Chương 448. Bắt sống Đào Nguyên, quân địch đầu hàng!
Một ngàn Lang Kỵ Binh giống như lưỡi dao sắc đánh đâu thắng đó, trực tiếp khiến hai vạn kỵ binh và một vạn bộ binh rối loạn đến người ngã ngựa đổ, hoàn toàn không có cách nào hình thành sức lực có tính phản kích.
Nghiền nát.
Tuyệt đối là nghiền nát!
Quân Thường Tiếu ngồi trên lầu cổng thành, dùng tay chống mặt, ngân nga ca hát:
“Vô địch là biết bao, biết bao cô độc, vô địch là bao nhiêu, bao nhiêu cô tịch.”
Khóe miệng Tạ thành chủ co giật.
Ngoài thành tiếng chém giết vang rung trời, xác chết trải khắp nơi.
Quân chưởng môn vậy mà vẫn còn rảnh rỗi nhàn hạ ở đây ngâm nga, thực sự quá vô sỉ!
Bất quá, nội tâm Tạ thành chủ cũng tương đối khiếp sợ.
Những đệ tử Thiết Cốt Phái này cưỡi Cụ Phong Lang, sức chiến đấu bùng phát quả thật quá khủng bố!
Đừng nói đối mặt với Hổ Uy Quân của Đào Nguyên, cho dù đối mặt với đội quân tinh nhuệ hơn nữa, sợ rằng cũng có thể dựa vào tư thái vô địch quét sạch!
Đặc biệt, còn hiểu vận dụng trận hình. Kiểu phối hợp hiểu ngầm kia, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể tạo thành.
Nghĩ đến đây, Tạ Quảng Côn không nhịn được nhìn sang Tiết Nhân Quý đang giơ chiến kỳ, thầm nói:
“Người này tuyệt đối có tài năng của đại tướng.”
“Giết!”
“Giết!”
Thành viên Lang Kỵ Đường cưỡi Cụ Phong Lang, tay cầm Hàn Phong Kiếm giống như từng vị hung thần, đang vô tình thu lấy sinh mạng.
Trái tim treo lơ lửng của Tạ thành chủ cũng coi như hoàn toàn thả xuống, bởi vì từ cục diện trước mắt, thành Thanh Dương tạm thời giữ chắc.
“Tướng quân.”
Sắc mặc một tên phó tướng hơi khó coi, nói:
“Chúng ta rút lui thôi!”
Ba vạn Hổ Uy Quân đã chết một nửa, sĩ khí phe ta cũng giảm mạnh, nếu tiếp tục đánh thì không đến một canh giờ sẽ bị diệt sạch.
“Đáng chết.”
Đào Nguyên tức giận siết chặt nắm đấm.
Đội quân bản thân khổ sở đào tạo, kết quả bị ngàn người đánh cho tan ra, chuyện này thật sự khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
Không chấp nhận cũng phải chấp nhận, để không có càng nhiều binh sĩ hy sinh, hắn ta chỉ có thể ôm hận nói:
“Lui quân.”
Từ khi tòng quân đến nay, đây là lần đầu tiên bị đánh bại, mà còn trong tình trạng binh lực chiếm ưu thế nữa chứ.
“Soạt!”
Phó tướng huy động chiến kỳ, phát ra mệnh lệnh rút lui.
Binh sĩ Hổ Uy Quân đang trong trạng thái kinh sợ, lập tức không để ý tất cả lùi về phía sau.
Loại kẻ địch đao súng bất nhập này, bọn chúng đánh đến tê hết cả da đầu, hận không thể có thêm mấy cái chân, vận dụng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
“Chưởng môn.”
Tiết Nhân Quý nói:
“Bọn chúng lui quân rồi.”
Trên mặt Tạ Quảng Côn hiện lên sự vui mừng.
Gã đã chuẩn bị tốt tinh thần sống chết cùng thành trì, thực sự khó mà đoán được kết cục sau cùng, quân địch còn chưa công thành, kết quả đã bị đánh không còn manh giáp chạy đi.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nói đến là đến, nói đi là đi sao, tưởng rằng thành Thanh Dương ta là cái chợ hay sao?”
Hắn nghĩ một lúc, nói:
“Tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, đặc biệt cái người tên Đào Nguyên, bắt sống cho bổn tọa.”
“Rõ.”
Tiết Nhân Quý một lần nữa huy động chiến kỳ.
Chung Nghĩ nhận lệnh tiếp tục dẫn binh đuổi đánh, mượn tốc độ của Cụ Phong Lang, những binh sĩ quân địch định tháo chạy kia đều bị gạt bỏ.
“Tướng quân.”
Sắc mặt vị phó tướng đó đại biến, nói:
“Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, hoàn toàn không thể lui kịp.”
Đào Nguyên tức giận nói:
“Ma Bạo Binh ngăn bọn chúng lại.”
“Soạt! Soạt!”
Năm trăm binh sĩ Hổ Uy Quân, ào ào rút Ma Bạo Nỏ, sau đó lắp đặt Ma Bạo Tiễn.
“Không hay.”
Tạ Quang Côn nói:
“Đó là Ma Bạo Nỏ.”
Quân Thường Tiếu cười lạnh, nói:
“Bổn tọa còn cho rằng bọn chúng không dám lấy ra cơ.”
Máy ném bằng tinh hạch đã bị phá hỏng, Đào Nguyên đúng là không dám lấy ra Ma Bạo Nỏ, bởi vì hắn biết ám khí của đối phương nhất định có thể đánh tới, từ đó gây nên nổ tung liên hoàn, hiện tại lấy ra là vì khoảng cách đã được kéo giãn không ít.
Vũ khí có mạnh cũng phải có tầm bắn!
Ta thật sự không tin, hiện tại cách thành trì xa mười dặm, luồng ánh sáng kỳ lạ kia có thể bay đến!
Véo!!!
Trong khi Đào Nguyên đang suy nghĩ, một luồng ánh sáng xé rách không buồn không vui nhanh chóng lao tới, cuối cùng chuẩn xác vô cùng bắn vào Ma Bạo Tiễn của một binh sĩ vừa lắp đặt.
Rầm!
Rầm rầm rầm rầm!
Âm thanh bùng nổ đinh tai nhức óc, nhìn từ thành lầu rõ ràng có thể nhìn thấy bên ngoài mười dặm, ánh lửa ngút trời, đồng thời bụi đất bay khắp trời.
“Hí hí hí.”
Vụ nổ kinh hoàng kinh sợ đến chiến mã, khiến chúng nó rào rào ngửa cổ hí dài, ánh mặt hiện rõ sự sợ hãi.
Mặc dù Đào Nguyên cách vụ nổ có chút xa nhưng chiến mã cũng bị kinh hãi, thiếu chút nữa bản thân đã bị quật ngã.
“Chuyện này”
Hắn ta cố gắng ổn định thân thể, ánh mắt hiện rõ sự khó tin.
“Tướng quân cẩn thận.”
Đúng lúc này, phó tướng bên cạnh kinh sợ hô lên.
Đào Nguyên vội vàng nhìn về một phía khác, phát hiện phía trong bụi đất, Chung Nghĩa cưỡi Cụ Phong Lang trực tiếp lao đến.
“Không hay.”
Hắn vội vàng kéo ngựa chạy nhưng đã không kịp nữa rồi.
Chung Nghĩa thu hồi Hàn Phong Kiếm, nhanh chóng tiến gần Đào Nguyên, tay lớn đột nhiên vung ra giống như bắt gà, tóm lấy hắn ta từ trên chiến mã.
“Tướng quân.”
Phó tướng và binh sĩ tức giận hét lớn.
Chung Nghĩa cho Cụ Phong Lang giảm tốc độ lại, nhấc lên Đào Nguyên, hét to:
“Các ngươi nhanh chóng hạ vũ khí đầu hàng!”
“Đáng chết!”
Đào Nguyên muốn chống cự nhưng ngay lúc bản thân bị đối phương bắt sống, khí mạch cũng đã bị phong tỏa, lúc này chỉ có thể yếu ớt vô lực mặc cho người nhấc lên.
Tướng quân bị bắt giữ, phía sau lại có Lang Kỵ Binh.
Ánh mắt phó tướng Hổ Uy Quân hiện rõ sự tuyệt vọng, sau khi nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại, liền vứt vũ khí xuống.
Lúc này không còn lựa chọn, chỉ có thể đầu hàng.
“Soạt!”
“Soạt!”
Binh sĩ Hổ Uy Quân ào ào vứt võ khí xuống.
Kỹ binh cũng ghìm ngựa dừng lại, sau đó từ trên ngựa nhảy xuống.
Kẻ địch đã đầu hàng, thành viên Lang Kỵ Đường khẳng định sẽ không tùy tiện tàn sát, vì thế ào ào kéo dài phòng tuyến, bao vây hơn sáu nghìn binh sĩ lại.
“Đinh! Đánh bại Hổ Uy Quân của quận Chân Dương, phù hợp với tiêu chuẩn ẩn, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi 30%, chủ nhân nhận được 1000 điểm cống hiến.”
“Đinh! Bắt sống tướng quân của quân địch, phù hợp với tiêu chuẩn ẩn, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi 50%, chủ nhân nhận được 1000 điểm cống hiến.”
“Đinh! Chủ nhân thành công phòng thủ thành Thanh Dương phù hợp với điều kiện nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sử thi với mức độ hoàn thành là 120%, chủ nhân nhận được 4000 điểm cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 9892/5000.”
“Đinh! Chủ nhân hoàn thành vượt mức nhiệm vụ sử thi, nhận được Giải Ấn Phù x1, dịch cải tạo tư chất thánh phẩm x1, một lượng điểm kinh nghiệm.”
Âm thanh thông báo của hệ thống kết thúc, linh lực bên trong linh hạch của Quân Thường Tiếu bỗng dưng xảy ra biến đổi, cùng lúc đó luồng khí xoáy bên cạnh cũng chuyển biến theo linh lực.
Vù vù..
Bên ngoài, thiên địa thuộc tính dồi dào xuất hiện quanh người, một nửa có thế hùng hậu, một nửa có thế lăng liệt.
“Hửm?”
Mọi người như phát giác ra cái gì đó, cùng nhau ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện Quân Thường Tiếu tỏa ra khí thế ngưng đọng, ngạc nhiên nói:
“Chưởng môn hẳn là muốn đột phá?”
“Kỳ lạ.”
Giang Tà khó hiểu nói:
“Vì cái gì lại có thanh thế lớn như vậy?”
Khi gã đột phá lên Võ Vương, cũng xuất hiện điềm báo thăng cấp bao quanh, bất quá so với chưởng môn thì rõ ràng kém hơn rất nhiều.
“Kiếm thế mạnh quá.”
Ánh mắt Chu Hồng nghiêm trọng nói.
Vụt! Vụt!
Đúng lúc này, hai luồng năng lượng hội tụ quanh người Quân Thường Tiếu biến thành một chùm sáng, cấp tốc bay lên không trung, dường như có khả năng lao đến trời xanh.
Giang Tà có chút ngơ ngác.
Bản thân lúc đó khi đột phá lên Võ Vương, còn không có hiện tượng khác thường này.
Dạ Tinh Thần ở bên cạnh ngưng trọng nói:
“Hai đạo kiếm võ, song song thành vương, liền sẽ hình thành khí thế chọc thủng trời xanh, chính là tuyên bố với người dưới thiên hạ, vương giả chân chính hạ phàm.”
Hự.
Thần sắc Giang Tà ngẩn ra, các cơ thịt trên mặt đã cứng lại.
Hai đạo kiếm võ, song song thành vương?
“Lẽ nào...”
Ánh mắt gã đầy kinh hãi nói:
“Chưởng môn sắp trở thành Kiếm Võ Song Vương!”