Chương 461. Tiểu lão đệ, đại huynh đệ!
Sau khi Cụ Lang Phong Vương xuất hiện, mấy chục con lang thú kinh sợ vội vàng nằm trên mặt đất, đến đầu cũng không dám ngửa lên.
Loại cấp bậc như lang vương, trong mắt chúng nó chính là trời!
“Phiền phức to rồi!”
Hà Vô Địch nhíu chặt hàng lông mày lại.
Lang thú đột nhiên xuất hiện tuyệt đối là vương giả trong lang thú, thực lực khẳng định không thể khinh thường.
Đổi thành trước kia, y hoàn toàn có thể dùng ánh mắt gạt bỏ nhưng bây giờ thân mang trọng thương, đối phó với lang thú bình thường đã khó, càng đừng nói đến chống đỡ một con lang vương.
“Ẩu...”
Cụ Phong Lang ngửa cổ gầm lên giận dữ, ánh mắt nó hung tàn khóa chặt lên người Hà Vô Địch.
Nhìn từ tiết tấu dường như muốn chuẩn bị tấn công.
“Mẹ kiếp.”
Hà Vô Địch thầm mắng một câu.
Không dễ dàng gì dựa vào bản lĩnh để thoát khỏi đám cường giả truy sát.
Kết quả chạy đến phàm giới này, bỗng sắp biến thành thức ăn trong miệng lang thú, chuyện này thực sự quá oan ức!
Soạt!
Cụ Phong Lang Vương trực tiếp lao đến, há to cái miệng máu!
Hà Vô Địch cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Thương thế của y quá nặng, thân thể đã thoái hóa nghiêm trọng, hoàn toàn không có cách nào phản kháng và chạy trốn.
“Tiểu lão đệ, chớ hoảng sợ.”
Đúng lúc này, phía sau người truyền đến giọng nói.
Quân Thường Tiếu đột nhiên xông đến, quyền phải ngưng tụ sức mạnh, “Uỳnh” một tiếng trực tiếp đấm lang vương bay ra ngoài.
Tự mình đánh người mình, đây là đang diễn bộ phim nào đây?
Quá trình xảy ra trong thời gian chớp mắt, nếu đổi thành người bình thường e rằng đã sớm trợn mắt há mồm, nhưng Hà Vô Địch mặt không đổi sắc, đồng thời nhìn chằm chằm vào nam nhân ra tay tương trợ.
“Thế giới này...”
Y thầm nói:
“Lại có nam tử lớn lên đẹp trai hơn ta!”
Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa ngã quỵ khi nghe đối phương nói.
Bản thân sắp nghẻo về chầu ông bà, vậy mà còn suy nghĩ đến loại tiểu tiết này, não tên này nhất định bị lừa đá rồi!
“Ẩu...”
Cụ Phong Lang Vương đã lùi lại rất xa, ánh mắt nó hiện lên sự sợ hãi, sau đó cúp đuôi chạy trốn, trong lòng nó ủy khuất nghĩ không phải đã nói là diễn thôi sao, vì cái gì đánh mạnh tay như vậy!
Lang Vương rời đi, hơn hai mươi lang thú cũng bị dọa chạy loạn bốn phía.
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu cười nói:
“Ngươi không sao chứ?”
Hắn cho Cụ Phong Lang Vương đến đảm nhiệm nhân vật phản diện, bản thân đóng vai anh hùng, từ đó lấy được cảm tình tốt của tên thiếu niên trước mắt, thuận thế tiến hành chiêu mộ, kế sách này thật đúng là không tồi.
“Không sao.”
Hà Vô Địch đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Mặc dù y rất cảm kích người cứu mình, nhưng cách gọi “tiểu lão đệ” này khiến trong lòng không thoải mái.
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu hét nói:
“Đến một tiếng cảm ơn cũng không có, liền đi như vậy có biết lễ nghĩa là gì không?”
“Cảm ơn.”
“...”
Nhìn tên thiếu niên rời đi, Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Ta còn cho rằng tên kia sẽ mang ơn cơ đấy.”
Một mầm móng tốt như vậy, không thể để hắn đi dễ dàng như thế.
Quân Thường Tiếu vội vàng đuổi theo nói:
“Tiểu lão đệ, ngươi hẳn là vẫn chưa tiếp xúc với võ đạo?”
Con meo nó khi ta tiếp xúc với võ đạo, ngươi còn chưa là nòng nọc nữa đâu.
“Tiểu lão đệ, có hứng thú gia nhập môn phái do ta sáng lập không?”
Con meo nó khi ta sáng lập Thủy Đình, ngươi vẫn còn là con nòng nọc đấy.
“Tiểu lão đệ...”
Hà Vô Địch dừng bước, bất lực ngắt lời nói:
“Đại ca… khụ khụ khụ, đại huynh đệ, ngươi có thể ngừng xưng hô với ta như vậy không?”
Nói đến hai từ xưng hô này, Hà Vô Địch bỗng nhớ đến chuyện cũ vô cùng phong liệt, không nhịn được mở miệng nói:
“Ngươi có thể gọi ta là vương giả vô địch.”
Vương giả vô địch?
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật, trong lòng thầm than:
“Đây nhất định là một thiếu niên chưa mọc đủ lông.”
Người không ảo tưởng sức mạnh, uổng thời thiếu niên.
Bổn tọa rất thích, bổn tọa rất tán thưởng.
“Được.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tiểu lão đệ.”
“...”
Hà Vô Địch vò đầu bức tóc, tùy ý chỉ về một hướng nói:
“Ngươi biến đi, ngay và luôn!”
Cả người không có tu vi, lại còn rơi xuống vị diện võ đạo không phù hợp, y vốn đã khó chịu không chỗ phát tiết, hiện giờ sau mông lại theo xuất hiện một tên ba hoa, luôn miệng gọi là “tiểu lão đệ” khiến y muốn khóc.
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Môn phái ta đang thiếu người, ngươi xem...”
“Đừng nói nữa!”
Hà Vô Địch lại ngăn cản hắn nói.
Nhưng vừa nói xong, ảnh hưởng tới thương thế phun ra một ngụm máu.
Thân thể và linh hồn vượt qua hư không đã bị tàn phá đến cực hạn, vừa rồi còn phải chiến đấu với lang thú, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí!
Nói thật.
Hà Vô Dịch còn có thể đi, đây vẫn coi là nội tình đủ tốt.
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta ở đây có một viên Liệu Thương Đan, có thể giúp người loại trừ thương thế.”
Khóe miệng Hà Vô Địch hiện ra nụ cười khổ.
Vết thương trên người bản thân, một phần là do cường giả tổn thương tạo thành, một phần khác là do vượt qua hư không tạo thành, đan dược phàm trần há có thể trị liệu.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu đột ngột giơ tay, cậy cằm của Hà Vô Địch xuống, cho sơ phẩm Liệu Thương Đan vào miệng.
Loại đan dược nhanh chóng hồi phục thương thế này, ở địa phận quận Thành Dương đều bị tranh giành cướp giật, thế mà hiện giờ lại phải cưỡng ép đút cho người khác.
“Ngươi...”
Hà Vô Địch tức giận nói nhưng vừa mở miệng, dược hiệu đã hòa tan vào nội thể, lập tức hình thành lực lượng hồi phục, phục hồi kinh mạch đã tổn thương.
Chỉ là trong khoảnh khắc công phu.
Vết thương và đau đớn trên thân thể cấp tốc biến mất và khôi phục, khuôn mặt trắng bệch cũng dần dần có chút ửng đỏ.
“Đây là...”
Hà Vô Địch hoàn toàn ngu người.
Y đến từ vị diện cao tầng, cũng từng sử dụng không ít đan dược cao cấp, loại đan dược nhanh chóng phục hồi thương như thế này, từ trước đến nay là chưa từng thấy!
Quá thần kỳ!
Quá khó tin!
Quân Thường Tiếu nói:
“Tiểu lão đệ, hiệu quả thế nào?”
“Đại huynh đệ.”
Hà Vô Địch nghiêm túc nói:
“Đan dược này của ngươi vậy mà có thể nhanh chóng hồi phục thương thế.”
Một là tiểu lão đệ, một là đại huynh đệ.
Hai mối quan hệ này rất phức tạp, hoàn toàn không phân rõ rốt cuộc ai lớn ai nhỏ.
“Muốn biết?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Gia nhập môn phái, ta nói cho ngươi biết.”
Hà Vô Địch hơi trầm mặc, nói:
“Môn phái gì? Mạnh nhất thế giới này sao?”
“Môn phái của ta tên là Thiết Cốt Tranh Tranh Phái.. này.. này, vì cái gì ngươi lại bỏ đi rồi!”
“Tên môn phái vừa nghe đã thấy buồn cười, làm sao ta có thể tham gia được chứ.”
“...”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật không thôi.
Đối với cái tên môn phái, đừng nói là rất nhiều độc giả qua đường nhìn thấy phỉ nhổ, đến hắn cũng nhịn không được mà phỉ nhổ.
Hắn cũng từng suy nghĩ đổi tên nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn còn thấy danh tự này rất thú vị nhất.
Độc giả thấy thế nào?
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu đuổi theo, giải thích nói:
“Tên Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta mặc dù có chút đặc biệt nhưng bên trong ai ai cũng là nhân tài, hơn nữa rất có uy danh ở Tinh Vẫn đại lục.”
“Không có hứng thú.”
Hà Vô Địch thẳng thừng nói.
Hiện tại y càng muốn nhanh chóng hiểu về thế giới này, hiểu về hệ thống tu vi, sau đó dốc lòng chuyên tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở lại đỉnh phong, về sau nữa… lén lút vụng trộm rời đi.
“Tiểu lão đệ.”
Quân Thường Tiếu chứng thực nói:
“Gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta, bổn tọa thu nhận ngươi làm đệ tử quan môn, cung cấp miễn phí các loại võ học, người chỉ cần quan tâm đến tu luyện, nắm bắt cơ hội mất đi sẽ không đến nữa!”
Không có tu vi vẫn có thể đánh đi đánh lại với đám lang thú, đây tuyệt đối là người trời sinh thần lực, bồi dưỡng hoàn toàn có thể đảm đương lá chắn thịt của môn phái, nói thế nào cũng phải giữ tên này lại!
Hà Vô Địch không có hứng thú với đệ tử quan môn, bất quá nghe đến cung cấp miễn phí võ học và tài nguyên, hai mắt lập tức sáng lên.
Hắn không xác định Thiết Cốt Phái này rốt cuộc có mạnh hay không.
Nhưng hắn vừa đến không hiểu rõ con người và nơi chốn, không bằng gia nhập để tìm hiểu trước, thật sự không được có thể phủi mông rời đi.
Ừm.
Con hàng Dạ Tinh Thần cũng từng nghĩ tương tự.
Hiện tại thì… thôi bỏ đi.
Hà Vô Địch dừng bước, nói:
“Thật sự thu nhận ta làm đệ tử quan môn sao?”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Cung cấp miễn phí võ học và tài nguyên?”
“Tứ mã nan truy.”
“Được.”
Hà Vô Địch nói:
“Xem đại huynh đệ có thành ý như vậy, ta miễn cưỡng gia nhập đi.”
Soạt!
Quân Thường Tiếu vội vàng lấy ra danh sách môn phái, nói:
“Họ tên.”
“Hà Vô Địch.”
Cái tên đúng là rất vô địch a!
“Giới tính.”
Hà Vô Địch cạn lời nói:
“Ta cảm thấy, ta hẳn là nam nhân.”