Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 457 - Chương 457. Trốn Không Thoát!

Chương 457. Trốn không thoát!
Quân Thường Tiếu treo mình giữa không trung, một hơi thở có thể tung ra năm trăm kiếm, kiếm khí phủ kín đầy trời, quả thực soái muốn chết người!

"Vù vù!"

Kiếm khí giăng kín giữa không trung, như hóa thành một cơn mưa kiếm lạnh lẽo vô cùng, ập xuống kết giới ngưng tụ bởi Trang Dũng!

Bá đạo, cường hãn!

Oành! Oành! Oành! Oành!

Kế giới giống trận pháp ngưng tụ trước tường khí, chỉ mới chịu mấy chục đạo kiếm khí trước tường khí đã bị phá hỏng!

Chí bảo thượng phẩm trong ngực Trang Dũng vỡ nát ngay tại chỗ, gã cố gắng áp xuống huyết dịch quay cuồng kịch liệt trong cơ thể, liều mạng tạo ra tường khí bằng linh lực cuối cùng, hy vọng có thể...

Ầm! Ầm! Ầm!

Mưa kiếm kế tiếp tàn nhẫn ập xuống, lần lượt quất mạnh lên tường khí bằng linh lực, chỉ trong chốc lát đã hiện ra vết rách chằng chịt, cho đến khi hoàn toàn tan vỡ!

"Phụt!"

Trang Dũng phun ra một ngụm máu tươi.

Chí bảo kết hợp với tường khí bằng linh lực đều bị phá nát, thực sự là tổn thương nặng nề khiến gã bị trọng thương!

Nếu có thể cố chống đỡ đợt thứ nhất thì đã sao, ngay khi đợt kiếm khí thứ hai phá vỡ bức tường băng linh khí, vẫn còn rất nhiều kiếm khí mang theo sự vô tình ập xuống.

"Không!"

Trang Dũng tuyệt vọng thét lên!

Phốc!

Phốc!

Hơn hai trăm đạo kiếm khí tư thái như rồng, trong nháy mắt chém lên người gã, ngay tức khắc cả cơ thể xuất hiện những vết kiếm sâu, máu tươi phun ra tung tóe!

Khóe miệng các võ giả co rút!

Kiểu công kích này, không khác gì ngàn đao xẻ thịt!

Sau một lúc, kiếm khí dần dần tan biến vào hư vô, còn Trang Dũng vẫn đứng ở nơi đó, vết kiếm trải đầy trên thân thể, có thể nói là máu thịt be bét, mà vết thương chí mạng nằm ở cổ, có chừng bốn vết kiếm nhàn nhạt!

Vẻ mặt gã vô cùng hung tợn, ánh mắt đã tan rã.

"Trang trưởng lão!"

Thủy Đình Phong vừa chật vật lao ra khỏi phạm vi bao phủ của kiếm thế, thấy một màn như thế liền phẫn nộ gầm thét, nhưng vừa hô lên thì Trang Dũng đưa lưng về phía lão chợt ngửa ra sau, cứng ngắc ngã xuống mặt đất vốn đã nứt toác.

Quân Thường Tiếu lại giết một vị Võ Vương!

Mà vị Võ Vương này có cấp độ tam phẩm!

Tất cả người của Thương Sơn Phái đều hết sức khiếp sợ, cao thủ của hai tông thuộc Quận Chân Dương càng cảm thấy kinh hoàng!

Cường giả hàng đầu của Tây Nam Dương Châu, ngày hôm nay đã bị giết mất hai người, chuyện này quả thực quá mức kinh khủng, quả thực quá mức khó có thể tin nổi!

Thế nhưng.

Sau khi giải quyết xong Trang Dũng, trong mắt Quân Thường Tiếu biểu hiện sự sắc lạnh nhìn sang Thủy Đình Phong, lạnh lùng nói:

"Kế tiếp, đến lượt của ngươi rồi."

Hắn… còn muốn giết tiếp!

Quân Thường Tiếu muốn nói cho quận Chân Dương, nói cho Tinh Vẫn đại lục, ai dám thương tổn bằng hữu của ta, chắc chắn phải để lại cái mạng.

Lục Thiên Thiên nhíu mày, thầm nghĩ:

"Chưởng môn đại khai sát giới như vậy, không sợ đắc tội với hai tông môn tứ lưu sao?"

Nàng bất chợt nghĩ đến việc môn phái còn từng kết thù với hai tà tông tam lưu, lúc này mới nhận ra nếu người kia sợ điều này, vậy thì đã không phải là hắn.

Quân Thường Tiếu có thể không sợ, nhưng Thủy Đình Phong thì sợ kinh hồn khiếp vía.

Giờ khắc này, trong lòng lão tràn đầy nỗi sợ hãi, đồng thời cũng nảy lên ý định rút lui!

Loại cường giả cấp bậc Kiếm Võ Song Vương như này, lão không thể chọi cứng, chứ đừng nói là lực lượng trói buộc giống như khí áp vừa rồi!

Nhưng mà cứ như vậy rút lui, còn đâu nữa mặt mũi của mình và Linh Nguyên Tông?

"Xoẹt!"

Thủy Đình Phong thi triển thân pháp, như tên thoát dây cung, lao vút ra ngoài.

Mặt mũi cái rắm chó ấy.

Hiện giờ có thể giữ mạng là tốt lắm rồi!

Võ Vương không có chiến ý, lại chuyên tâm trốn chạy, tốc độ quả thực rất nhanh.

Chỉ trong nháy mắt, Thủy Đình Phong đã vọt ra ngoài Thương Sơn Phái, thoáng chốc đã tới chân núi, sau đó chui vào trong núi rừng biến mất không còn tung tích.

Quân Thương Tiếu cũng không đuổi theo lão, tầm mắt đặt trên người cao thủ của hai tông thuộc quận Chân Dương đang run sợ trước mặt, lạnh lẽo nói:

"Nhỡ cho kỹ, không có thực lực thì đừng tới khiêu chiến."

"Nhớ kỹ, đã nhớ kỹ!"

Mọi người vội vàng nói.

Xoẹt!

Xoẹt!

Kiếm quang lóe lên!

"Keng!"

Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ.

Cao thủ của hai tông thuộc quận Chân Dương, toàn bộ ngã nhào xuống mặt đất tại ngoại viện của Thương Sơn Phái, trên cổ mỗi người xuất hiện vết kiếm nhỏ.

Ba vị Võ Vương, hai mươi tên Võ Tông đến sờ gáy của Thương Sơn Phái, ngoại trừ Thủy Đình Phòng bỏ chạy, số người còn lại đều đã chết.

"Bằng không."

Quân Thường Tiếu nói nốt phần sau:

"Kết cục chính là chết hết tại đây."

Toàn thể Thương Sơn Phái hoàn toàn yên lặng.

Trong một chốc ngắn ngủi, có thể giết chết hai vị Võ Vương và nhiều Võ Tông như vậy, Quân chưởng môn thực sự quá đáng sợ, quá kinh khủng!

"Quân..."

Du tông chủ không nhìn những thi thể trên mặt đất kia, vừa định mở miếng nói chuyện, kết quả đã không thấy bóng dáng Quân Thường Tiếu, cùng với sự biến mất còn có Cụ Phong Lang vương!

...

Soạt! Soạt! Soạt!

Giữa núi rừng rậm rạp, Thủy Đình Phong thi triển thân pháp đến cực hạn, chạy thẳng về hướng quận Chân Dương.

Lần này nhận lệnh đến sờ gáy Thương Sơn Phái, kết quả lại đụng phải một tên sát thần, chuyện này có nằm mơ cũng không nghĩ tới!

"Đáng chết!"

Nhớ tới tình cảnh Trang trưởng lão chết thảm, Thủy Phong Đình phẫn nộ hét lớn:

"Dám giết người của Linh Nguyên Tông, lão phu phải cho Thương Sơn Phái, thậm chí toàn bộ quận Thanh Dương chôn cùng!"

Từ đầu tới cuối, lão ta không hề hay biết rằng người thanh niên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, nếu đến giúp đỡ Thương Sơn Phái, nhất định là người của quận Thanh Dương.

Vì thế, món nợ này không chỉ tính đến trên đầu Thương Sơn Phái, mà còn tính luôn cả quận Thanh Dương.

Có thù báo thù, có oán báo oán.

Liên lụy đến người vô tội, cách nghĩ này của đại trưởng lão Linh Nguyên Tông sợ rằng không khác gì tà tông.

Thế giới lấy võ vi tôn, vốn dĩ không có phân tranh chính tà, chẳng qua có vài thế lực muốn làm quân tử, tự cho mình hình tượng chính phái mà thôi.

Trên thực tế, ngấm ngầm làm những chuyện dơ bẩn, đến cả tà phái còn thấy mặc cảm.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Thủy Đình Phong lao vút đi, cho đến khi cách xa Thương Sơn Phái khoảng năm sáu trăm dặm, mới dần dần buông lỏng tốc độ.

"Ẩu...!"

Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng sói tru.

Thủy Đình Phong phóng xuất linh niệm hướng về sau, dễ dàng phát hiện ra cách đó hơn 10 dặm, người trẻ tuổi nọ đang cưỡi Cụ Phong Lang Vương đuổi theo với tốc độ cực nhanh!

Sắc mặt lão chợt biến đổi, sau đó không ngừng chạy về phía trước!

Chỉ đáng tiếc, cảnh giới của đại trưởng lão Linh Nguyên Tông cao hơn Cụ Phong Lang Vương, thế nhưng tốc độ lại kém quá xa, khoảng cách giữa hai bên dần dần kéo sát lại.

"Soạt!"

Khi đuổi tới chỉ còn cách mấy trăm mét, Quân Thường Tiếu khép hai tay lại đặt ở thắt lưng, bắt đầu thi triển kameka... Thất Huyền Hà Quang Phá!

Vù vù!

Chỉ trong giây lát, thuộc tính đặc thù ẩn giấu trong thiên địa hội tụ lại một chỗ, cuối cùng hợp thành hào quang đỏ nhạt lóa mắt trong lòng bàn tay hắn.

Quân chưởng môn không thi triển ngay lập tức, mà tiếp tục tụ lực, đến khi ngưng tụ tới trình độ khiến mình vừa lòng, mới đẩy hai tay về phía trước nói:

"Thất Huyền Hà Quang Phá!"

Véo --------

Chùm sáng đỏ nhạt với khí thế hừng hực, kéo theo luồng sáng bắn thẳng về phía đối phương!

Sản sinh quán tính mạnh mẽ, khiến cho Cụ Phong Lang Vương đang lao về trước đột ngột dừng chân, lại liên tục lùi về phía sau vài mét!

"Không hay!"

Thủy Phong Đình thấy một màn này, sắc mặt y đại biến.

Chùm sáng bắn đến từ phía sau không chỉ có uy lực mạnh mẽ, mà còn có tốc độ cực nhanh, bản thân hoàn toàn không thể tránh thoát!

"Oong!"

Trong khoảnh khắc, tường khí bằng linh lực hình thành ngay trước người, cũng quăng ra một loại chí bảo phòng ngự giống tòa tháp nhỏ, trong nháy mắt đã hình thành kết giới phòng ngự ba tầng trong, ba tầng ngoài ngay trên đường chạy!

Tòa tháp nhỏ này tên là Ngự Giới Tháp, đạt đến thượng phẩm sơ giai, nó là chí bảo phòng ngự cận thân của Thủy Đình Phong, cao cấp hơn rất nhiều so với chí bảo vừa kích phát của Trang Dũng.

Cường giả cấp bậc Võ Vương, đa phần đều có chí bảo hộ thân.

Nhưng mà Quân chưởng môn của chúng ta không có, bởi vì trước mắt hắn chỉ mua võ học và trang bị ở khu mua sắm.

Có điều.

Rất nhanh sẽ có thôi!

Bởi vì Thất Huyền Hà Quang Phá hung hăng xông tới, trong nháy mắt phá tan nhiều tầng kết giới, khiến Ngự Giới Tháp lơ lửng trên không chấn động dữ dội, sau đó mất khống chế rơi xuống đất.

Quân Thường Tiếu không đi nhặt nó, thay vào đó hai tay vẫn tạo ra chùm sáng đỏ nhạt, đánh vào phần lưng của Thủy Đình Phong đang chạy trốn!

Ầm ầm!

Chùm sáng và tường khí linh lực va chạm kịch liệt!

Lực xung kích quá lớn, chớp mắt đã phá nát tường khí, đại trưởng lão Linh Nguyên Tông mất đi sự phòng ngự nên bị đánh trúng sau lưng, ngay lập tức va mạnh vào vách đá như con diều đứt dây.

"Phụt!"

Y phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch trong cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng!

Quân Thường Tiếu cưỡi Cụ Phong Lang Vương tiến đến trước mặt lão, vuốt vuốt Ngự Giới Tháp đã trở nên xám xịt trong tay, bình tĩnh nói:

"Bổn tọa đã nói rồi, nếu tới thì đừng về nữa."


Bình Luận (0)
Comment