Chương 459. Xui xẻo!
Đào Tẩu Phù: Bùa chạy trốn
----
Quân Thường Tiếu biết, nếu giết chết ba tên Vũ Vương của hai tông môn thuộc quận Chân Dương, đối phương chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra đến trên đầu mình.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, mình chỉ vừa giết chết Thủy Đình Phong thôi, đối phương đã cho người giết tới, mà kẻ dẫn đầu còn là cường giả biết bay như Võ Hoàng.
Đúng là quá xem trọng ta rồi đấy!
Thật ra Quân chưởng môn không biết rằng, lúc hắn giết chết Trang Dũng, Linh Nguyên Tông ở xa ngoài vạn dặm đã phát giác.
Trong lúc Thủy Đình Phong bỏ chạy, y đã dùng công pháp đặc thù truyền tin về tông môn, có như vậy mới dẫn đến bên kia xuất ra chiến lực mạnh nhất!
Hệ thống nói:
"Chủ nhân giết chết ba vị Võ Vương của người ta, nếu như không cho cường giả giết tới, chẳng lẽ cứ giống như anh em Hồ Lô cứu ông nội, đến một người thì đánh một người sao?”
Nếu như không ở trong tình cảnh nguy hiểm, Quân chưởng môn chắc chắn sẽ thảo luận cốt truyện với nó, cũng hỏi hệ thống xem nó thích Đại Oa hay là Nhị Oa.
"Ngươi đừng có ở đó mà tổn thương ta nữa, nhanh nghĩ biện pháp làm sao để thoát được tình cảnh này đi chứ?”
"Bây giờ chủ nhân đã bị khí vực của Võ Hoàng khóa chặt, trong tình cảnh này ta thấy ngươi dù có mọc lông cũng khó mà bay được.”
Là mọc thêm cánh.
Em gái ngươi mọc lông!
Không hoảng hốt, không hoảng hốt, ta còn có Nan Thu Đao!
Hệ thống lập tức giội gáo nước lạnh:
"Với thực lực bây giờ của chủ nhân, dùng Nan Thu Chi Đao cũng hoàn toàn không thể giải quyết nổi khí vực của một Võ Hoàng.”
"...”
Trong lúc Quân Thường Tiếu cảm thấy bất lực, một cỗ áp lực mênh mông từ phía sau ập đến, trong nháy mắt đã bao phủ lên người hắn, khiến bản thân có cảm giác giống như đang cõng một ngọn núi lớn trên người.
Mặc dù loại lực lượng này còn mạnh hơn ở trong tháp rèn luyện, nhưng mà Quân Thường Tiếu vẫn có thể gánh chịu được, bất quá bên ngoài còn có khí vực trói buộc, khiến hắn không cách nào nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, thậm chí đã phải dừng lại không chạy được nữa!
Xong, xong cmn rồi.
Hôm nay đời mình thế là hết!
Ngay trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Quân Thường Tiếu bỗng nhiên nghĩ đến tấm Đào Tẩu Phù, đó là món quà cuối cùng trong “quà tân thủ”.
Trước đây, Quân chưởng môn thường hay nghĩ thân là chưởng môn Thiết Cốt Phái, có thể bị đánh, có thể bị vùi dập, có thể bị nhục nhã, nhưng tuyệt đối không thể làm ra những chuyện uất ức như chạy trốn được!
Là nam nhân thì xương cốt phải cứng rắn.
Là nam nhân thì phải đầu đội trời chân đạp đất!
"Xoát!”
Linh niệm tiến vào trong giới chỉ, sau đó hắn nắm Đào Tẩu Phù ở trong tay!
Vù vù!
Đúng lúc này, tên cường giả Võ Hoàng kia đã từ mấy chục dặm bên ngoài bay đến, tốc độ của hắn ta quá nhanh, khiến người ta nhìn vào phải than thở!
"Tiểu tử, đi chết đi!”
Hắn ta phẫn nộ hét lớn, bỗng nhiên giơ một tay lên!
Phía trên không trung của Quân Thường Tiếu, thuộc tính ẩn giấu trong thiên địa bắt đầu hiện ra, giống như được lực lượng nào đó dẫn dắt, trong nháy mắt đã tụ lại một chỗ, đồng thời hình thành một chưởng ấn cực lớn.
Vù vù —— ——
Cuồng phong gào thét, uy thế kinh người!
Từ sau khi đột phá đến Kiếm Vũ Song Vương, Quân chưởng môn cảm thấy mình đã rất trâu bò, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể chấn động không gian nhưng khi so sánh với Võ Hoàng, người ta có thể tùy tiện dẫn dắt thiên địa thuộc tính, đúng là khác biệt giữa ngày và đêm!
Vì vậy, làm người quan trọng nhất chính là vui vẻ.
Vù vù!
Chưởng ấn ầm ầm đánh xuống, nếu đứng từ xa dùng ống kính nhìn thì có thể thấy rõ ràng, một cỗ khí đang hung hăng đè ép xuống dưới, cảm giác giống như một ngọn núi lớn bị sụp đổ, khiến cho bụi đất bay tung tóe.
Quá trình này xảy ra trong một thời gian cực nhanh, Quân Thường Tiếu chỉ vừa nắm tấm phù trong tay, còn chưa kịp bóp nát!
Giây phút này, nếu như Quân Thường Tiếu không có Thuật Đào Mệnh, vậy thì dù có là Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi, hắn chỉ có một con đường là xuống địa ngục mà thôi.
Trái tim Quân Thường Tiếu đập nhanh thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy lưng, cả khuôn mặt đều vặn vẹo hẳn.
Nguyên nhân có một phần đến từ uy áp của khí vực, cũng có một phần đến từ điềm báo trước của tử vong!
Tử vong!
Quân Thường Tiếu đã từng trải nghiệm qua.
Vì vậy, hắn hiểu được tầm quan trọng của sự sống hơn người khác rất nhiều!
Lão tử còn chưa thành lập được tông môn mạnh nhất, còn không từ bỏ được cuộc sống FA đầy máu chó, sao có thể chết ở chỗ này được chứ!
"Ba!”
Đào Tẩu Phù bị bóp nát!
Ầm ầm!
Bầu trời trong xanh, bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét chấn động cả gầm trời, không gian xung quanh giống như bị lực lượng nào đó làm cho tê liệt, nứt ra một khe hở.
Sưu!
Một chùm ánh sáng đâm thẳng ra khỏi khe hở, nhanh chóng rơi xuống như ngôi sao băng!
Cường giả Võ Hoàng đang ngưng tụ thuộc tính trong thiên địa để đánh Quân Thường Tiếu, bỗng nhiên trong lòng hắn ta có cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên nhìn liền kinh hồn khiếp vía bật thốt:
"Không hay!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong rừng núi, mặt đất cũng theo đó rung chuyển, chim chóc mấy trăm dặm xung quanh hoảng sợ bay tán loạn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?”
"Có động đất sao?”
Ở trong thị trấn gần nhất, rất nhiều võ tu và người dân đang cùng nhau chạy ra đường lớn, bọn họ đều nhìn về phương hướng có tiếng nổ nhưng không phát hiện điều gì khác thường.
Vết rách trên bầu trời cũng đã biến mất, tất cả mọi thứ vẫn nguyên vẹn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ở chỗ này không thấy khác thường, nhưng ở chỗ Quân Thường Tiếu vừa bị trói buộc thì lại thay đổi rất lớn, vốn dĩ nơi này là một bãi cỏ trống trải, nay lại có thêm một cái hố sâu rộng lớn, giống như chiếc hố được tạo thành sau khi bị thiên thạch rơi xuống!
"Đáng ... đáng chết!”
Dưới đáy hố sâu vang lên một giọng nói yếu ớt, sau đó một cánh tay vươn lên trên mép hố, một người ở dưới chậm rãi leo lên!
Người này mặc một bộ quần áo rách nát, đầu tóc rối bời.
Phần da thịt lộ ra bên ngoài có nhiều vết thương lồi lõm, giống như vừa bị đánh đập một trận.
Mà khu vực bị chưởng ấn đánh xuống lại không nhìn thấy Quân Thường Tiếu đâu, ngay cả cao thủ Võ Hoàng của Linh Nguyên Tông cũng biến mất.
Quân Thường Tiếu không thấy, đó là vì trong lúc nguy hiểm hắn đã bóp nát Đào Tẩu Phù.
Còn tên Võ Hoàng kia thì thảm không chỗ nói, bây giờ cả người hắn ta đang nằm bẹp dưới hố sâu, dang rộng hai tay hai chân, tâm trí đã hoàn toàn ngất đi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Rất đơn giản.
Sau khi không gian bị tê liệt, một chùm ánh sáng bay xuống, nện thẳng vào người cường giả Võ Hoàng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức một Võ Hoàng cũng chưa kịp nghĩ đến chuyện phòng ngự!
"Hô hô…”
Người đầu tóc rối bời kia leo lên khỏi miệng hố, hắn nằm liệt trên mặt đất nhìn lên bầu trời thở dốc, sau đó nói:
"Kẻ này bị ta nện vào người, đúng là xui xẻo hết phần người khác mà!”
Từ câu nói này, chúng ta không khó để phân biệt, tên Võ Hoàng bị nện hôn mê kia, chính là kiệt tác của tên này!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Vì sao người này vừa bay ra khỏi vết nứt không gian, lại có thể nện chính xác vào người cường giả Linh Nguyên Tông được chứ?
Chẳng lẽ lúc Quân Thường Tiếu bóp nát Đào Tẩu Phù còn có năng lực triệu hoán, hắn trực tiếp gọi cường giả từ trong hư không ra giải quyết việc cho mình?
Thao tác này cũng quá kinh người rồi đấy!
"Răng rắc.”
Người đầu tóc rối bời kia căng thẳng nắm chặt hai tay, nắm tay vang lên tiếng răng rắc, hắn cực kỳ phẫn nộ nói:
"Ép bức lão tử tự hạ thấp tu vi, trốn xuống hạ giới, thù này sớm hay muộn gì cũng phải trả!”
Vừa nói xong những lời này, cơ thể đầy thương tích bắt đầu co lại một cách quỷ dị, vốn dĩ cơ thể nam nhân trưởng thành này đã biến thành một thiếu niên.
"Tác dụng phụ của việc tự hạ tu vi, đó chính là cơ thể trở nên suy nhược, giống như đang trở về lại thời kỳ thiếu niên.”
"Ta cực khổ lắm mới cải tạo được cơ thể, vậy mà bắp thịt đã bị co vào hết, toàn thân yếu ớt không đến đáng thương.”
Nam tử nói thầm, lửa giận trong ánh mắt y càng thêm mãnh liệt.
"Tất cả là do các ngươi, đều là do các ngươi!”
Y dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể để hét lớn:
"Con meo nó ta còn không biết rốt cuộc tên nào cướp tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá, phải nói xui xẻo hơn cả cái kẻ đang nằm dưới kia!”