một đòn hạ mã uy.”
(Hạ mạ uy: khiến đối phương suy giảm khí thế)
“Soạt!”
Lão giả tang thương đứng trước người Đào Nguyên, phất lên tay áo dài tản đi lá chắn bằng linh lực hùng hậu, trầm giọng nói:
“Chỉ có tiểu nhân vô lại mới dùng ám tiễn đả thương người.”
Trên miệng lão tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Tốc độ của tia sáng lao đến qua nhanh, mặc dù lão đã dùng linh niệm bắt được, thế nhưng chỉ cần có một chút lơ là thì nhất định sẽ không kịp cứu viện.
Sắc mặt Đào Nguyên đại biến.
Nếu như không có cường giả bảo hộ, bản thân vừa rồi e rằng đã lâm nguy rồi.
Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Quân chưởng môn chỉ muốn tặng lễ gặp mặt.
Cho dù không có Võ Vương bảo hộ, nhiều nhất bắn dưới chân khiến chiến mã kinh hoảng mà thôi.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu đứng dậy nói:
“Đào tướng quân, thành Thanh Dương ta chỉ là một địa phương nhỏ, hà tất phải tiến đánh chúng ta làm gì.”
Đào Nguyên nói:
“Vị bằng hữu này, vẫn chưa trả lời vấn đề của ta nha.”
Vừa rồi tình huống quá nguy hiểm, vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy, chứng tỏ tâm lý người này vô cùng vững chắc.
Quân Thường nhún vai nói:
“Ta không phải thành chủ thành Thanh Dương, ta là chưởng môn Thiết Cốt Phái.”
“Quân Thường Tiếu?”
Đào Nguyên nói.
Quân chưởng môn của chúng ta thật sự uy danh đã bay rất xa, đến nhân tài mới xuất hiện trong giới quân đội cũng đã nghe danh.
Quân Thường Tiếu nói:
“Không sai.”
Đào Nguyên hơi chau mày nói:
“Người chẳng qua là thế lực môn phái, lẽ nào cũng muốn tham gia chiến tranh thế tục?”
“Nếu như quận Chân Dương các ngươi đến tiến đánh quận khác, Thiết Cốt Phái ta đương nhiên sẽ không tham gia, bất quá quận Thanh Dương là quê nhà của ta, há có thể ngoảnh mặt làm ngơ.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Được thôi.”
Đào Nguyên nói:
“Quân chưởng môn là muốn thề chết cố thủ thành Thanh Dương chứ gì.”
Còn nói nhảm.
Ta không thủ vững thành Thanh Dương, nhiệm vụ cũng sẽ đi tong.
“Hừm.”
Võ Vương đứng trước người Đào Nguyên, lạnh giọng hét nói:
“Vừa rồi là ai phóng ám tiễn, có gan thì lăn ra đây đại chiến ba trăm hiệp với lão phu.”
Giang Tà uể oải đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Chiến tranh thế tục, Võ Vương không thể tham gia, quy định này chẳng lẽ ngươi không biết?”
Vị Võ Vương này cười lạnh một cái, nói:
“Lão phu không hề tham gia, chỉ là muốn qua lại vài chiêu với cao thủ thành Thanh Dương.”
Phi.
Một Võ Vương tìm cao thủ quận cửu đẳng qua lại vài chiêu, chính là viết thẳng trên mặt ------ ta đến bắt nạt các ngươi.
“Vậy cũng được.”
Giang Tà nói:
“Bổn trưởng lão qua lại vài chiêu với ngươi vậy.”
“Soạt!”
Chân đạp lên tường thành, gã thi triển Túng Vân Bộ, cả người nhanh chóng nhảy xuống, cả quá trình hai tay chắp sau lưng, có thể nói là vô cùng tiêu sái.
“Giang trưởng lão uy vũ.”
Đám đệ tử hoan hô trợ uy.
“Bịch!”
“Ai gia..”
Giang Tà bước chân không cẩn thận, từ trên cổng thành nhảy xuống trực tiếp ngã xuống đất.
“Giang...’’
Khóe miệng các đệ tử lập tức co giật.
Người này… có thật đúng là trưởng lão duy nhất trước mắt của Thiết Cốt Phái ta?
“Khụ khụ.”
Giang Tà đứng dậy phủ đi bụi đất, ho khan hai tiếng, nói:
“Đất nền quá xốp, không chịu nổi trận đấu của chúng ta, bằng không đổi sang chỗ khác thấy thế nào.”
Miễn cưỡng tìm một lý do cho bản thân, hành động còn vô sỉ hơn cả Quân Thường Tiếu.
“Hừm.”
Vị Võ Vương cười lạnh nói:
“Ngươi chọn địa điểm đi.”
Giang Tà chỉ về hướng rừng núi phía xa, nói:
“Vậy thì ở chỗ đó đi.”
Nói xong, gã truyền âm nói:
“Chưởng môn, Võ Vương không thể tham gia chiến tranh thế tục, ta chỉ có thể dẫn kẻ này đi, phần còn lại dựa vào các ngươi rồi.”
“Đi đi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Võ Vương không thể tham gia chiến tranh, đến bây giờ hắn mới biết chuyện này, bất quá cũng thầm thở một hơi nhẹ nhõm.
Quận Chân Dương lục đẳng khẳng định có không ít Võ Vương, tùy tiện phái hai người đến công thành, khẳng định thành Thanh Dương chắc chắn phải sụp.
Soạt!
Soạt!
Giang Tà và vị Võ Vương thi triển thân pháp đi về rừng núi phía trước.
Đào Nguyên trở lại với trận chiến, mấy chục binh sĩ mặc áo giáp nặng, trang bị khiên tầm trung chắn phía trước người, rõ ràng lo lắng lại có ám khí bắn tới.
“Đào tướng quân.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thành Thanh Dương ta là địa phương nhỏ ít người, cũng không có tài nguyên giá trị gì to lớn, bằng không mọi người lấy hòa khí sinh tài, cứ như vậy rút binh thấy thế nào?”
Có thể dùng võ miệng giải quyết, hắn đương nhiên không hy vọng động đao đụng kiếm.
Đào Nguyên đáp:
“Đào mỗ chỉ là người phụng mệnh, nếu như Quân chưởng môn không muốn có quá nhiều thương vong, có thể mở thành đầu hàng.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Trong từ điển của Quân mỗ, không có hai chữ ‘đầu hàng’.”
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể phân thắng bại trên chiến trận mà thôi.”
Đào Nguyên nói xong, phất phất tay.
“Soạt soạt soạt!”
Kỵ binh đứng ở phía trên mở đường, mấy trăm bộ binh đẩy bốn giá vũ khí công thành hạng nặng giống như máy ném đá ra.
“Vãi chưởng!”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
“Còn có thứ đồ chơi như này á.”
Tiết Nhân Quý nói:
“Đây là máy ném được điều khiển bởi năng lượng tinh hạch, cho dù đặt đá phổ thông nhất, kết quả vẫn có thể hình thành sức phá hỏng siêu mạnh.”
Đúng lúc này, Tạ Quảng Công cũng đi đến, nhìn thấy bốn tòa máy ném dựng lên trước mắt, sắc mặt gã đại biến nói:
“Xong rồi, xong cmn rồi, thứ này còn mạnh hơn Ma Bạo Nỏ rất nhiều.”
“Quân chưởng môn.”
Đào Nguyên nói:
“Đào mỗ cho ngươi thêm một cơ hội, lựa chọn đầu hàng hoặc là chọn cố thủ?”
“Cạch cạch cạch.”
Vài bộ binh hợp lực đặt bốn quả thép nặng đến ngàn cân lên bốn máy ném.
Do nó được điều khiển bởi tinh hạch, một khi phóng ra thì uy lực sinh ra đủ để làm tường thành vỡ một lỗ hổng.
Đây chỉ mới là dùng chất liệu cầu sắt.
Nếu như chất liệu đạn được ngưng tụ từ tinh hạch, muốn tạc nổ nửa bức tường thành cũng là chuyện hiển nhiên!
Quân Thường Tiếu mở miệng chắc như đinh đóng cột, nói:
“Cố thủ.”
Đào Nguyên xua xua tay.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
Máy ném trải qua điều chỉnh rồi ném mạnh bốn cầu sắt ra ngoài, nguyên nhân có tinh hạch tăng phúc, vì thế tốc độ không chỉ nhanh, mà còn kéo dài thành tia sáng.
Sắc mặt Tạ thành chủ đại biến.
Sức mạnh của mỗi cầu sắt ít nhất là hai mươi vạn cân trở lên.
Nếu nó thật sự va đập vào tường thành, phòng ngự bản thân khổ sở xây dựng nhất định đổ sông đổ biển!
“Chu Hồng.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Giao cho ngươi.”
“Soạt!”
Chu Hồng bước lên trước một bước, đứng trên nơi nhất của cổng thành, một tay đặt lên kiếm, ánh mắt y ngắm chuẩn vào bốn quả cầu sắt đang bay tới.
“Chuyện này...”
Tạ thành chủ ngẩn người.
Tốc độ nhanh như thế, sức lực mạnh như vậy, lẽ nào tên này muốn dùng kiếm pháp để phá giải?
Xoẹt!!!
Đột nhiên, âm thanh rút kiếm vang lên, trong tầm mắt Tạ thành chủ bỗng xuất hiện kiếm ảnh dày đặc đan xen nhau, nhanh chóng kết chéo thành thiên la địa võng!
Một hơi này, tám mươi kiếm!