Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 468 - Chương 468. Lựa Chọn Của Diêu Mộng Oánh!

Chương 468. Lựa chọn của Diêu Mộng Oánh!
Miễn Chiến Bài có thời gian hiệu lực là ba tháng, đến nay đã trôi qua một tháng, cho nên Quân Thường Tiếu khá là bức thiết nghĩ ra đối sách để chống lại quận lục đẳng và hai tông môn tứ lưu.

Tìm đến Thương Quan Hoành?

Không được!

Chuyện giữa hai quận với nhau, Thiên Dụ học phủ cũng không có quyền can thiệp.

Quân Thường Tiếu rất tán đồng với đề nghị của hệ thống đưa ra, dù sao trước mắt nguồn sức mạnh mà bản thân có thể nhờ cậy, cũng chỉ còn lại là chút giao tình với Diệu Hoa Cung.

Tiếp đó, hắn sắp xếp ổn thỏa công việc của môn phái, phân phối số lượng lớn linh thạch thiên nhiên cho đệ tử, giúp bọn họ tăng tốc tăng cao tu vi.

Nói thật, chỉ cần sự trợ cấp từ Tụ Linh Trận và Tụ Khí Đan, đệ tử Thiết Cốt Phái đã đột phá rất nhanh rồi, bây giờ cung cấp thêm linh thạch, tốc độ tu luyện khẳng định không thể tưởng tượng nổi.

Hai tháng.

Nhất định có thay đổi long trời lở đất.

Sau khi sắp xếp xong tất cả, Quân Thường Tiếu mang theo Tiểu Long Long, cưỡi trên lưng Cụ Phong Lang Vương, rời khỏi Thiết Cốt Phái.

Hắn không dẫn theo đệ tử, chính là vì muốn để bọn họ đột phá nhanh hơn.

Mọi người cũng không khiến Quân chưởng môn phải thất vọng, từng giây từng phút đều đang vận hành Thanh Tâm Quyết để tu luyện, tinh thần luyện võ của cả môn phái càng đầy đặc.

“Liễu sư tỷ.”

Diêu Mộng Oánh ngồi trong nhà ăn, hai tay chống mặt nhỏ, hâm mộ nói:

“Ta cũng muốn tu luyện võ đạo giống như các sư huynh.”

Đệ tử trong Thiết Cốt Phái đều đang hừng hực tu luyện, chỉ có một mình cô nàng hằng ngày ăn không ngồi rồi.

Quan trọng là tiểu muội còn quá nhỏ, theo ý của Quân chưởng môn, đợi đến lúc tiểu muội mười hai mười ba tuổi, mới bắt đầu tiếp xúc với võ đạo.

Liễu Uyển Thi cười nói:

“Có thể đi tìm nhị sư huynh, để huynh ấy truyền thụ cho muội võ kỹ lẫn tâm pháp.”

“Chưởng môn nói muội quá nhỏ tuổi, tạm thời không phù hợp với tu luyện.”

Diêu Mộng Oánh bĩu môi nói.

Liễu Uyển Thi đặt thìa xuống, chớp chớp mắt, cười nói:

“Nhị sư huynh là người dễ nói chuyện, ta dẫn muội đi tìm huynh ấy.”

Kết quả, tiểu cô nương dẫn tiểu muội tìm đến Lý Thành Dương, sau đó nói về mục đích của mình.

Lý đại tổng quản của chúng tác chính xác rất dễ nói chuyện, lại thêm không chống đỡ nổi sự nhõng nhẽo cầu xin của Liễu Uyển Thi, sau cùng đồng ý cho tiểu muội đi vào chọn tâm pháp ở Công Pháp Các.

“Mộng Oánh.”

Liễu Uyển Thi cùng tiểu muội đi vào các công pháp, cầm lên Dịch Chân Kinh, cười nói:

“Muội có thể chọn tâm pháp trước, đợi Khai Mạch hẳn tu luyện võ kỹ.”

“Ừm.”

Diêu Mộng Oánh gật đầu nhưng không nhận lấy bí tịch, ánh mắt tiểu muội đặt trên cuối giá sách bên phải, sau đó bất giác nhấc chân đi đến.

Phía trên bày toàn là võ học tà phái.

Đây là chiến lợi phẩm Quân Thường Tiếu giành được sau khi tiêu diệt mấy cái tà phái.

Hắn không phân biệt giữa chính tà, vì thế đặt tâm pháp tà phái trong Công Pháp Các, nếu như đệ tử có thiên phú ở phương diện này, cũng có thể nhận lấy để tu luyện.

Tà chữ này không nằm ở tu luyện, mà chính là nằm ở hành vi con người.

Cho dù tu luyện võ học quang minh chính đại, sau lưng âm thầm làm những việc trời đánh thánh đâm, vậy chẳng phải là chính, mà đó là tà.

Tà tu mặc dù khi tu luyện có phần cực đoan, bất quá không làm những chuyện tán tận lương tâm, khẳng định không thể xem là tà.

Đương nhiên.

Quân chưởng môn nhiều lần cảnh cáo, không có tà tu thiên phú thì chớ tùy tiện tu luyện.

“Liễu sư tỷ.”

Diêu Mộng Oánh cầm lên một cuốn tâm pháp tà phái, gãi gãi đầu nói:

“Muội có thể tu luyện loại tâm pháp này không?”

Liễu Uyển Thi ngạc nhiên nói:

“Muội muốn tu luyện võ học tà phái sao?”

“Không được, không được.”

Tiểu cô nương vội vàng lắc đầu, nói:

“Chưởng môn đã dặn dò, võ học tà phái không thể tùy tiện tu luyện, nếu không rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”

Diêu Mộng Oánh ôm chặt bí tịch vào trong ngực, khẩn cầu nói:

“Liễu sư tỷ, muội thật sự muốn học nó.”

“Chuyện này...”

Liễu Uyển Thi trầm mặc chốc lát, nói:

“Đã như vậy thì muội học đi.”

Nhân sinh của tiểu cô nương cũng không dài, đối với hậu quả của việc tu luyện võ học tà phái không quá hiểu biết, nếu như Lý Thanh Dương cùng tiến vào đây, khẳng định sẽ tận lực ngăn cản tiểu sư muội lấy võ học tà phái.

“Cảm ơn, Liễu sư tỷ.”

Diêu Mộng Oánh cười rạng rỡ, sau đó chọn mấy loại võ học tà phái, vui vẻ rời đi cùng Liễu Uyển Thi.

Tà tu một đạo, nguy hiểm trùng trùng.

Ngày hôm nay, Tiểu muội này đưa ra lựa chọn là đúng hay sai, ai cũng không dám nói rõ.

Hôm sau, Lý Thanh Dương theo thường lệ đến kiểm tra Công Pháp Các, nhìn vào ghi chép Diêu Mộng Oánh lựa chọn võ học, ngay lập tức kinh hoảng, nói:

“Tiểu muội này, vậy mà lấy võ học tà phái.”

“Đồ Đồ.”

Hắn vội vàng đến nhà ăn, nôn nóng nói:

“Tiểu muội đâu rồi?”

Liễu Uyển Thi nói:

“Đang tu luyện trong nội viện.”

Lý Thanh Dương vội vàng tiến đến nội viện, kết quả Diêu Mộng Oánh đã khóa trái phòng, gõ thế nào cũng không có hồi đáp.

Lục Thiên Thiên vừa khéo đi ngang, nhìn thấy nhị sư đệ đày vẻ nôn nóng trên mặt, hỏi thăm nói:

“Ngươi làm sao thế?”

Lý Thanh Dương vội vàng nói lại chuyện Diêu Mộng Oánh lựa chọn võ học tà phái.

Oành!

Cửa phòng sụp đổ, hàn khí dày đặc tuôn ra!

“...”

Khóe miệng Lý Thanh Dương giật giật, trong lòng thầm nghĩ:

“Đại sư tỷ, ngươi cũng là quá bạo lực rồi.”

Lục Thiên Thiên thu hồi chưởng đi vào trong, vừa hay nhìn thấy Diêu Mộng Oánh ngã trên đất, nàng lập tức đưa ra tay ngọc bế lên tiểu muội, tiến thẳng về phía Dược Đường.

“Không hay rồi, tiểu sư muội hôn mê rồi.”

“Chuyện gì thế?”

“Ta nghe Lý sư huynh nói, hình như tiểu sư muội tu luyện võ học tà phái.”

Đệ tử Thiết Cốt Phái nghe được tin tức, cùng nhau kéo đến Dược Đường.

“Híc.. hu..hu...”

Trong Dược Đường, Liễu Uyển Thi khóc đến nước mắt đầm đìa, không ngừng tự trách nói:

“Đều là tại muội… đều là tại muội cả, đáng lẽ không nên để tiểu sư muội chọn võ học tà phái...”

“Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa.”

Ngụy Lão nhẹ giọng trấn an, một tay đặt lên mạch đập của Diêu Mộng Oánh đang hôn mê, đang kiểm tra cho cô bé rốt cuộc vì sao vô cớ hôn mê.

Liễu Uyển Thi vội vàng ngừng tiếng khóc.

“Kỳ quái, thật quá kỳ quái.”

Sau khi trải qua chẩn đoán, Ngụy Lão hơi khó hiểu nói:

“Kinh mạch rất là khỏe mạnh, hơi thở cũng ổn định, vì cái gì lại bất tỉnh?”

Giang Tà đứng ở bên cạnh, nói:

“Có khi nào là do sốc khí tu luyện võ môn tà phái không?”

“Rất có khả năng là vậy.”

Ngụy Lão chỉ có thể nhận định như thế.

“Vù vù.”

Đúng lúc này, quanh người Diêu Mộng Oánh đang hôn mê, đột nhiên xuất hiện một luồng hơi thở hắc ám.

Sắc mặt Ngụy Lão hơi biến, vội vàng lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nói:

“Đây là… đây là..”

Giang Tà cũng trợn to hai mắt.

Vù vù!

Thuộc tính hắc ám như mực đen vẫn đang lan tràn, sau đó hoàn toàn bao phủ cả người Diêu Mộng Oánh.

Dược Đường tràn ngập luồng khí xơ xác tiêu điều, khiến đám người Lý Thanh Dương và Liễu Uyển Thi cực kỳ sợ hãi.

Ánh mắt của Ngụy lão và Giang Tà biến đổi bất định, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn!

Diêu Mộng Oánh bị ma khí bao phủ dần dần bị nâng lên, đồng thời lơ lửng giữa không trung, cả người dường như bị hắc ám chiếm đoạt.

Sau vài phút.

Không khí kỳ quái toàn bộ nhập vào trong nội thể Diêu Mộng Oánh, tiểu muội một lần nữa hạ xuống giường bệnh.

Bầu không khí xơ xác tiêu điều nhược hóa, tiêu tan theo luồng khí hắc ám thu hồi vào trong thân thể, tất cả trở về vẻ ban đầu, dường như cái gì cũng chưa xảy ra.

“Ngụy Lão.”

Lý Thanh Dương vội vàng hỏi:

“Chuyện này là sao?”

Ngụy Lão trầm mặc.

Giang Tà ở bên cạnh cũng trầm mặc.

“Chuyện nào là thế nào vậy?”

Liễu Uyển Thi đứng dậy hỏi, điều nàng ta để ý không phải là hơi thở hắc ám kia, thay vào đó là Diêu Mộng Oánh có việc gì không?

“Giang trưởng lão.”

Trong chốc lát, Ngụy Lão nói:

“Ngươi đã từng tu luyện ở tà tông, chắc hẳn hiểu tình huống kia là gì.”

Giang Tà gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói:

“Nếu như ta đoán không sai, tiểu sư muội này đã thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể.”


Bình Luận (0)
Comment