Chương 458. Võ hoàng giết tới!
Chí bảo và tường khí đều bị phá vỡ khiến Thủy Đình Phong chịu thiệt hại nghiêm trọng, lúc này hoàn toàn không có năng lực bỏ chạy.
Thế lực thuộc quận Hà Dương và Hoa Dương, y đều có thể sắp xếp ổn thỏa, không ngờ lại bị lật thuyền ở quận Thanh Dương không đáng đặt trong mắt này.
Bất quá, nghe được Quân Thường Tiếu tự xưng là “bổn tọa”, điều này khiến Thủy Đình Phong không kìm được mà thầm suy đoán, lẽ nào tên này là chủ một môn phái nào đó?
Đặc biệt nghĩ đến Mã Vân Đằng trước khi hôn mê xưng là Quân chưởng môn, y ngay lập tức bừng tỉnh nói:
“Ngươi là chưởng môn Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu?”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói.
Ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu giếm thân phận của mình, không nói ra là bởi vì lúc ấy đang trong cơn tức giận, trong lòng chỉ nghĩ đến việc trả thù cho Mã trưởng lão.
Ánh mắt Thủy Đình Phong hiện lên sự khó tin.
Y đã từng nghe đến Thiết Cốt Phái, cũng biết Quân chưởng môn mặc dù có chút không đơn giản, bất quá cũng chỉ là một tên Võ Tông!
“Quân… Quân chưởng môn...”
Thủy Đình Phong khó khăn nói:
“Mọi người đều là người trong giang hồ, hà tất phải đuổi cùng giết tận...”
Y đã khiếp sợ rồi.
Không còn sự kiêu ngạo cao cao tại thượng khi đến Thương Sơn Phái!
Đây chính là hiện thực tàn khốc, ngươi yếu thì người khác ức hiếp, ngươi mạnh thì người khác kính sợ.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, nắm lấy cổ áo y, nhàn nhạt nói:
“Ngươi đánh Mã trưởng lão thành cái bộ dạng này, còn không biết xấu hổ nói là người trong giang hồ sao?”
Nếu như Mã trưởng lão chỉ bị thương mà không phải là trọng thương, hắn khẳng định sẽ không cực đoan đại khai sát giới.
Thủy Đình Phong bày ra gương mặt khổ sở nói:
“Cọ sát võ đạo, khó tránh ngộ thương.”
“Ba!”
Lời vừa nói xong, Quân Thường Tiếu tát cho y một cái bạt tai, nói:
“Bổn tọa làm thế cũng tính là ngộ thương nha.”
Mặt phải của Thủy Đình Phong lập tức xuất hiện một dấu bàn tay, đồng thời kèm theo sự đau rát không thôi, nhưng y lại mạnh mẽ nhẫn nhịn nói:
“Tính!”
Nếu như một bạt tai có thể khiến đối phương thu lại sát ý, y chấp nhận bị tát thêm vài cái.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Thân là vương giả võ đạo, tốt xấu gì cũng nên có một chút cốt khi đi chứ?”
“...”
Thủy Đình Phong không nói nên lời.
Quân Thường Tiếu nói:
“Thương Sơn Phái và Thiết Cốt Phái ta là quan hệ minh hữu, ngươi dám ức hiếp bọn hắn, tương đương ức hiếp Quân Thường Tiếu ta, vì thế...”
Hắn rút ra Hàn Vong Kiếm.
Sắt mặt Thủy Đình Phong lập tức kịch biến, ý thức được bản thân nhất định phải chết không thể nghi ngờ, tức giận nói:
“Quân Thường Tiếu, người giết ta thì chính là đắc tội với cả quận Chân Dương.”
“Đến lúc đó, quận thủ cho trăm vạn đại quân giết tới, chết không chỉ có một mình ngươi, còn có tất cả mọi người đều phải chết theo người.”
Quân Thường Tiếu giả vờ như do dự, nói:
“Tha cho ngươi, quận Thanh Dương ta sẽ phải chết, giết chết ngươi, quận Thanh Dương ta vẫn phải chết, chuyện này khiến bổn tọa thật khó lựa chọn nha.”
Thủy Đình Phong ngu người.
Vừa rồi, y đã nói giết người của Linh Nguyên Tông ta, Thương Sơn Phái hay thậm chí cả quận Thanh Dương đều phải chết.
“Quân… Quân chưởng môn.”
Thủy Đình Phong vội vàng nói:
“Ta.. ta chỉ là nói đùa trong lúc tức giận mà thôi, ngươi… ngươi đừng cho là thật.”
Phốc!
Ánh kiếm vụt sáng, vô cùng sắc bén!
Thủy Đình Phong còn giữ nguyên trạng nói chuyện, đầu đã lìa khỏi cổ, sau đó ngã xuống bãi cỏ, ánh mắt dần dần tan rã.
“Xin lỗi.”
Quân Thường Tiếu thu hồi kiếm, nói:
“Ta cho là thật đấy.”
Tha hắn, cùng chết.
Giết hắn, cùng chết.
Đã như vậy, giết đi cho rảnh nợ.
“Phịch!”
Thi thể không đầu ngã xuống, máu tươi chảy thành dòng.
“Đinh! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘giết không luận tội’, nhận được 1000 điểm cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 5642/5000.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái đã vượt quá...”
Giết tất cả cao thủ của hai tông môn đến sờ gáy Thương Sơn Phái, Quân Thường Tiếu lại hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn.”
Đây là một bất ngờ, cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Quy tắc cũ.
Quân Thường Tiếu thu thập trên người Thủy Đình Phong một hồi, kết quả lấy được hai không gian giới chỉ, sau đó thi triển Linh Lung Hỏa thiêu đốt không còn bóng dáng.
Hệ thống nói:
“Nếu như không nghe thấy câu nói của tên kia, chủ nhân vẫn sẽ giết đối phương sao?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Chuyện này đã không còn quan trọng nữa.”
Hệ thống nói:
“Linh niệm của chủ nhân mạnh hơn Võ Vương bình thường hai lần, y đến khi chết cũng không nghĩ đến, từng lời nói đều bị chủ nhân ở ngoài trăm dặm nghe thấy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Linh niệm của ta mạnh hơn người khác, là bởi vì bản thân sở hữu hai Linh Hạch?”
“Không sai.”
Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu nói:
“Xem ra, nếu như không còn sự trợ giúp của ngươi và khu mua sắm, ta vẫn có thể độc lập phát triển đặt chân.”
Hệ thống nói:
“Chủ nhân không chỉ là Kiếm Võ Song Vương, mà còn sở hữu hai Linh Hạch, xác thực không cần giúp đỡ của ta, đúng là vẫn có thể đặt chân ở Tinh Vẫn đại lục.”
“Như vậy đi.”
Nó thẳng thắn nói:
“Không bằng hệ thống tạm thời ngừng vận hành, tự chủ nhân lang bạt ở dị khác, bất quá “cục gạch” trói buộc linh hồn sẽ không vì ta tạm ngừng hoạt động, mà dừng đếm ngược thời gian.”
“Biến đi.”
Quân Thường Tiếu sẽ không dại dột tạm ngừng hệ thống.
Dẫu sao bản thân tuy đã có thực lực đủ mạnh ở dị khác, nhưng môn phái vẫn còn rất yếu nhược.
Thế nào cũng phải đạt đến yêu cầu tông môn mạnh nhất, giải trừ quả bom trói buộc, rồi mới tạm ngừng cái tên suốt ngày tổn thương bản thân này.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân đây gọi là giết lừa ngay sau khi không có giá trị.”
“Đúng, đúng thế.”
Quân Thường Tiếu vô cùng tán thành nói:
“Ngươi chính là một ‘lừa’.”
Trên đường trở về Thương Sơn Phái, Quân Thường Tiếu bắt đầu kiểm kê hai không gian giới chỉ của Thủy Đình Phong, kết quả bị chấn động rất lâu không khép miệng lại được.
Một vạn viên linh thạch!
Linh hạch, khoáng thạch, dược liệu nhiều đếm không xuể!
Cho dù ngân lượng cũng có đến mười triệu!
“Con meo nó.”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
“Tên này quá là giàu có!”
Đại trưởng lão của tông môn tứ lưu, có thể không giàu có sao?
Hệ thống lại tạt nước lạnh nói:
“Điều chủ nhân quan tâm hiện tại không phải là thu hoạch, mà là quan tâm làm thế nào đối mặt với một tông môn tứ lưu, cùng với cả một quận Chân Dương lục đẳng kia kìa.”
“Có đạo lý.”
Quân Thường Tiếu chau mày.
Mặc dù người cũng đã giết rồi, cảm xúc cũng có chút sảng khoái.
Nhưng mà chuyện sau đó khẳng định phải nghiêm túc suy nghĩ, nếu không sẽ thành não tàn ra oai.
Hệ thống nói:
“Hai tông môn này nhận được thông tin Võ Vương của mình bị giết, tuyệt đối sẽ không chịu để yên, quận Chân Dương biết được chủ nhân bắt giữ Đào Nguyên, khẳng định cũng sẽ tổ chức quy mô tấn công.”
“Chuyện này có chút phiền phức.”
Quân Thường Tiếu xoa huyệt thái dương, cảm thấy sự việc có chút nan giải.
Đắc tội tà tông tam lưu, còn có Đại Trận Hộ Phái, cùng lắm là co lại dây dưa với bọn chúng, đắc tội với một quận lớn như lục đẳng, bản thân trốn đi thì bách tính trong quận sẽ bị ảnh hưởng.
“Đúng rồi.”
Hai mắt hắn sáng lên, nói:
“Ta vẫn còn Miễn Chiến Bài, viết tên quận Chân Dương lên không phải có thể miễn chiến ba tháng rồi sao?”
Hệ thống nói:
“Đầu tiên không nói đến chuyện vật phẩm trong khu mua sắm có tác dụng với một quận hay không, chỉ riêng việc ba tháng sau đó, chủ nhân lại làm như thế nào đây, dẫn mấy ngàn đệ tử cứng rắn với hai tông môn và trăm vạn đại quân sao?”
“Không thể nào.”
Quân Thường Tiếu vẫn là tự mình biết mình, dừng nói để Lang Kỵ Đường đi chống đỡ trăm vạn đại quân, cho dù chống đỡ hai ba mươi vạn đại quân, cũng sẽ chết đến vô cùng khó coi.
“Nếu như thật sự không còn cách nào khác, ta cũng chỉ có thể dùng Miễn Chiến Bài, dẫu sao có thể kéo dài ba tháng vẫn là ba tháng.”
Sau khi Quân chưởng môn quyết đoán trong lòng, linh niệm phóng xuất tràn ngập xung quanh, phát hiện một luồng sáng cách ngoài ngàn dặm đang dùng hết tốc lực xông đến.
Chính xác hơn nữa là, đang cấp tốc bay đến!
“Võ Hoàng!”
Quân Thường Tiếu hơi khiếp sợ trong lòng.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng ý thức được, luồng sáng đang lao về phía mình.
Hệ thống căng thẳng nói:
“Hơi thở của người đến cực kỳ giống người vừa mới chết, nhất định là cùng một tông môn!”
“Em gái nó.”
Quân Thường Tiếu suy sụp nói:
“Ta vừa mới giết xong liền có người đến báo thù, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đạp Túng Vân Bộ chạy trốn vào rừng sâu.
Đối mặt với Võ Vương cấp cao, hắn còn có tự tin đọ sức một trận, nhưng đối mặt với Võ Hoàng, tuyệt đối phải chạy trốn càng nhanh càng tốt!
Thế nhưng.
Vừa đi được chưa lâu, trong luồng sáng bay từ phía sau đến, truyền ra tiếng hét lạnh lẽo:
“Giết người của Linh Nguyên Tông ta, hôm nay là ngày dỗ của ngươi!”
Vù vù!
Trong giọng nói chứa đựng hơi thở cường thế, cả không gian dường như đều đang rung chuyển.
Quân Thường Tiếu đang điên cuồng chạy, đột ngột bị một lực vô hình trói buộc, cả thân thể dần dần trở nên chậm lại.
Đây là… khí vực của Võ Hoàng!
“Đậu xanh rau má..”
Quân Thường Tiếu tuôn ra mồ hôi lạnh, trong lòng gào thét:
“Ta vẫn còn chưa cưới vợ, lập gia thất mà!”