Chương 462. Đệ tử quan môn
Quân Thường Tiếu coi trọng trời sinh thần lực của Hà Vô Địch.
Hà Vô Địch vừa đến nên muốn hiểu rõ mọi chuyện của đại lục này.
Kết quả cả hai cực kỳ ăn ý cấu kết cùng nhau làm việc xấu.
Chuyện này… chính là trong thâm tâm tự có thiên ý!
“Đi thôi.”
Quân Thường Tiếu lấy ra bóng chưởng môn, triệu hồi Tử Điện Ấu Hổ nói:
“Cùng bổn tọa trở về Thương Sơn Phái.”
Đã thu làm đệ tử, hắn cũng không thể cứ xưng hô “tiểu lão đệ” nữa.
“Hung thú lôi hệ?”
Hà Vô Địch có chút kinh ngạc thầm nghĩ:
“Người này còn trẻ mà đã có thể thuần phục hung thú hiếm thấy như thế, hẳn là cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Chưởng môn.”
Y dò hỏi:
“Theo sau hả?”
Hà Vô Địch đã từng có tu vi cực cao, nhưng tính cách lại không cao ngạo như con hàng nào đấy.
Bây giờ y cũng đã chấp nhận sự thực mình từ max cấp rớt trở về cấp 1, cho nên y đã lựa chọn gia nhập Thiết Cốt Phái, cũng hành xử như một tên đệ tử.
Khả năng chấp nhận mạnh hơn quá nhiều so với Dạ Tinh Thần.
Tên kia sau khi đoạt xá trọng sinh, vẫn còn tưởng mình là Võ Đế, bày vẻ lão tử bá đạo vô đối, kết quả chính là bị Quân chưởng môn dùng bóng hung hăng nện cho một trận nên thân.
Sống trên đời, phải biết đạo lý co được giãn được, biết thích ứng với hoàn cảnh.
Người như Hà Vô Địch tuy chỉ tạm thời gặp nạn, nhưng tính cách khá tốt, quay lại đỉnh phong cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Còn như Dạ Tinh Thần nếu không gặp được Quân chưởng môn, không gia nhập Thiết Cốt Phái, con đường trưởng thành khẳng định sẽ có rất nhiều trắc trở cùng gian lao.
Đương nhiên.
Hà Vô Địch thực lực tuy mạnh nhưng ở trên vị diện kia, cũng không phải là nhân vật mạnh nhất, y vì sinh tồn sẽ nhẫn nhịn, sẽ thỏa hiệp, cho nên mới có tính cách như này.
Dạ Đế chúng ta thì khác.
Kiếp trước con hàng này là một trong thập đại Võ Đế của Tinh Vẫn đại lục, thậm chí là người mạnh nhất.
Người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống muôn người thấp hơn mình, mới hình thành sự cao ngạo, duy ngã độc tôn ấy.
“Tách.”
Quân Thường Tiếu búng tay một cái.
“Soạt!”
Cụ Phong Lang Vương vốn ẩn trong bóng tối, nghe lệnh nhảy ra.
“Ngươi cưỡi nó đi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Hà Vô Địch nhìn con Lang Vương mới vừa rồi bị đánh bay ra ngoài này, trong lòng giật thót một cái, ngay lập tức chợt hiểu ra cái gì đó, khóe miệng co giật nói:
“Chưởng môn, ngươi thả thính bẫy ta!”
“Đừng nói bậy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Mau cưỡi nó đi, chúng ta đi nhanh chút.”
Lúc mời gia nhập môn phái, gọi người ta “bé cưng ơi”, “baby à”.
Gia nhập môn phái xong, liền bày ra uy nghiêm của chưởng môn, gọi người ta “Bà La Sát”, thực sự không biết xấu hổ là gì!
Lúc này Hà Vô Địch có cảm giác mình gia nhập môn phái, rất có thể đã rơi vào hang sói.
Bất quá, người này có hung thú lôi hệ, lại có Lang Vương, có lẽ Thiết Cốt Tranh Tranh Phái thật sự rất cường hãn.
“Nếu như thấy hài lòng liền ở lại tu luyện.”
“Nếu như rất bình thường, liền tìm cơ hội rời đi.”
Hà Vô Địch đang thầm suy tính trong lòng, Cụ Phong Lang Vương bỗng duỗi chân, phóng như bay.
Y ngồi không vững, thiếu chút nữa đã bị quăng xuống đất, gào to:
“Con em nó ta là người bình thường, không thể chiếu cố một chút sao!”
“Vô Địch!”
Từ phía trước, Quân Thường Tiếu cất cao giọng nói:
“Nhớ kỹ, đệ nhất tôn chỉ của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta chính là, làm người thẳng lưng, làm việc thẳng thắn!”
Hệ thống bổ một dao nói:
“Lần sau chủ nhân đừng có mà sử dụng Đào Tẩu Phù đấy.”
“Cả nhà người cút đi.”
......
Thương Sơn Phái.
Hai Võ Vương cùng với hai mươi Võ Tông bị giết bởi Quân Thường Tiếu đã được xử lý, không gian giới chỉ cũng bị thuận tay lấy mất bởi Dạ Tinh Thần.
Sau một năm tu luyện tại Thiết Cốt Phái, cái hắn học giỏi nhất chính là vơ vét tài sản.
“Soạt!”
“Soạt!”
Không lâu sau, Tử Điện Ấu Hổ và Cụ Phong Lang Vương từ bên ngoài nhảy vào.
“Quân chưởng môn!”
Du tông chủ chờ đợi đã lâu, vội vàng nói:
“Thủy Đình Phong chạy thoát, hay là...”
“Kẻ kia nghẻo rồi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Khóe miệng Du tông chủ co giật.
Hai tông thuộc quận Chân Dương điều động nhiều cao thủ như vậy, kết quả tất cả đều bị hắn giải quyết, một người sống cũng không lưu lại, thật sự quá cường!
“Vị này là...”
Du tông chủ nhìn về phía Hà Vô Địch.
Quân Thường Tiếu nói:
“Đệ tử tiện đường thu nhận.”
Du tông chủ lập tức trợn tròn hai mắt.
Ngươi đuổi giết Thủy Đình Phong cũng thôi đi, còn tiện đường thu thêm một đệ tử nữa chứ, đây rốt cuộc là tác phong gì vậy!
Dạ Tinh Thần nhìn thoáng qua Hà Vô Địch, thầm nghĩ:
“Phàm nhân thô bỉ.”
Lục Thiên Thiên vẫn giữ nét mặt lạnh như băng.
Nếu có Tô Tiểu Mạt và Lý Phi ở nơi này, khẳng định đã sớm ôm vai quàng cổ đệ tử mới nhập môn, bắt đầu nói chuyện nhiệt tình.
“Mã trưởng lão đâu rồi?”
“Đã được đưa đến Dược Đường để cứu chữa.”
Quân Thường Tiếu vội vàng tiến về Dược Đường, định cho Mã Vân Đằng dùng một viên trung phẩm Liệu Thương Đan.
“Cái gì? Quân chưởng môn là Kiếm Võ Song Vương!”
“Cái gì? Ba vị Võ Vương cùng hai mươi tên Võ Tông bị một mình hắn giết sạch!”
Sau khi Mã trưởng lão tỉnh lại, nghe toàn bộ tin tức từ Vương Đông Lâm, hai con mắt lão lập tức trừng lớn, ánh mắt hiện lên vẻ khó mà tin nổi.
“Du tông chủ.”
Trong đại điện, Quân Thường Tiếu chắp tay nói:
“Quận Chân Dương xâm phạm, Quân mỗ còn phải thủ hộ thành Thanh Dương, xin cáo từ trước.”
“Quân chưởng môn dám phản kháng quận lục đẳng vì bách tính muôn dân, Du mỗ thật sự rất bội phục.”
Du tông chủ chân thành nói:
“Thương Sơn Phái ta muốn hiệp trợ quý phái bảo vệ quận Thanh Dương!”
Lúc này, mình nhất định phải tỏ rõ thái độ.
Tuyệt đối không suy nghĩ đến cùng là có tham chiến hay không.
“Không cần.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Chuyện sau này, Quân mỗ có thể xử lý tốt.”
“Ấy. . .”
Du chưởng môn lập tức sửng sốt.
Quận Chân Dương lục đẳng, hai cái tông môn tứ lưu, Quân chưởng môn có thể xử lý tốt? Hắn xử lý như thế nào đây.
“Du tông chủ.”
Quân Thường Tiếu đứng dậy, chắp tay nói:
“Quân mỗ cáo từ trước.”
Hắn hành động như sấm chớp, nói xong liền dẫn Lục Thiên Thiên, Dạ Tinh Thần cùng với Hà Vô Địch vừa thu làm môn hạ vội vàng rời đi.
Trên đường đi, hắn không thèm cân nhắc kéo ra khu mua sắm trung cấp, mua một viên sơ phẩm Linh Dược, từ đó điểm cống hiến trở về giá trị trong giới hạn.
Quân Thường Tiếu nhớ tới Võ Hoàng đến giết mình lúc trước, ý thức được chuyện này khẳng định sẽ còn tiếp diễn, cho nên lại lấy ra Miễn Chiến Bài, phía trên khắc lên ba chữ “Quận Chân Dương”.
Hắn đang lo lắng cường giả Linh Nguyên Tông sẽ lại đến giết mình, cho nên hy vọng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái miễn chiến.
Về phần có linh nghiệm hay không, cũng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.
Vút!
Đúng lúc này, Miễn Chiến Bài lấp lóe tia sáng chói mắt.
Hệ thống nói:
“Có hiệu lực.”
“Thật sao?”
Quân Thường Tiếu đột nhiên vui sướng không thôi.
...
Trong hố sâu, Võ Hoàng Linh Nguyên Tông bị nện ngất đi rốt cục cũng tỉnh, hắn ta ôm đầu đứng dậy, sắc mặt hằm hằm nói:
“Đau... Đau quá...”
Không đúng!
Ta không phải đang ở tông môn tu luyện sao?
Tại sao lại nằm ở chỗ này?
Võ Hoàng từ hố sâu bò ra, nhìn toàn cảnh xung quanh xa lạ, nét mặt đầy ngơ ngác cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ nổi cái gì cả.
Đây là công hiệu của Miễn Chiến Bài.
Linh Nguyên Tông đã phụ thuộc vào quận chủ của quận Chân Dương, sau khi Miễn Chiến Bài có hiệu lực, hắn ta tạm thời quên đi tất cả cừu hận.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng.
Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các đều là nhận lệnh của quận chủ.
Quân Thường Tiếu đến tương trợ, giết người của bọn hắn, tương đương kết thù kết oán với quận Chân Dương.
Trên Miễn Chiến Bài viết tên “quận Chân Dương”, một khi có hiệu lực, cứ như vậy hết thảy ân oán có liên quan với quận Chân Dương đều bị cưỡng chế xóa bỏ.
Thời gian là ba tháng.
Đợi đến khi hết hiệu lực, vô luận là Võ Hoàng này hay là quận Chân Dương, tất cả đều sẽ trở lại như cũ.
Đến lúc đó nên giết liền giết, nên tiến công liền tiến công.
Quân Thường Tiếu cũng không biết điều này, sau khi trở lại thành Thanh Dương, vẫn lo lắng Miễn Chiến Bài không đáng tin cậy, tiếp tục tích cực bố trí phòng ngự.
“Chưởng môn.”
Vài ngày sau, Lê Lạc Thu truyền đến tin tức:
“Quận Hà Dương đã thất thủ, bất quá chủ lực quân đoàn Bạch Hổ đã rút lui, không có suy nghĩ tiếp tục tiến đánh quận Thanh Dương.”
Nghe đến đó, Quân Thường Tiếu như trút được gánh nặng.
Hiệu quả miễn chiến đã có tác dụng, hắn liền giao lại thành trì cho Tạ Quảng Côn, sau đó dẫn các đệ tử trở về môn phái.
“Chưởng môn.”
Trên đường trở về, Hà Vô Địch chân thành nói:
“Đã nói rồi đấy, ta là đệ tử quan môn.”
“Ừm.”
Sau khi trở lại môn phái, Quân Thường Tiếu an bài y ở trước cổng chính, phụ trách mỗi ngày khi trời tối đi đóng cửa lại.
Đúng thật, y là đệ tử quan môn!
“...”
Hà Vô Địch đứng trước cổng chính sơn đỏ, một trận gió hiu hắt thổi qua, thổi ngang tâm hồn mong manh của hắn:
“Thính quái gì vậy a!”
*Note: “quan môn” = đóng cửa, đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng mà một người hoặc một môn phái thu nhận, sau này không nhận đệ tử mới nữa*