Chương 466. Hà Vô Địch đáng thương!
Thời điểm thu nhận Hà Vô Địch, Quân chưởng môn bày ra đủ loại bẫy thính, biểu lộ mình là một chưởng môn cầu hiền như đói khát, nhưng đợi người ta nhận làm đệ tử xong, ngay lập tức trở về dáng vẻ cao lãnh tột cùng, còn cho người ta thật sự làm đệ tử “quan môn”.
Vì cái gì?
Bởi vì gia nhập Thiết Cốt Phái, chẳng khác nào trực tiếp đeo xích vào cổ.
Muốn lui phái? Rời đi? Làm phản?
Có thể, cơ mà trước tiên xóa bỏ toàn bộ những ký ức không nên tồn tại.
Quân Thường Tiếu mới đầu còn có chút lo lắng, hệ thống có phải đang lừa gạt mình hay không?
Nhưng khi trong lòng Hà Vô Địch dâng lên ý nghĩ muốn rời đi, vừa mới bước ra môn phái liền bị tàn nhẫn tước đoạt ký ức, điều này đã chứng minh hạn chế thật sự tồn tại!
Cái gọi là ký ức, không chỉ có các loại khẩu quyết của Dịch Cân Kinh, mà còn có cả tu vi đột phá nhờ vào tâm pháp.
Hà Vô Địch hôn mê tại cửa ra vào, không chỉ quên đi rất nhiều chuyện, tu vi Võ Đồ vừa đột phá cũng bị lấy lại, thêm một lần rơi xuống trở về cấp 1.
Ai khóc cho nỗi đau này!
“Đinh! Đệ tử Hà Vô Địch sinh lòng thoái ý, ký ức bị xoá bỏ.”
“Đinh! Thành viên môn phái: 2527/5000.”
Hà Vô Địch bị xóa đi ký ức, tương đương với tự động thoát ly môn phái, thành viên cũng giảm một người.
Quân Thường Tiếu đang ở bên trong Tụ Linh trận nghe thông báo nhắc nhở xong, lắc lắc đầu nói:
“Vừa đột phá Võ Đồ liền rời đi sao?”
Hắn biết tính kế không chiếm được nhân tâm.
Hà Vô Địch khẳng định cũng không phải là toàn tâm toàn ý gia nhập, nên hắn cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng đối phương muốn rời đi.
Chỉ là vừa mới đột phá Võ Đồ liền rời đi, này cũng quá vội vàng rồi.
Hệ thống nói:
“Người có chí riêng, ký ức không nên có đều bị xoá bỏ, chủ nhân có thể để hắn rời đi rồi.”
“Nói là như vậy.”
Quân Thường Tiếu lẩm nhẩm nói:
“Nhưng mà hạt giống tốt như vậy, nếu như cứ để mặc y rời đi, đối với mình hay đối với Thiết Cốt Phái đều là một tổn thất to lớn, cho nên nhất định phải chiêu mộ lại lần nữa.”
Hệ thống trầm mặc.
...
“Đầu... Đầu ta đau quá...”
Ngày hôm sau, Hà Vô Địch bị nhấc về môn phái xoa trán mở to mắt, ý thức hỗn loạn không thôi, đầu đau muốn nứt vỡ.
Thở dốc một hồi, y nhìn xem xung quanh hoàn toàn xa lạ, nói thầm:
“Ta không phải đang bị lang thú vây công hay sao?”
Đoạn ký ức bị xóa bỏ rất dài, trực tiếp xóa đến thời điểm y vừa đến Tinh Vẫn đại lục, còn ở bên ngoài bị lang thú công kích.
Về phần sự tình sau đó, quên cmn hết rồi!
“Két.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Quân Thường Tiếu từ bên ngoài đi cào, nói:
“Tiểu lão đệ, ngươi được ta cứu đấy.”
Tiểu lão đệ?
Khóe miệng Hà Vô Địch giật nhẹ, có chút suy nhược nói:
“Đây là đâu?”
“Nơi này là Thiết Cốt Tranh Tranh Phái.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta là chưởng môn của môn phái này.”
Thiết Cốt Tranh Tranh Phái?
Cái tên dở hơi thế!
Hà Vô Địch mất đi ký ức lúc trước giống như Đào Nguyên bị Miễn Chiến Bài ảnh hưởng, kết quả lại bị Quân chưởng môn thả thính bẫy rập, tưởng rằng mình thật sự được hắn cứu, sau đó tạm thời ở lại.
“Tiểu lão đệ, ngươi đã không cha không mẹ, không thân nhân tại Tinh Vẫn đại lục này, cớ sao không gia nhập Thiết Cốt Phái ta?”
Quân Thường Tiếu nói.
“Chuyện này. . .”
“Gia nhập Thiết Cốt Phái ta, bổn tọa thu ngươi làm đệ tử quan môn, cung cấp miễn phí các loại tài nguyên.”
Cùng là cái bẫy cũ, bởi vì không có ký ức mà Hà Vô Địch lại tin lần nữa, cho nên một lần nữa gia nhập Thiết Cốt Phái, sau đó đứng trước cổng chính cùng với Đào Nguyên.
Có người nói, y làm vậy không phải quá ngu xuẩn sao?
Thực chất không phải như thế.
Hà Vô Địch lần thứ hai gia nhập Thiết Cốt Phái, cảm thấy mình mới đến nên không hiểu rõ thế giới này, gia nhập Thiết Cốt Phái cũng là hi vọng có thể mượn cơ hội làm quen với thế giới này một chút.
Ý nghĩ chân chính của y vẫn giống với lần thứ nhất gia nhập Thiết Cốt Phái, chờ hiểu biết sâu hơn khẳng định liền vỗ mông rời đi.
Cứ như vậy.
Hà Vô Địch lại một lần nữa bái nhập Thiết Cốt Phái, lại một lần nữa tu luyện Dịch Cân Kinh, lại dùng một đoạn thời gian đột phá đến Võ Đồ, lại nữa.....
“Chưởng môn!”
Ngày hôm sau, Lý Thanh Dương cõng y tiến vào đại điện, suy sụp nói:
“Hà sư đệ lại ngất nữa rồi, chẳng lẽ y lại bị mất đi ký ức, mất đi tu vi sao?”
“Đúng thế.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đây là một loại quái bệnh.”
“…”
Khóe miệng Lý Thanh Dương co giật, thế là phối hợp diễn xuất với chưởng môn, lần nữa thu Hà Vô Địch làm đệ tử, coi như đệ tử mới nhập môn sắp xếp chỗ ở, cũng lần thứ ba dẫn hắn đi vào Công Pháp Các.
“Ta cứ có cảm giác nơi này rất quen thuộc.”
Hà Vô Địch lần thứ ba tiến vào Công Pháp Các, luôn cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nghĩ như thế nào đều nghĩ mãi vẫn không thông, cuối cùng dựa theo đề nghị của Lý Thanh Dương, lại tiếp tục chọn Dịch Cân kinh.
Vài ngày sau.
“Chưởng môn!”
Lý Thanh Dương lần nữa cõng y, suy sụp nói:
“Hà sư đệ lại ngã xuống ở lối vào sơn môn, bệnh này của y rất nghiêm trọng, có cần tìm danh y trị bệnh hay không?”
“Không cần đâu.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi cứ tiếp tục phối hợp là được rồi.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương lại phải đưa Hà Vô Địch đến Dược Đường.
Quân Thường Tiếu ngăn lại nói:
“Gần đây y mấy lần đi Công Pháp các đều chọn võ học gì?”
Người này luôn có ý nghĩ rời đi, luôn mất đi ký ức và tu vi, chẳng lẽ võ học nhà mình không có chút lực hấp dẫn gì với hắn?
Không phải chứ!
Cho dù là Võ Vương như Giang Tà, sau khi tu luyện các loại võ học đều kích động không thôi còn gì.
Một tên không có tu vi nhìn thấy những võ học như vậy, hẳn là phải vui đến quên cả trời đất mới phải!
Lý Thanh Dương nói:
“Đệ tử đề nghị Hà sư đệ trước tiên nên tu luyện Dịch Cân Kinh.”
“Vậy không được, quá ít.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Để y lựa chọn nhiều võ học hơn đi, Ngã Trảm, Bạo Liệt Quyền, Khai Sơn Chưởng đều cho xem thử một chút.”
“Đệ tử đã rõ.”
“Chờ một chút, võ học cao cấp như Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm, còn có Thất Huyền Hà Quang Phá, cũng cho y nhìn một chút để mở rộng tầm mắt.”
“Rõ!”
...
Hà Vô Địch lần thứ ba thức tỉnh, sau đó lại bị Quân chưởng môn dùng phương pháp giống lần trước dụ dỗ, sau khi gia nhập Thiết Cốt Phái, được Lý Thanh Dương đưa đến Công Pháp Các.
Kịch bản giống nhau như đúc, nhưng nhị sư huynh của chúng ta đã đổi lời kịch, nói:
“Hà sư đệ, Thiết Cốt Phái chúng ta có võ học phong phú, ngươi có thể tùy ý chọn, tùy ý xem, nhất là hai hàng phía sau, tất cả đều là võ kỹ phẩm chất cao cấp cả đấy.”
“Phẩm chất cao cấp?”
Hà Vô Địch nổi lên cảm giác khinh thường trong lòng.
Y chỉ là tạm thời gia nhập Thiết Cốt Phái để thu thập thông tin về Tinh Vẫn đại lục, đương nhiên sẽ không tin tưởng cái môn phái này, sở hữu cái gì võ học phẩm chất cao cấp.
Bởi vì Lý Thanh Dương không có dựa theo hướng đi trước đây, cho nên Hà Vô Địch không có lựa chọn Dịch Cân kinh, thay vào đó xem trên các kệ võ học, cũng lần lượt nhìn kỹ mấy loại võ học như Bạo Liệt Quyền, Khai Sơn Chưởng.
“Hửm?”
Hơi lật giở Ngã Trảm, y âm thầm kinh ngạc nói:
“Loại vũ học này, coi bộ không tầm thường!”
Sau đó, y lại nhìn xem Kết Ấn tráo, Túng Vân bộ cùng Truyền m Thuật, cực kỳ kinh ngạc nói:
“Không nghĩ tới võ học của Thiết Cốt Phái này lại toàn diện đến thế, thể loại gì cũng có!”
Chỉ đáng tiếc.
Ngoại trừ Ngã Trảm ra, cái khác đều không bằng được võ học mình tự tu luyện.
Trong lúc suy nghĩ, Hà Vô Địch đi xem kệ cuối cùng, trước tiên thấy được Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm, tùy tiện đọc qua xong, lẩm nhẩm nói: “Miễn cưỡng coi là vừa mắt.”
Võ học Thần phẩm, miễn cưỡng vừa mắt.
Lời này, nói ra thiệt là quá trâu!
Hà Vô Địch bỏ xuống Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm, lại rút một quyển bí tịch khác ở trên kệ ra.
Uỳnh!
Vừa nhìn thấy tên võ học, y như bị sét đánh đứng ngây ngốc tại chỗ!
Rất nhanh, Hà Vô Địch dụi dụi con mắt, xác định mình không nhìn nhầm tên, liền khó có thể tin được mà hoảng sợ nói:
“Thất… Thất Huyền Hà Quang Phá quyển thứ nhất?!"