Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 463 - Chương 463. Thả Thính Bẫy Người!

Chương 463. Thả thính bẫy người!
Hà Vô Địch gia nhập mang ý nghĩa, Thiết Cốt Phái có một đệ tử quan môn đúng nghĩa.

“Phụt há há!”

“Không xong rồi, ta cười đến đau cả bụng.”

Đám người Tô Tiểu Mạt ôm bụng, ha hả cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Lúc đầu, biết chưởng môn muốn thu Hà Vô Địch mới nhập môn này làm đệ tử quan môn, hắn còn rất buồn bực.

Kết quả, đệ tử quan môn đúng là ‘quan môn’ thật, khiến đám người cười đến không ngậm miệng được.

Hà Vô Địch đứng trước cửa, khóe miệng y run rẩy kịch liệt.

Tên kia trước hết cho khế ước thú công kích mình, chuyện này đã là một cái bẫy.

Sau đó lại hứa hẹn thu làm đệ tử quan môn, chuyện này vẫn là một tầng thính nữa, quả thật là bẫy thính đan xen trùng trùng!

“Tiểu tử.”

Hà Vô Địch thầm nghĩ:

“Ngươi cho rằng dùng vài chiêu trò, là có thể giữ đệ tử thiên tài yêu nghiệt này lại sao?”

Y bắt đầu tính toán, nếu như Thiết Cốt Phái không có gì hấp dẫn, liền phủi mông rời đi.

“Hà sư đệ, cẩn thận!”

Nghe tiếng gọi, Hà Vô Địch quay đầu lại, sau đó liền nghe ‘bốp’ một tiếng, cả mặt bị bóng đá vui vẻ nện trúng.

Rầm —— —— —— ——

Cả người văng sâu vào tường, tạo thành hình người Ai Cập nhảy múa.

Lý Phi đứng trên sân luyện võ gãi gãi đầu, cả mặt đầy vẻ lúng túng nói:

“Sư huynh, ta thực sự không cố ý.”

Tô Tiểu Mạt nói:

“Ta hiểu ngươi quá mà.”

...

“Hà sư đệ.”

Lý Thanh Dương dẫn Hà Vô Địch đi vào phòng ngủ ở nội viện, nói:

“Đây là phòng của ngươi, bên trong có trang phục môn phái và môn quy.”

“Sáng sớm mai dậy, dựa theo thông lệ cùng nhau thao luyện, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi Công Pháp Các.”

Hà Vô Địch nghe được ba chữ “Công Pháp Các”, hai mắt y lập tức tỏa sáng, bản thân đang bức thiết hy vọng có thể nhanh chóng có hiểu biết hơn về võ học của thế giới này, sau đó tu luyện từ từng bước cơ bản nhất.

Bất quá.

Ngày hôm sau y thay đồng phục mới tinh, nhảy khập khiễng lệch nhịp cùng chúng đệ tử, trên mặt chỉ còn lại vẻ sống không bằng chết.

Con meo nó quá xấu hổ, còn đâu mặt mũi nữa!

Nói tới cũng kỳ quái, Hà Vô Địch tập thể dục buổi sáng xong liền cảm thấy toàn thân thoải mái, tinh thần phấn chấn.

Nhưng y cũng không rảnh cân nhắc là vì nguyên do gì, vội vàng đi theo Lý Thanh Dương đến Công Pháp Các.

Công Pháp Các cũng không quá lớn, võ học trưng bày trên kệ cũng không nhiều, điều này khiến Hà Vô Địch có chút thất vọng, cũng ý thức được Thiết Cốt Phái hẳn không phải danh môn đại phái gì đó.

“Trước cứ tùy tiện chọn một loại tâm pháp tu luyện, sau đó chọn lúc rời đi.”

Hắn nghĩ thầm, sau đó bắt đầu chọn lựa.

“Hà sư đệ, ngươi vừa mới nhập môn lại chưa Khai Mạch, trước tiên hãy chọn tu luyện Dịch Cân Kinh đi.”

Lý Thanh Dương đề xuất nói.

“Được rồi, sư huynh.”

Hà Vô Địch cũng biết mình trước mắt phải bắt đầu lại từ đầu, võ học quyền pháp, chưởng pháp gì đó tạm thời không nhất thiết phải tu luyện, vì thế y chọn lựa Dịch Cân Kinh liền rời đi.

Trên kệ phía sau trưng bày tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá.

Cũng không biết đợi đến lúc Hà Vô Địch nhìn thấy võ học biến mất không dấu vết, kết quả lại đang ở Thiết Cốt Phái thì sẽ có vẻ mặt gì nữa.

...

Lý Thanh Dương mang theo Hà Vô Địch chọn lựa bí tịch, còn dẫn hắn đi Đan Dược Các nhận lấy đan dược, sau đó tỉ mỉ giới thiệu chỗ tu luyện của môn phái.

Nhị sư huynh này của chúng ta rất xứng chức!

Hà Vô Địch bị lừa tới, lại còn bị đá bóng vào mặt, vốn là còn chút khó chịu.

Nhưng nhìn thấy người trẻ tuổi kia nhiệt tình như thế, cũng tăng lên một chút xíu độ thiện cảm đối với môn phái.

Sau khi trở lại phòng, Hà Vô Địch mở ra Dịch Cân Kinh, lẩm nhẩm:

“Dựa vào tư chất yêu nghiệt này của ta, tu luyện loại võ học cấp thấp này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”

Hà Vô Địch rất tự tin.

Nhưng mà, từ khi y bắt đầu đọc qua Dịch Cân Kinh, dần dần không thể tự tin nữa, cuối cùng kinh hô:

“Không thể tưởng tượng nổi!”

Làm sao không thể tưởng tượng nổi, y lại không nói nên lời.

Nhưng có thể khẳng định, Dịch Cân kinh này nhất định không phải thứ tầm thường!

Mặc dù chưa từng tu luyện ở Tinh Vẫn đại lục, cũng chưa quen thuộc phong cách tu luyện ở đây, nhưng chỉ nhìn võ học liền có thể nhìn ra đồ vật bất phàm, không hổ danh là cao thủ!

“Hiện tại ta không có tu vi võ đạo, Kinh Mạch cũng vì vượt qua không gian mà bị phong tỏa, tu luyện tâm pháp như này hẳn là có thể dễ dàng đả thông toàn bộ!”

Hà Vô Địch vội vàng bắt đầu tu luyện.

Tâm pháp này mặc dù khác biệt với tâm pháp trước kia tu luyện, nhưng cũng tập trung vào vận chuyển chu kỳ lớn nhỏ, cho nên độ khó cũng không phải rất lớn.

“Quả nhiên.”

Y lẩm nhẩm:

“Một đường võ đạo, đồng bộ ít biến.”

Tư chất Hà Vô Địch thực sự rất cường hãn, chỉ tu luyện vỏn vẹn nửa canh giờ đã vận chuyển được Dịch Cân Kinh.

“Chà chà!”

Y kinh ngạc nói:

“Lại còn có tác dụng rèn luyện thân thể, quả thật là tâm pháp tốt nhất cho người mới học!”

Tu luyện, tu luyện!

Vỏn vẹn một ngày trôi qua, Hà Vô Địch thành công hội tụ linh lực yếu ớt trong cơ thể, đả thông mạch thứ nhất bị bế tắc, từ số không bước vào Khai Mạch nhất đoạn.

Tốc độ này cực kỳ nhanh!

...

Đào Nguyên được đưa tới Thiết Cốt Phái cũng được an bài phòng một người, hơn nữa còn không khóa, có thể tự do hoạt động.

Miễn Chiến Bài đã có hiệu lực, hắn ta tạm thời mất đi ký ức, quên mình đã chiến bại, biến thành tù binh.

“Két.”

Cửa phòng mở ra, Quân Thường Tiếu đi vào, cười nói:

“Đào tướng quân, ở đã quen chưa?”

Đào Nguyên vội vàng chắp tay nói:

“Quân chưởng môn, Đào mỗ dường như quên rất nhiều chuyện, cũng không biết tại sao lại bị giam vào đại lao, nhưng vẫn đa tạ ngươi xuất thủ cứu giúp.”

Quân Thường Tiếu biết Miễn Chiến Bài phát huy hiệu lực, có thể để cưỡng ép xóa đi ký ức của tất cả địch nhân, cho nên làm bộ đại hiệp giấu mặt ‘cứu’ hắn ta ra từ thành Thanh Dương.

Lần này, bẫy rập thật sự tinh vi.

“Thực không dám giấu Đào tướng quân, bổn tọa coi trọng ngươi nên mới ra tay cứu giúp, kể ra ngươi lại không môn không phái, cớ sao không gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái nhỉ?”

Quân Thường Tiếu nói.

“Chuyện này...”

Đào Nguyên trầm mặc.

Đúng lúc này, cái bụng lại không biết thời thế mà ‘rột rột’ ầm ĩ.

Quân Thường Tiếu nói:

“Bổn tọa đã chuẩn bị tốt rượu thịt.”

Đào Nguyên đúng là đói thật, mà tâm trí lại bị xóa ký ức nên giữ thế trung lập với Quân Thường Tiếu, vì thế liền theo chân hắn đến nhà ăn.

“Thật là thơm!”

Hai người tiến vào trong, Hà Vô Địch đang ngồi ở trong góc vừa ăn vừa cảm khái thốt lên.

Quả nhiên.

Đồ ăn Liễu Uyển Thi làm, dù có là cường giả đỉnh cao cũng khó mà kháng cự được.

Đào Nguyên và Quân Thường Tiếu ngồi xuống.

Nhất Hắc Nhị Hắc bắt đầu dọn thức ăn lên, mỗi món đều là đặc biệt làm riêng.

Hà Vô Địch nhìn thoáng qua đủ loại món ăn phong phú đẹp mắt, lại nhìn cơm chiên mình đang ăn, khóe miệng lập tức co giật.

Đãi ngộ cũng quá khác biệt!

“Đào tướng quân.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Mời thưởng thức chút cơm canh đạm bạc của Thiết Cốt Phái ta.”

Đào Nguyên cũng đói bụng thật, lễ phép chắp tay một cái, sau đó liền cầm bát đũa bắt đầu ăn.

Một miếng thức ăn vừa tiến vào trong miệng liền khiến thần sắc hắn ta ngơ ra, đến khi nuốt xuống thì biểu hiện trên mặt cũng dần dần cứng ngắc.

Cả ngày hắn ta ở quân doanh ăn như binh sĩ, chưa từng hưởng qua... nhân gian mỹ vị như này!

“Quân chưởng môn.”

Đào Nguyên kìm lòng không được nói:

“Đào mỗ chưa từng nếm qua nhân gian mỹ vị như vậy!”

“Nếu thích thì ăn nhiều một chút.”

Quân Thường Tiếu cười nói.

Đào Nguyên lại không ăn tiếp, đặt đũa xuống chân thành nói:

“Quân chưởng môn cứu ta ra từ ngục giam, lại còn an bài rượu thơm cơm ngon, Đào mỗ rất cảm kích nhưng về phần gia nhập môn phái...”

Hắn ta không có nói tiếp, bất quá từ ý tứ cùng lời chưa nói hết, rõ ràng chính là cự tuyệt.

Quân Thường Tiếu nói:

“Đào tướng quân, nếu như ngươi gia nhập môn phái, bổn tọa sẽ thu ngươi làm đệ tử quan môn, tất cả võ đạo tài nguyên đều cung cấp miễn phí.”

“Phụt!”

Hà Vô Địch ngồi ở trong góc phun ra một miệng cơm !


Bình Luận (0)
Comment