Chương 460. Thiếu niên trời sinh thần lực!
Tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá?
Chẳng lẽ, người này chính là Hà Vô Địch từng bị vô số cường giả đuổi giết trong hư không vô tận?
Là y là y, chính là y, chúng ta...
Không ngờ con người bi thảm này sẽ xuất hiện ở Tinh Vẫn đại lục, thậm chí đến bằng cái phương thức này.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Thật ra, Hà Vô Địch cũng không ngờ tới.
Nhưng nếu không thể lấy ra tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá, người khác sẽ cho rằng nó vẫn còn ở trên người y, kết quả chỉ có thể bị đuổi giết đến vô cùng vô tận, đuổi tới chân trời góc bể.
Y không muốn chết, y muốn sống tiếp, cho nên rốt cuộc không còn cách nào khác, đành thi triển một loại thần thông đặc thù, trực tiếp xé rách không gian, vượt qua hư không đi đến vị diện thấp hơn.
Dựa vào hơi thở hiện ra lúc y bị đuổi giết, có thể thấy rõ đây là nhân vật cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà khi đến nơi này, bởi vì thi triển phép thần thông gây ra tác dụng phụ rất lớn, khiến cơ thể lẫn tu vi đều bị suy giảm, linh hồn lực gặp phải tấn công nặng nề trong quá trình vượt hư không.
Hiện tại Hà Vô Địch có dáng vẻ thiếu niên, tu vi cũng đã tan thành mây khói, có thể sống sót đã là chuyện vô cùng may mắn.
Nói thế, có phần giống với con hàng Dạ Tinh Thần.
Chẳng qua, người ta là mệnh nhân vật chính cường giả gặp nạn, còn Dạ Đế là mệnh nhân vật chính cường giả trùng sinh.
"Phù!"
Hà Vô Địch lại nằm trên mặt đất thêm một lát, rồi mới chật vật đứng dậy, nói:
"Thuộc tính trong thiên địa ở phàm giới cấp thấp này khác với thuộc tính ở các thế giới trước kia, hơn nữa còn rất mỏng manh, dù ta có nhiều võ học cao cấp đi nữa, cũng khó lòng phát huy bất cứ tác dụng gì."
Đó mới là chuyện bi kịch nhất!
Không có tu vi thì còn có thể tiếp tục tu luyện, có thể Đông Sơn tái khởi (*).
(*) Trở lại quang vinh như ngày xưa.
Nhưng y đến Tinh Vẫn đại lục tương đương với việc thay đổi hoàn cảnh tu luyện, võ học trước kia hoặc cần thuộc tính đặc thù, hoặc thâm sâu khó hiểu, hoàn toàn không thể lôi ra lĩnh ngộ, chẳng khác nào từ level max rớt về cấp độ 0.
Điều khiến cho Hà Vô Địch phiền muộn hơn là, lúc y thi triển thần thông rõ ràng đã tỏa định một hạ giới phù hợp với võ học của mình, vì cái gì vượt qua hư không lại đến vị diện khác biệt như thế này đâu chứ?
"E rằng thương thế quá nặng, tâm thần hơi bất ổn dẫn đến sai lầm."
Tuy rất thất vọng, nhưng có thể tránh né sự truy sát từ cường giả, Hà Vô Địch vẫn vô cùng thỏa mãn.
Cơ thể, tu vi, linh hồn lực bị suy giảm cũng chẳng sao cả.
Quan trọng là mình còn sống, còn có cơ hội trở nên mạnh hơn, có cơ hội trở lại thời kỳ đỉnh phong, báo thù rửa hận!
Quan trọng hơn là, tư chất vô địch của mình vẫn còn đây!
"Ở phàm giới này, bằng tư chất của ta tuyệt đối có thể ngạo thị quần hùng, treo mọi thiên tài lên đánh, cho nên chỉ cần tiếp xúc với võ học của bọn hắn, trong thời gian ngắn trở thành người mạnh nhất, nhất định là dễ như trở bàn tay."
Hà Vô Địch kéo thân thể suy yếu rời đi, hiện nay y cần tìm một nơi dưỡng thương.
Còn về phần Võ Hoàng của Linh Nguyên Tông vẫn nằm hôn mê trong hố sâu, đợi khi tỉnh lại hiển nhiên sẽ chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao mình đột nhiên bị trúng chiêu.
...
"Hộc hộc!"
Quay ngược thời gian một chút, trong lúc nguy cấp Quân chưởng môn bóp nát Đào Tẩu Phù, từ nơi bàn tay đè xuống, hắn bỗng chốc xuất hiện ở một nơi núi hoang cách đó ngàn dặm, sau đó ngồi bệt luôn dưới đất.
"Hầy!"
Hắn há mồm thở dốc:
"Chạy thoát rồi à?"
"Chạy thoát rồi."
"Mẹ kiếp."
Quân Thường Tiếu nằm luôn trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, nói:
"Thực sự là quá nguy hiểm!"
Bóp nát Đào Tẩu Phù, tuy giúp hắn thoát khỏi cơn nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng mang đến tác dụng phụ rất lớn, cơ thể lúc này giống như bị đào sạch năng lượng.
"Có điều..."
Nghĩ lại chuyện bỏ chạy ban nãy, Quân Thường Tiếu lẩm bẩm: "Trước khi rời đi, hình như ta nghe thấy tiếng sấm sét, thế là thế nào?"
Hệ thống nói:
"Nguyên lý của Đào Tẩu Phù là vượt qua hư không, bởi vậy gây ra thiên địa dị tượng là chuyện rất bình thường."
"Vậy à."
Quân Thường Tiếu đã hiểu.
Từ đoạn đối thoại này, chúng ta không khó nhìn ra, sự xuất hiện của Hà Vô Địch cùng với những chuyện sau đó, hắn chẳng biết cái vẹo gì cả.
Mà theo lời của hệ thống cũng có thể nghe ra, con người xui xẻo đến từ vị diện khác kia, vượt qua hư không xảy ra sai lầm xuất hiện ở Đại lục Tinh Vẫn, có lẽ có mối liên hệ tất yếu nào đó với Đào Tẩu Phù.
Một loạt chuyện như này, không chỉ kỳ lạ, mà còn rất trùng hợp.
"Lạ thật."
Quân Thường Tiếu nghỉ ngơi được một lát, nói:
"Một tông môn tứ lưu, tại sao lại có Võ Hoàng chứ?"
Hệ thống nói:
"Hơi thở của kẻ kia không ổn định, hẳn là vừa mới đột phá chưa lâu."
"Ra thế."
Quân Thường Tiếu chẳng nghĩ linh tinh nữa, vì thân thể quá suy yếu nên chỉ có thể nằm yên trên bãi cỏ.
"Hiện giờ, dù có là mãnh thú bình thường, cũng có thể ăn tươi chủ nhân."
"Ngươi không thể mong điều gì tốt cho ta một chút được sao?"
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Cụ Phong Lang Vương mang theo Tiểu Long Long chui ra từ trong rừng.
Quân chưởng môn mới nghe động tĩnh còn hơi căng thẳng, khi thấy khế ước thú của mình xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không đúng.
Vì cái gì Cụ Phong Lang Vương lại ở đây?
Hay là lúc mình đang bị Võ Hoàng đuổi giết, nó chuồn đi trước?
Đúng là thông minh mà!
Cụ Phong Lang Vương không chạy đi, nó có thể bình yên vô sự tìm tới đây, là vì cường giả Linh Nguyên Tông đã bị nện bất tỉnh.
Nếu như không có Hà Vô Địch bất ngờ từ trên trời rơi xuống một cách trùng hợp, dù hắn có một lần nữa thi triển thuật chạy trốn đi ngàn dặm, chưa chắc đã tránh được sự truy sát của Võ Hoàng.
...
Tác dụng phụ kéo dài hơn 2 canh giờ.
Đến khi cảm giác suy yếu biến mất, Quân Thường Tiếu dần dần khôi phục khí lực, sau đó cưỡi Cụ Phong Lang Vương đi về phía Thương Sơn Phái.
"Hả?"
Lúc đi đến một mảnh rừng núi, loáng thoáng nghe được tiếng lang thú gầm rú, ngay lập tức phóng xuất linh niệm vừa khôi phục ra ngoài.
Ngoài hai mươi dặm, mấy chục con sói hoang bình thường đang vây quanh một thiếu niên đầu tóc rối bời, cả người đầy vết thương.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:
"Thật quá đáng thương."
Thiếu niên kia bị thương rất nặng, lại còn không có hơi thở võ đạo, cho thấy đây rõ ràng là một người bình thường, thế mà dám tiến vào vùng rừng núi này, không phải đang tìm chết đấy chứ?
Nghĩ đến vừa rồi mình cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, Quân chưởng môn nhất thời động lòng trắc ẩn, quyết định giúp y một chút.
Thế nhưng.
Vừa định bước đến lại ngạc nhiên phát hiện, thiếu niên tuy bị thương rất nặng, trên người lại không có tu vi, bất quá nắm đấm vẫn chuẩn xác đánh trúng mấy con lang thú!
"Chuyện này..."
Quân Thường Tiếu thoáng sửng sốt.
Hắn xác định thiếu niên được linh niệm bao phủ không hề có hơi thở võ đạo, ngay cả một mạch cũng chưa từng khai ra, song từng quyền bằng thịt đánh bay lang thú nặng dăm ba trăm cân, thực sự khó có thể tưởng tượng nổi!
Hệ thống nói:
"Có lẽ là người trời sinh thần lực."
Đôi mắt Quân Thường Tiếu tức khắc tỏa sáng.
Tên kia đã bị thương, thế mà có thể tay không ác chiến mấy chục con lang thú, đây tuyệt đối là hạt giống tu luyện võ đạo cực tốt, thu làm đệ tử cẩn thận bồi dưỡng, nhất định sẽ có tiền đồ rộng lớn!
"Đi!"
"Đi cứu y thôi!"
"Xoẹt!"
Cụ Phong Lang lao nhanh đến.
Ầm!
Ầm!
Trong núi, Hà Vô Địch vung nắm đấm đánh bay hai con lang thú, tuy sắc mặt trông dữ tợn vì bị thương, nhưng ánh mắt y lại hiện lên vẻ khinh thường.
Lão tử đường đường là Thánh Quân, tuy giờ đã là hổ xuống đồng bằng, há có thể để một bầy sói hoang tùy tiện bắt nạt!
Hơn hai mươi con lang thú cũng ý thức được, tên nhân loại trước mắt này không phải dạng vừa, cho nên khi thấy bản thân công kích không có kết quả, đồng thời dừng tấn công, nhe răng trợn mắt đứng đối diện.
"Ẩu..!"
Đúng lúc này tiếng sói tru vọng đến từ trong núi, chợt thấy một con lang thú to lớn, chân đạp gió xoáy đi tới đây.
"Phiền phức to rồi."
Hà Vô Địch cau mày lại.