Chương 467. Định mệnh!
Hà Vô Địch giành được Thất Huyền Hà Quang Phá quyển thứ nhất, kết quả rơi vào cảnh tượng người người truy sát.
Thời điểm ấy, y vốn định ném nó ra để bảo toàn tính mạng, kết quả vừa móc ra thì nó bỗng nhiên mất tích.
Đồ không thấy đâu, lại không giải thích được, chỉ có thể tiếp tục bị đuổi giết vô cùng vô tận.
Từ Nam Thiên Môn bị đuổi giết tới Tây Thiên Môn, lại từ Đông Thiên Môn bị truy sát đến Bắc Thiên Môn, cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, dưới tình thế cấp bách y thi triển thần thông vượt không gian.
Một nhân vật cao cấp, bị một đám nhân vật cao cấp khác đuổi giết, kết cục bị cưỡng ép trở về cấp 1, nhìn chung những gì Hà Vô Địch từng trải qua, tuyệt đối xứng đáng với hai chữ 'bi kịch'!
Nguyên nhân của toàn bộ chuyện này, chính là Thất Huyền Hà Quang Phá vô cớ biến mất!
Hiện giờ Hà Vô Địch đi đến phàm giới, cùng lúc gia nhập Thiết Cốt Phái, không ngờ lại tìm được tàn quyển bí tịch đã biến mất trong Công Pháp Các, cả người ngây ngốc như bị sét đánh trúng!
Vì cái gì lại ở đây?
Vì cái gì lại ở đây!
Không đúng!
Hà Vô Địch cẩn thận quan sát phát hiện tàn quyển này sạch sẽ hệt như mới, cũng không cảm nhận được hơi thở thâm sâu khó lường kia, bèn suy đoán:
"Đây không phải là bản gốc!"
Lẽ nào chỉ là vừa khéo trùng tên?
Y vội vàng lật xem, nhận ra khẩu quyết và phương pháp vận hành ghi trên đó giống như như những gì mình từng thấy, vì thế khẳng định:
"Thứ này chắc chắn là bản sao!"
Võ học đến từ vị diện cao cấp, thế nhưng phàm giới lại xuất hiện bản sao, điều này khiến Hà Vô Địch rất ngỡ ngàng.
"Hà sư đệ?"
Lý Thanh Dương nói:
"Ngươi không sao chứ?"
"Không... Không sao hết."
Hà Vô Địch cố bình tĩnh lại, nói:
"Lý sư huynh, bí tịch này dường như không đơn giản, vì sao Thiết Cốt Phái chúng ta lại có được nó?"
Lý Thanh Dương cho rằng y khiếp sợ là vì phẩm chất của võ học này quá cao, cho nên cũng không quá để ý, giải thích:
"Hà sư đệ, Thiết Cốt Phái của chúng ta ấy à, thực ra là truyền thừa từ đại tông môn thượng cổ."
"Truyền thừa từ đại tông môn thượng cổ?"
Hà Vô Địch kinh ngạc nói.
Lý Thanh Dương kể lại những gì Quân Thường Tiếu đã nói với hắn, nào là liên quan đến Ngạo Lai Quốc, nào là Hoa Quả Sơn rồi tới Thiết Cốt Sơn.
Sau khi biết được đầu đuôi, Hà Vô Địch trầm mặc.
Thảo nào, tuy rằng đệ tử Thiết Cốt Phái không tính là nhiều, nhưng mà công pháp lại vô cùng đa dạng, hóa ra là tông môn thượng cổ.
Nhưng mà Thất Huyền Hà Quang Phá là do Thất Huyền Thánh Tôn ở vị diện của mình sáng tạo ra, vì cái gì Thiết Cốt Phái lại có được nó?
Khoan đã!
Hà Vô Địch sực nhớ ra, hình như đại năng Thất Huyền Thánh Tôn không phải là người thuộc vị diện của mình, mà là phi thăng từ phàm giới nào đó đến đây.
"Thiết Cốt Phái có một võ học được truyền thừa từ thượng cổ, mà Thất Huyền Thánh Tôn lại là người phi thăng, chẳng lẽ hai người này có mối liên hệ gì sao?"
"Lý sư huynh."
Hà Vô Địch dò hỏi:
"Vị chưởng môn đầu tiên của Thiết Cốt Phái chúng ta, hiện tại đang ở nơi nào?"
Y có một suy nghĩ rất lớn mật!
Khả năng cao là Thất Huyền Thánh Tôn có quan hệ với chưởng môn đầu tiên của Thiết Cốt Phái, hoặc giả hai người đó vốn là một.
Như vậy mới có thể giải thích hợp lý, cớ sao Thiết Cốt Phái lại sở hữu bản sao của Thất Huyền Hà Quang Phá quyển thứ nhất!
Lý Thanh Dương lắc đầu nói:
"Sợ rằng chỉ có chưởng môn, mới biết tung tích của Tôn tiền bối đã sáng lập Thiết Cốt Phái."
Tôn tiền bối này, chính là Tề Thiên Đại Thánh - Tôn Ngộ Không được bịa ra từ Quân Thường Tiếu.
Chỉ có chưởng môn mới biết thôi sao.
Hà Vô Địch thầm nghĩ:
"Ta phải đi hỏi thử mới được."
...
"Phụt!"
Quân Thường Tiếu ngồi ở đại điện phun hết nước trà, thầm nghĩ:
"Thật sự coi Thiết Cốt Phái thành tông môn thượng cổ, thật sự xem Tôn Ngộ Không như tiền bối kiến lập môn phái sao?"
"Tiểu Hà này."
Hắn đặt chén trà xuống, nói:
"Vấn đề này rất quan trọng sao?"
Hà Vô Địch nói:
"Thiết Cốt Phái chúng ta có rất nhiều võ học, đệ tử chỉ là tò mò về quá khứ của môn phái mà thôi."
Quân Thường Tiếu suy nghĩ cực nhanh, nói:
"Đây là lịch sử thần bí của môn phái, có điều ngươi vốn có thân phận là đệ tử quan môn, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao."
Hà Vô Địch vểnh tai lắng nghe.
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói:
"Kỳ thực, chưởng môn đầu tiên sáng lập Thiết Cốt Phái từng trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, rồi sau đó khoác Kim Giáp Thánh Y, chân đạp mây thất sắc, phi thăng lên thượng giới, những võ học của môn phái đều do người để lại."
Mây thất sắc, phi thăng thượng giới?
Những điều này còn không phải phù hợp với Thất Huyền Thánh Tôn điều khiển bảy loại thuộc tính hay sao?
"Quả nhiên!"
Hà Vô Địch hiểu rõ, thầm nghĩ:
"Tề Thiên Đại Thánh thành lập Thiết Cốt Phái và Thất Huyền Thánh Tôn là cùng một người, mà Tinh Vẫn đại lục chắc hẳn là nơi để người phi thăng thượng giới!"
Quân Thường Tiếu không thể nào ngờ rằng, chuyện mình bịa đặt bậy bạ lại có thể ăn khớp với nhân vật Thất Huyền Thánh Tôn ở vị diện cao cấp, đồng thời cũng khiến người này suy diễn lung tung như thế.
...
Hà Vô Địch trở lại phòng ngủ, cả buổi tối suy già đoán non, càng nghĩ càng thêm kích động.
Thất Huyền Thánh Tôn là cường giả mạnh nhất, mà chính mình bất ngờ xuyên qua hư không, đi tới thế giới trước kia của người, lại còn gia nhập môn phái do người sáng lập nữa chứ, thật sự là định mệnh!
Định mệnh cái rắm ấy.
Hoàn toàn là có sự tương đồng, là trùng hợp mà thôi!
"Ở đây tu luyện, biết đâu ngày sau có thể dò xét ý nghĩa huyền ảo cao thâm hơn, từ đó đột phá đến cảnh giới Thánh Tôn xa không thể chạm tới!"
Hà Vô Địch càng nghĩ, cảm xúc càng thêm kích động, ngầm quyết định:
"Phải ở Thiết Cốt Phái tu luyện!"
Qua vô số sự trùng hợp đan xen, khiến y nhận định Thiết Cốt Phái là môn phái do Thất Huyền Thánh Tôn sáng lập, là cái nôi để trở nên mạnh mẽ hơn, vì thế có sự chuyển biến tâm lý rõ rệt.
Rời đi?
Không thể nào!
Hà Vô Địch trải qua ba lần mất trí nhớ, bốn lần gia nhập Thiết Cốt Phái, rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt, đồng thời chính thức dung nhập bản thân vào trong đó, bắt đầu tu luyện nghiêm túc.
Bởi vì có sự tồn tại của Thất Huyền Thánh Tôn, y càng thêm kính nể Quân chưởng môn, dẫu sao người này chính là người đứng đầu môn phái hiện nay.
Sau này mình muốn dò tìm võ đạo cao cấp hơn, có lẽ hắn sẽ giúp đỡ rất nhiều không chừng.
Đêm khuya.
"Đóng cửa!"
Hà Vô Địch hô to, sau đó đóng cửa lại, trên mặt y là một nụ cười mỉm, hoàn toàn tự biến mình trở thành một nhân vật đóng vai đệ tử quan môn.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương đứng trước đại điện, cảm thấy khó hiểu, nói: "Hà sư đệ có vẻ như rất vui vẻ."
Quân Thường Tiếu đứng chắp tay, nói:
"Bởi vì, y hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của Thiết Cốt Tranh Tranh (xương cốt cứng rắn)."
"Nhưng mà..."
Lý Thanh Dương nói:
"Ngày nào quái bệnh của sư đệ còn chưa trừ hết, thì sẽ rất có khả năng tái phát."
"Bệnh của y một nửa là do tâm ma gây nên, nếu như tâm ma không còn, dĩ nhiên mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Quân Thường Tiếu nói.
Nhắc đến quái bệnh, hắn chợt nhớ tới Hề Tịnh Tuyền, nghĩ thầm:
"Không biết sơ phẩm Linh Dược có thể chữa khỏi đôi mắt bị bệnh của nàng hay không đây?"
"Từng nói phải đến thăm đáp lễ của Diệu Hoa Cung, chờ đến lúc xử lý xong chuyện của quận Chân Dương, là có thể đi một chuyến."
Hệ thống nói:
"Vì sao chủ nhân không đi ngay bây giờ, nếu có thể chữa khỏi bệnh mắt cho cung chủ Diệu Hoa Cung, thế thì chẳng khác nào cho bán đi một phần ân tình, nếu nàng biết Thiết Cốt Phái gặp nạn biết đâu sẽ ra tay giúp đỡ."
"Chuyện này..."
Quân Thường Tiếu thoáng trầm ngâm, nói:
"Vì cái gì ta lại không nghĩ ra vậy chứ?"
Diệu Hoa Cung là tông môn tứ lưu, nếu một viên sơ phẩm Linh Dược khiến mọi chuyện thuận lợi, vậy nhất định chỉ trăm lợi không một hại.
Hơn nữa hắn còn nắm giữ tin tức từ tình báo, Diệu Hoa Cung đặt chân ở quận ngũ đẳng, tuy cùng là tông môn tứ lưu như Linh Nguyên Tông hay Đoạn Thủy Các, thế nhưng thực lực khẳng định mạnh hơn rất nhiều.
Quân Thường Tiếu vỗ đầu nói:
"Cứ nghĩ Hề cung chủ là nữ nhân, hoàn toàn quên mất tông môn của nàng còn rất có năng lực."
Hệ thống cho hắn chỉ dẫn, cũng lên lịch cho chuyến đi thăm Diệu Hoa Cung, có điều trước đó phải an bài thật thỏa đáng, giúp cho các đệ tử tăng tiến tu vi nhanh hơn.
Diệu Hoa Cung mạnh đến đâu đi nữa, cũng chỉ là sức mạnh từ bên ngoài mà thôi.
Muốn đứng vững chân ở Tinh Vẫn đại lục, không bị người khác chèn ép ức hiếp, chung quy phải dựa vào sức mình, dựa vào một đám đệ tử của mình.