Chương 449. Kiếm võ hai đạo, ta muốn xưng Vương!
Kiếm Võ Song Vương?
Tạ thành chủ đứng ở bên cạnh nghe được lời nói của Giang Tà, thiếu chút nữa không đứng vững, đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng gã nhấc lên sóng to gió lớn!
Trên Tinh Vẫn đại lục này, người song tu kiếm đạo và võ đạo có thể lĩnh ngộ hai lĩnh vực đến cực hạn, kết quả chính là song song thành Vương!
Nhưng mà.
Điều này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Tạ thành chủ hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy!
Chẳng lẽ, ngày hôm nay Quân chưởng môn muốn đột phá, giúp mình mở rộng tầm mắt, cả một đời khó có thể quên được sao?
Trong đôi mắt đẹp của Lục Thiên Thiên cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Ngày thường chưởng môn chỉ tu luyện mỗi võ đạo, hắn luyện kiếm đạo từ bao giờ vậy?
Bây giờ bỗng nhiên đứng ở trên thành muốn tấn cấp Kiếm Võ Song Vương, đúng là khiến cho nàng đầy sự hoang mang và ngoài ý muốn.
Vù vù!
Hai chùm ánh sáng nối liền trời đất vẫn đang kéo dài.
Cho dù đứng ở vị trí nào trong thành Thanh Dương, chỉ cần ngẩng đầu lên đều có thể thấy được thiên địa dị tượng!
"Đó là cái gì vậy?”
"Cảm giác như sắp bao trùm khắp bầu trời!”
"Chẳng lẽ có chí bảo xuất thế.”
Mặc dù nhiều võ giả không hiểu nhưng lúc nhìn thấy hai ánh sáng nối liền với trời mây kia, trong lòng bỗng nhiên hiện lên sự kính sợ!
Thậm chí người thường dân còn nổi lên suy nghĩ muốn cúng bái.
Võ Vương ở trên Tinh Vẫn đại lục không ít, Kiếm Vương cũng không thiếu, nhưng Kiếm Võ Song Vương lại vô cùng hiếm thấy, hôm nay xuất thế tất nhiên sẽ khiến cho chúng sinh có xúc động muốn quỳ bái.
Càng quá đáng hơn nữa là.
Thân là võ tu ở quận thanh Dương, những thanh kiếm đeo trên người đều vô thức bay theo chùm ánh sáng phóng lên trời, chúng không tự chủ được run rẩy, giống như đang reo hò “Vương giả” xuất thế!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?”
"Ta không… khống chế được kiếm của mình nữa!”
"Chẳng lẽ là do chùm ánh sáng vừa rồi?”
Rất nhiều võ tu đồng loạt khiếp sợ!
"Vèo!””
Thương Sơn Phái, một bóng người bay ra từ sau núi.
Đó là một lão giả tóc trắng, khí tức quanh người lão rất hùng hậu, đợi đến lúc hắn bước đến sân luyện võ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc nói:
"Đây là Kiếm Võ Song Vương xuất thế!”
Các trưởng lão Thương Sơn Phái cũng bị kinh động.
Mã Vân Đằng bước lên trước một bước, ngạc nhiên nói:
"Tông chủ, vị trí kia hình như là thành Thanh Dương!”
Vương Đông Lâm cũng là ngạc nhiên nói:
"Từ lúc nào quận Thanh Dương chúng ta lại có kiếm võ song tu, lại còn có thể yêu nghiệt đến mức song song thành vương như vậy chứ?”
Nói đến hai chữ “yêu nghiệt”, Mã Vân Đằng vô ý thức bật thốt lên:
"Không phải là Quân chưởng môn chứ?”
Câu nói được Vương Đông Lâm tán đồng, nói:
"Cũng khó mà nói được.”
Quân Thường Tiếu và Thiết Cốt Phái trưởng thành trong hơn một năm nay, đủ để hai người cho rằng hắn xứng với hai chữ “yêu nghiệt” kia.
Tông chủ Thương Sơn Phái cũng nói:
"Ở trong quận Thanh Dương chúng ta có thể sinh ra một Kiếm Vũ Song Vương, thật đúng là khiến lòng người vui mừng mà!”
Thượng Quan gia.
Lão gia tử Thượng Quan Hoành cực kỳ kích động, nói:
"Không ngờ rằng lúc ta còn sống, ngay bên trong quận Thanh Dương này lại có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng Kiếm Võ Song Vương xuất thế!
Mấy đứa con trai đứng ở phía sau cũng nổi lên lòng tôn kính.
Mặc dù tu vi võ đạo của bọn hắn không cao, nhưng cũng từng nghe phụ thân kể về Kiếm Võ Song Vương, nếu như đạt đến tầng này, tuyệt đối chính là thiên tài đứng đầu của Tinh Vẫn đại lục.
À! Không phải là thiên tài.
Mà là rồng phượng trong loài người mới đúng!
Một ngày này.
Quân Thường Tiếu đột phá cả hai lĩnh vực, dẫn đến thiên địa dị tượng, khí thế cuồn cuộn bao trùm toàn bộ quận Thanh Dương, khiến rất nhiều võ giả đều chấn động, đồng thời cũng dâng lên niềm tự hào sâu sắc.
Nhưng mà.
Ở nơi càng xa hơn, các võ tu cũng nhìn thấy được dị tượng trên bầu trời, đang cố gắng nghiên cứu và thảo luận.
Bên trong có không ít lão giả già nua, lúc nhìn thấy hai chùm sáng kia, hai tay bọn hắn đều run rẩy.
"Đây là có người đột phá Kiếm Võ Song Vương sao?
...
"Cái gì?”
Trong chốc lát, các thành trì trong quận đều như ong vỡ tổ, ánh mắt của bọn hắn hiện lên sự khó có thể tin nổi.
"Căn cứ vào ghi chép trong sách cổ, khoảng cách lần cuối Kiếm Võ Song Vương xuất thế, ít nhất cũng đã hơn năm ngàn năm.
"Trời ơi, thời gian cũng lâu quá đi mất!
"Nhìn theo phương hướng, có lẽ nơi đó là quận Thanh Dương cửu đẳng!
"Nếu như đúng là võ tu quận Thanh Dương đột phá Kiếm Võ Song Vương, sợ rằng quận này sẽ nhanh chóng quật khởi vì đó!
Ánh sáng nối liền trời đất, mấy châu quận xung quanh cũng có thể thấy được rõ ràng, vì vậy nên mới gây nên làn sóng mãnh liệt như thế.
Có người không thể hiểu nổi, vì cái gì bỗng nhiên lại sinh ra một Kiếm Vũ Song Vương đâu chứ?
Có người thì thảo luận, nếu như quận Thanh Dương có nhân vật trâu bò như vậy xuất hiện, chắc chắn địa vị sẽ tăng lên rất nhiều.
Tại quận Hà Dương, quận Hoa Dương, đại quân của quận Chân Dương đang cố gắng tấn công thành trì, lúc dị tượng xảy ra, các binh lính đều cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, quên luôn mình đang đánh trận!
"Đại Soái.”
Một mưu sĩ cau mày nói:
"Đây là dị tượng lúc Kiếm Võ Song Vương xuất thế.”
Lần này người ra khỏi lều chính là Bạch Thụy Hổ, thống lĩnh Bạch Hổ Quân đi công chiếm ba quận xung quanh, y cau mày nói:
"Hình như nơi đó là thành Thanh Dương.”
"Đào tướng quân vừa mới cho binh qua sang đó, lại có Kiếm Võ Song Vương sinh ra, sợ rằng bọn họ gặp điều không may rồi.
Mưu sĩ nói.
Đoán sai.
Trước lúc dị tượng xảy ra, Đào Nguyên và Hổ Uy Quân của hắn ta đã không được nhìn nữa rồi.
Quận Thanh Dương có Kiếm Võ Song Vương xuất thế, khiến cho Bạch Thụy Hổ ý thức được không ổn, sau đó y ngay lập tức hạ lệnh:
"Liên lạc với Đào tướng quân, để hắn ta nhanh chóng quay về.”
"Vâng.”
Vù vù..
Hai chùm ánh sáng nối liền trời đất vẫn kéo dài, Quân Thường Tiếu đứng trên tường thành đã nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.
Linh lực bên trong linh hạch trở nên thuần khiết hơn nhiều so với lúc trước, bên cạnh nó bắt đầu ngưng tụ ra viên linh hạch thứ hai, cũng có linh lực bàng bạc hội tụ vào.
Hai chữ thôi, thoải mái!
Hệ thống còn đánh giá thấp nói: "Cái nhiệm vụ sử thi lần thứ tư này, thật sự quá là đơn giản.”
Dưới cái nhìn của nó, ít nhất cũng phải cho chủ nhân giao chiến với quân đoàn chủ lực của quân đoàn Bạch Hổ của quận Chân Dương, kết quả sau cùng vẫn giữ được thành Thanh Dương mới được tính là hoàn thành thì còn gì đẹp hơn.
Trên thực tế, lúc nhiệm vụ sử thi ra đời cũng có ý đó.
Nhưng trời tính không giống như người tính, Đào Nguyên chọn vây kín thành Hà Dương và các thành trì khác, sau đó dẫn đầu công phá thành Thanh Dương.
Như vậy vẫn phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ.
Sau đó Lang Kỵ Đường đánh bại Hổ Uy Quân, cũng bắt tướng quân địch làm tù binh, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, mà còn hoàn thành luôn nhiệm vụ thủ thành nữa.
Thời thế vẫn đúng là thời thế mà.
Dị tượng hai chùm ánh sáng nối liền trời kéo dài khoảng hơn mười phút, sau khi Quân Thường Tiếu chuyển hóa hoàn toàn năng lượng bên trong linh hạch, dị tượng bỗng nhiên biến mất.
"Keng!”
"Keng!”
Ngay khi chùm sáng vừa biến mất, xung quanh chỗ Quân Thường Tiếu đứng, vô số thanh kiếm tự động bay ra khỏi vỏ, hóa thành ánh sáng bay đi, chúng nó vây quanh người Quân Thường Tiếu, hình thành trận thế vạn kiếm triều bái!
"Quá trâu bò!”
Tô Tiểu Mạt trừng to hai mắt.
Ánh mắt đệ tử Thiết Cốt Phái càng sùng bái mãnh liệt hơn.
"Xoát!
Quân Thường Tiếu mở hai mắt ra, nói thầm:
"Kiếm võ hai đạo, ta muốn xưng vương.”
Ông! Ông!
Kiếm khí lơ lửng ở bốn phía bắt đầu run rẩy, giống như đang đáp lại Vương của bọn chúng.
"Chúc mừng Quân chưởng môn đã thành tựu Kiếm Vũ Song Vương!
Tạ thành chủ ôm quyền nói, trong lòng gã vẫn còn nổi lên sóng to gió lớn, không cách nào bình tĩnh nổi sau đợt thiên địa dị tượng vừa rồi, dù sao thì cảnh vạn kiếm triều bái quá mức rúng động.
"Chưởng môn uy vũ, chưởng môn uy vũ!”
Đệ tử Thiết Cốt Phái cùng kêu lên, tiếng hô to vang vọng khắp thành Thanh Dương!
Ngày hôm nay.
Tây Nam Dương Châu, quận Thanh Dương, Kiếm Võ Song Vương hạ phàm.
Ở trên sách sử chắc chắn sẽ ghi rõ sự kiện lần này, để cho người đời sau phải quỳ bái!