Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 446 - Chương 446. Hai Cánh Quân Giao Chiến!

Chương 446. Hai cánh quân giao chiến!
Chu Hồng có phương thức tu luyện hơi đặc thù, vì thế tỷ lệ ra sân ở Thiết Cốt Phái so với đám người Tư Mã Trọng Đạt, Thôi Bất Kiện không chênh lệch lắm.

Điều này không có nghĩa là kiếm khách của chúng ta không có sự tăng trưởng thực lực.

Đứng trước tường thành thi triển một chiêu Nhất Tự Kiếm Quyết, trong nháy mắt chém ra tám mươi kiếm, chính là chứng minh rõ ràng nhất của thực lực tăng mạnh!

“Tên này… lại mạnh hơn rồi!”

Dạ Tinh Thần thầm nghĩ.

Hắn mặc dù đã đột phá Võ Tông nhưng giao thủ chính diện với Chu Hồng, chưa đến mức có thể tự tin chiến thắng!

Chu Hồng trước khi gia nhập môn phái đã có tu vi Võ Sư, mặc dù không được hưởng phần lớn tài nguyên võ đạo, nhưng việc tu luyện Lăng Thần Kiếm Quyết cũng có thể hỗ trợ việc tăng tiến kiếm đạo.

Hắn là kiếm tu chuyên nghiệp, thậm chí say sưa đến mức si mê, muốn chiến thắng cũng phải lấy thực lực cao hơn để áp chế.

Tạ Quảng Côn hai mắt trừng lớn!

Hắn chỉ cảm thấy Chu Hồng vẩy vẩy cổ tay ở phía trước, làm thế nào mà lập tức xuất hiện nhiều kiếm khí đến như vậy!

Cao thủ, cao thủ, cao cao thủ!

Soạt! Soạt! Soạt!

Đúng vào lúc này, bốn quả cầu sắt mang theo sức lực vạn quân, vẽ một đường vòng cung bay tới, vừa vặn bị kiếm khí đan vào nhau như tấm lưới bao phủ.

(quân : đơn vị đo cổ, 1 quân bằng 30 cân)

Xoẹt! Xoẹt!

Cầu sắt cứng rắn ầm ầm lao tới giống như miếng đậu phụ bị chặt thành từng khối trong nháy mắt, toàn bộ uy lực cũng bị hoá giải.

Đinh! Đinh! Đang! Đang!

Đệ tử Thiết Cốt Phái tới tấp giơ lên Kiên Thiết Thuẫn, đỡ những mảnh sắt vụn rơi xuống nhẹ nhàng như phủi bụi kia.

Đào Nguyên với tướng lĩnh quân địch thấy một màn này, ngay lập tức trừng to hai mắt!

Một người, một thanh kiếm.

Cứ như vậy thản nhiên đánh nát bốn quả cầu sắt lao đến như trời giáng, thực lực này phải khủng bố đến cỡ nào!

“Bộp!”

Quân chưởng môn một tay bắt lấy cục sắt, nói:

“Đệ tử này của ta, thực lực bây giờ hẳn không kém Võ Tông nhị tam phẩm.”

Hệ thống nói:

“Người này tuyệt đối không chỉ đạt đến Kiếm Vương trong tương lai, rất có thể sẽ đạt tới Kiếm Hoàng, thậm chí là Kiếm Thánh!”

“Chậc chậc.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Ngươi đánh giá người này rất cao nha.”

“Tội Kỷ.”

Hắn chỉ vào bốn chiếc máy ném bằng tinh hạch, nói:

“Bắn nát hết chúng nó cho bổn tọa!”

Đoàng!.. Đoàng!.. Đoàng!.. Đoàng!

Tiêu Tội Kỷ nã một phát súng, kéo chốt cho đến khi bốn phát súng đều bắn ra, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng!

Uỳnh!..

Uỳnh.. uỳnh.. uỳnh!

Bốn viên đạn tia sáng vô cùng chuẩn xác trúng bốn chiếc máy ném bằng tinh hạch của địch, khiến chúng nó lập tức phát ra tiếng nổ vang, đồng thời nổ bay tất cả mười mấy tên địch xung quanh!

Đào Nguyên và nhóm phó tướng của hắn ta từng người ngây ngẩn!

Quân Thường Tiếu lại ngồi xuống, nói:

“Nhận lấy mà không đáp lễ thì không hay, Đào tướng quân có hài lòng với quà đáp lễ của thành Thanh Dương chúng ta không?”

Rất hài lòng.

Mà lại rất dọa người nữa!

Sắc mặt Đào Nguyên cực kỳ khó coi, thầm nghĩ:

“Đây là loại ám khí gì vậy, từ khoảng cách xa như thế mà vẫn có thể phá hỏng máy ném!”

Đây là khoa học kỹ thuật đen chưa từng xuất hiện trên đại lục Tinh Vẫn!

“Đào tướng quân.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, nếu thật sự muốn cường công thành Thanh Dương chúng ta, những binh lính này của ngươi chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi này.”

“Hừ.”

Một tên phó tướng hừ lạnh nói:

“Miệng lưỡi cũng thật lớn!”

“Không tin sao?”

Quân Thường Tiếu búng tay một cái, nói:

“Các bảo bối, hôm nay hãy để những vị khách đường xa đến này mở mang kiến thức chút đi!”

Cót két —— —— ——

Từ phía dưới vang lên tiếng cửa thành mở ra!

“Ẩu...!”

“Ẩu...!”

Thành viên Lang Kỵ Đường sớm đã chuẩn bị tốt, cưỡi Cụ Phong Lang lần lượt phóng ra như nước lũ, xếp hàng chỉnh tề bên ngoài thành Thanh Dương.

“Hí hí hí!”

Đàn sói xuất hiện khiến hai vạn con chiến mã đối mặt với chúng lập tức hoảng sợ kêu lớn!

Bất quá dưới sự trấn an của binh sĩ, những con chiến mã này bình tĩnh lại rất nhanh, có thể thấy những con chiến mã này thân kinh bách chiến nhiều hơn hẳn chiến mã của Miêu Quái!

“Tướng quân!”

Một tên phó tướng nói:

“Đó là Cụ Phong Lang!”

Sắc mặt Đào Nguyên càng thêm khó coi.

Hắn biết loài lang thú này yếu nhất cũng ngang ngửa Võ Sư có tu vi tứ ngũ phẩm, một khi cưỡi nó tác chiến thì chiến mã của mình tuyệt đối không thể sánh bằng!

“Đào tướng quân.”

Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói:

“Đối mặt Lang Kỵ Binh của bổn tọa, hai vạn kỵ binh của ngươi liệu có phần thắng không?”

Đào Nguyên thản nhiên nói:

“Tọa kỵ của quý phái mặc dù cường hãn, nhưng ở trên chiến trường, chỉ biết hùng hục lao lên cũng không thể thắng đâu.”

Ý của hắn ta là, thành viên Lang Kỵ Đường của ta chỉ biết cậy mạnh?

Quân Thường Tiếu cười như nở hoa.

“Soạt!”

Tiết Nhân Quý đứng ở trên cổng thành vẫy chiến kỳ, thầm nghĩ:

“Ranh con, hôm nay ta đến cho ngươi một bài học, thế nào là chiến trường, thế nào là chiến tranh!”

“Giết!”

Chung Nghĩa nhận được mệnh lệnh quát lớn.

“Soạt!”

“Soạt!”

Thành viên Lang Kỵ Đường giơ lên Bá Vương Thương, cưỡi Cụ Phong Lang phát động công kích, thanh thế bạo phát kia quấy nhiễu mấy vòng quanh không khí!

“Nghênh chiến!”

Đào Nguyên hạ lệnh.

Cộc cộc cộc!

Hai vạn kỵ binh ầm ầm tiến về phía trước, sau đó triển khai chiến trận, từ trên cao nhìn xuống trông như hình trăng lưỡi liềm.

Tiết Nhân Quý biết Đào Nguyên muốn dựa vào ưu thế nhân số, bày ra một cái lưới lớn, sau đó bao vây thành viên Lang Kỵ Đường lại.

Chiến thuật đúng là không sai.

Đáng tiếc, hắn ta đánh giá quá thấp Lang Kỵ Binh của Thiết Cốt Phái ta!

“Soạt!”

Tiết Nhân Quý vẫy chiến kỳ.

Chung Nghĩa quát lớn:

“Rơi vào trận thế, hữu tử vô sinh, giết —— —— —— “

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Thành viên Lang Kỵ Đường theo sát phía sau y nhanh chóng tụ hợp vào một chỗ thành trận hình mũi thương, như mũi tên nhọn đâm thẳng vào tấm lưới lớn đang mở ra.

Một bầy lang thú còn đầy dã tính, vậy mà có thể thay đổi thế trận nhanh chóng như vậy, điều này khiến Đào Nguyên có chút kinh ngạc.

“Giết!”

Phó tướng chỉ huy kỵ binh giương kiếm, dẫn người xông tới!

Từ trên cao nhìn xuống, một thanh trường mâu như bị sóng biển cuồn cuộn, từ hai bên trái phải chém tới!

“Bắn tên!”

Phó tướng Hổ Uy Quân quát to.

Kỵ binh đang xông lên vung một tay, ngồi trên lưng ngựa lấy ra cung tên, hai chân kẹp chặt lưng ngựa, tay phải cầm cung, tay trái kéo dây.

Bọn hắn không chỉ là kỵ binh, mà còn là lính bắn cung!

Soạt! Soạt! Soạt!

Hai vạn kỵ binh cùng nhau bắn tên, hai vạn tên nhọn ầm ầm lao đến, lập tức hình thành hình chữ 'Nhất'!

(Chữ nhất: - )

“Phòng ngự!”

Chung Nghĩa quát to.

Soạt! Soạt! Soạt!

Thành viên Kỵ Binh Đoàn đang lao lên lấy ra Kiên Thiết Thuẫn từ không gian giới chỉ, đồng loạt giơ ở phía trước.

Đệ tử xông lên trước nhất kích phát rào phòng ngự, tạo thành phòng ngự 360 độ hoàn toàn không góc chết!

Đinh! Đinh! Đinh!

Mưa tên lao xuống, đều bị ngăn lại bởi Kiên Thiết Thuẫn.

“Bắn!

Vút —— —— —— ——

Đoàng!

Phó tướng theo kỵ binh lao vọt lên, còn chưa kịp ra lệnh liền bị đạn bắn xuyên qua huyệt Thái Dương.

“Phốc!”

Thi thể ngã ngựa, sau đó bị chiến mã đi phía sau dẫm đạp!

“Cạch!”

Tiêu Tội Kỷ vứt AWM xuống, dựng khẩu súng QBU-88 bắn tỉa bên cạnh lên, dùng tốc độ nhanh nhất bắn hai mươi phát đạn vào nhóm người kia!

“Phốc!”

“Phốc!”

“...”

Hai mươi tên binh sĩ đang lao tới liên tiếp ngã xuống khỏi chiến mã, giữa mi tâm đều có một lỗ chấm nhỏ!

Không trượt phát nào, chiêu chiêu chí mạng!

Kỵ binh đang lao đến tuy không có phó tướng ra lệnh, vẫn lần nữa rút mũi tên từ trong túi đựng tên.

Nhưng là bọn hắn căn bản chưa kịp kéo cung, đệ tử Thiết Cốt Phái đã cưỡi Cụ Phong Lang, dùng tốc độ nhanh nhất giết tới!

“Phập!”

“Phập!”

Bá Vương Thương giương phía trước, đầu thương lấp lóe ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt trực tiếp xuyên thủng ngực binh sĩ địch trước mặt!

“Giết!”

“Giết!”

Đệ tử theo sau cũng lao lên, Bá Vương Thương trong tay đâm tới, trực tiếp xé rách một khe trên “lưới lớn”!

Cường hãn đến vậy, sức chiến đấu mạnh đến kinh người khiến Đào Nguyên lập tức kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt!


Bình Luận (0)
Comment