Chương 465. Cả một hệ thống tu luyện, đảm bảo thẳng tiến Võ Tông!
Công dụng tầng thứ ba của tháp rèn luyện là bạo phát linh lực sẽ càng thêm tiêu hao, hấp thụ cũng là số linh lực bản thân từng xuất ra, dưới sự xoay vòng vô tận như vậy, linh lực sẽ nhận được sự tôi luyện.
Phương pháp đánh nhau với kẻ địch ở bên ngoài rồi đi vào hấp thụ bù trừ này của Quân Thường Tiếu, hoàn toàn không có chút ý nghĩa gì cả.
“Được thôi.”
Hắn bị hệ thống hất gáo nước lạnh, ngay lập tức ngoan ngoãn bắt đầu tiêu hao linh lực.
Soạt! Soạt! Soạt!
Đùng! Đùng! Đùng!
Lần thứ hai tiêu hao toàn bộ linh lực, khu vực của Quân Thường Tiếu đã dày đặc linh lực nồng đậm, thanh thế to lớn khiến người khác nhìn vào chỉ biết than thở.
Hắn sở hữu hai linh hạch, vì thế linh lực không ít.
“Vù vù.”
Tâm pháp một lần nữa vận hành rồi mở rộng ra, đồng thời linh lực sinh ra từ việc va chạm với thiên địa thuộc tính trong tầng thứ ba, một lần nữa trở về bản thể.
Liên tiếp hai lần như thế, Quân Thường Tiếu hiểu được bất luận vận dụng linh lực trên phương diện nào, đều sẽ có cải thiện rất tốt!
Một đường đạo võ, thân thể là nền tảng.
Thực lực chân chính còn phải dựa vào linh lực bên trong linh hạch.
Cho dù tấn công bình thường đơn thuần nhất, cũng phải so sánh cường độ của linh lực, càng chưa nói đến thi triển các loại võ kỹ.
Tiếp tục, tiếp tục!
Quân Thường Tiếu bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Hồng hộc...
Sau vài giờ, Quân Thường Tiếu mệt lã người đến mức nằm liệt ra trên đất.
Linh lực mặc dù có thể xoay vòng phát ra rồi hấp thụ nhưng thể lực lại không theo kịp, vì thế một Kiếm Võ Song Vương như hắn cũng phải sức cùng lực kiệt.
“Tầng thứ ba sáng rồi.”
“Lẽ nào, có người đang ở trong đó?”
“Đi, chúng ta đi vào xem thử.”
Tô Tiểu Mạt và Lý Phí trước một bước đi lên tầng thứ ba, nhìn thấy Quân Thường Tiếu nằm ở nơi này, ngay lập tức bừng tỉnh nói:
“Hóa ra chưởng môn đang tu luyện.”
“Tầng thứ ba này tu luyện cái gì đây?”
“Dường như không có gì đặc biệt.”
Các đệ tử đã có thể thích ứng tốt tầng thứ hai, cùng nhau tụ tập tại trước tầng thứ ba, bởi vì không hiểu ra công dụng nên ai nấy cũng ngơ ngác đứng yên, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Quân Thường Tiếu nghỉ ngơi chốc lát rồi nói về công dụng của tầng này, bọn họ bắt đầu không ngừng vung tay múa chân.
Điều đáng thương là.
Có những người chơi vài lần xong, thể lực tiêu hao đến quá độ dẫn đến không chống đỡ được, “đùng” một tiếng nổ tung, linh hồn trở về bản thể, sau đó toàn thân co giật bị đưa ra ngoài.
Chế độ trừng phạt của tầng thứ ba cũng giống như vậy, tiêu hao quá độ sẽ có tác dụng phục.
Cứ như vậy, các đệ tử trở nên thận trọng hơn, sau khi xác định cực hạn của bản thân, hằng ngày đều đến huấn luyện trong một thời gian nhất định.
Tầng thứ ba cũng có ghi nhận kỷ lục.
Bởi vì nhất định là đệ tử mới tính, cho dù Quân chưởng môn có cứng rắn chống đỡ mấy giờ cũng vẫn vô danh trên bảng.
“Dạ Tinh Thần tiếp nhận một canh giờ rưỡi, trở thành người giữ kỷ lục tầng thứ ba của tháp rèn luyện.”
m thanh cổ xưa vang lên.
Trải qua mấy ngày rèn luyện, Dạ Đế đại nhân dựa vào linh lực tràn đầy và sức chịu đựng bền dẻo, trở thành người giữ kỷ lục đầu tiên.
Tầng thứ nhất rèn luyện trọng lực, đầu tiên được nắm giữ bởi Tiêu Tội Kỷ, sau đó Lục Thiên Thiên nhẹ nhàng vượt mặt, đến giờ vẫn là người xuất sắc nhất.
Tầng thứ hai rèn luyện thân pháp, Tô Tiểu Mạt ở phương diện này có thiên phú cao hơn người khác, vì thế từ trước giờ luôn chiếm giữ bảng kỷ lục.
Tầng thứ ba rèn luyện linh lực, Dạ Đế tu luyện Thái Huyền Chân Kinh và Dịch Chân Kinh chiếm giữ bảng kỷ lục, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Có thể nói trong rất nhiều đệ tử, linh lực của Dạ Tinh Thần hùng hậu và cường thế nhất, mà tất cả điều này có nguyên nhân từ Thái Huyền Chân Kinh.
Đùng!
Trong phòng huấn luyện, Quân Thường Tiếu một quyền đấm vào máy khảo nghiệm, sóng khí khuếch tán ra ngoài, có thể thấy thanh thế lẫy lừng thế nào!
Giá trị sức mạnh hiện lên là 300 vạn cân.
“Chậc chậc”
Hệ thống kinh ngạc than thở:
“Trên Tinh Vẫn đại lục, dù có là Võ Vương nhất phẩm siêu đẳng thì sức mạnh cũng mới 250 vạn cân, chủ nhân cao hơn 50 vạn cân, chuyện này quá mức khủng bố!”
Quân Thường Tiếu toét miệng cười, nói:
“Ý của ngươi là, ta đã vượt trên cả siêu đẳng?”
“Không.”
Hệ thống nói:
“Chủ nhân vẫn là siêu đẳng, lực bạo phát mạnh như vậy là vì Kiếm Võ Song Vương.”
“Hóa ra là như vậy.”
Quân Thường Tiếu lại đấm thêm vài quyền, cảm thấy sau mấy ngày rèn luyện ở tầng thứ ba của tháp rèn luyện, bản thân càng thành thục hơn với việc vận dụng linh lực.
Hệ thống nói:
“Vận dụng linh lực thành thạo, thi triển võ học cũng tăng lên uy lực đáng kể, đề nghị chủ nhân không chỉ tu luyện, mà còn cần phải rèn luyện, cả hai không thể bị lơ là.”
“Đã hiểu.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục luyện tập, buổi sáng tu luyện trong Tụ Linh Trận, buổi chiều đấm đá ở tầng thứ ba của tháp rèn luyện.
Đệ tử Thiết Cốt Phái, cũng nghiêm túc tu luyện.
Rất nhiều người vừa bước vào Võ Sư lại tiếp tục đạt được đột phá, cấp độ ngày một cao hơn, thực lực ngày một mạnh hơn.
Trong đó người được lợi nhất chính là đám đệ tử nội môn Lý Thanh Dương và Tiếu Tội Kỷ, bọn họ vốn bị kẹt ở Võ Sư đỉnh phong, sau khi tu luyện vài ngày lần lượt đạp vào cảnh giới Võ Tông.
Điều kiện để trở thành Võ Tông là có lĩnh ngộ sâu hơn đối với võ đạo.
Rèn luyện ở tầng thứ ba của tháp rèn luyện, chính là giúp linh lực biến chất, vì thế cũng vô hình chung gia tăng tốc độ linh ngộ và đột phá của bọn họ.
Quân Thường Tiếu hiểu được điểm này xong, vui vẻ nói:
“Đợi các đệ tử đạt đến Võ Sư đỉnh phong, đến tầng thứ ba của tháp rèn luyện rèn luyện, há không phải càng dễ dàng đột phá hay sao?”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Hệ thống nói:
“Đệ tử cấp bậc Võ Sư chỉ cần không ngừng tôi luyện trong đó, sau khi bước vào Võ Sư đỉnh phong thì việc đột phá Võ Tông là chuyện dễ như ăn bánh.”
Quân Thường Tiếu vui vẻ không thể tự kiềm chế.
Có Khí Toàn Đan, có Võ Sư Đan, hiện giờ có thêm tầng thứ ba của tháp rèn luyện, cả một hệ thống rèn luyện này hoàn toàn đảm bảo thẳng tiến Võ Tông!
Theo sau đám người Lý Thanh Dương đột phá, số lượng Võ Tông của Thiết Cốt Phái cũng dần tăng lên, bởi vì đều là cấp bậc cực đẳng, sức chiến đấu hoàn toàn không kém Võ Tông cao đẳng lục thất phẩm.
Chưởng môn là Kiếm Võ Song Vương, đệ tử lại có thể sánh với Võ Tông cấp cao.
Thực lực hiện tại của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, ngoại trừ nhân số quá ít, hoàn toàn thỏa mãn điều kiện tông môn ngũ lưu.
Nếu như lại đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, đừng nói là thắng đệ tử hơn ba mươi trận, cho dù là thách đấu trưởng lão cũng có thể bạo ngược bọn chúng không rõ nam bắc.
Đương nhiên.
Các đệ tử đều thăng cấp, Giang trưởng lão của chúng ta cũng có thăng cấp, cuối cùng từ Võ Vương nhị phẩm bước vào Võ Vương tam phẩm.
Gã đã gia nhập Thiết Cốt Phái một khoảng thời gian, mới thăng cấp được một phẩm, điều này thực sự có chút chậm.
Nhưng sau khi Giang Tà đột phá, lại vô cùng hưng phấn.
Trước đây gã từ nhất phẩm bước vào nhị phẩm, đã dùng thời gian hai ba năm, hiện giờ chỉ vài tháng đột phá đến tam phẩm, cấp bậc cũng từ cao đẳng bước vào cực đẳng, tuyệt đối là chuyện có nằm mơ cũng không mơ đến!
Hơn nữa sau khi trải nghiệm tầng thứ ba của tháp rèn luyện, Giang Tà càng thêm ý thức sâu sắc, chỉ cần bản thân tiếp tục tu luyện thì thực lực trên các phương diện, sẽ chỉ nâng cao càng khủng bố.
Vì thế mới nói.
Bất kỳ người nào chỉ cần gia nhập Thiết Cốt Phái, lĩnh ngộ được các loại phúc lợi cùng tốc độ tu luyện, kết quả đều sẽ trầm mê vào trong đó không cách nào thoát ra.
Có một ngoại lệ.
Đó chính là đệ tử bế quan Hà Vô Địch.
Tư chất của người này thật sự rất cường hãn, bảy ngày đả thông bảy mạch, một ngày khai thông một mạch, quả thực khiến người khác sởn da gà.
“Dựa vào tốc độ như thế này, năm ngày nữa liền đã thông mười hai mạch.”
Hà Vô Địch thầm nói:
“Đợi đến lúc đột phá Võ Đồ, ta liền rời khỏi Thiết Cốt Phái, phiêu bạt giang hồ bên ngoài.”
Y có thể ở vị diện cao hơn trở thành cường giả Thánh Quân, chính là dựa vào các loại rèn luyện sinh tử, vì thế không hề thích ở yên một chỗ, dần dần từng bước tu luyện.
Huống hồ.
Đệ tử Thiết Cốt Phái mới chỉ hơn hai ngàn người, cũng chỉ là môn phái lục đẳng ở Tinh Vẫn đại lục, bản thân há có thể hạ mình ở lại chốn này.
Tâm của Hà Vô Địch là hướng về sao trời biển rộng!
Vì thế, sau khi đả thông mười hai mạch và đột phá lên Võ Đồ, vào một đêm tối thì y vội vàng thu dọn hành lý, kiên quyết không do dự bước lên con đường ra ngoài rèn luyện.
Hà Vô Địch đứng trước sơn môn, quay đầu nhìn Thiết Cốt Phái, thầm nói:
“Tiểu tử, lần sau có duyên gặp mặt, một người ở trời, một người ở đất rồi.”
Hắn là trời.
Quân Thường Tiếu là đất.
“Soạt!”
Tiêu sái vung tay lên, cất bước lớn rời đi.
Thế nhưng y vừa nhấc chân lên, cơ thể bỗng nhiên run rẩy, ý thức dường như nổ tung, các ký ức đều nhanh chóng bị xóa bỏ, hai tròng mắt trợn lên một cái, kết quả hôn mê tại chỗ.