Chương 482. Võ Vương? Miểu sát!
Vài ngày sau.
Danh tướng Bạch Thụy Hổ của Tây Nam Dương Châu, suất lĩnh quân đoàn Bạch Hổ với khí thế hùng hổ tiến đánh thành Thanh Dương.
Ba mươi vạn đại quân là khái niệm gì?
Từ tường thành Thanh Dương nhìn lại, một mảnh đen kịt ập đến như thủy triều cuồn cuộn không dứt!
Những binh lính này lại tu luyện võ đạo, đồng loạt giải phóng tu vi, uy thế hình thành phảng phất có thể chấn động gần phân nửa trời xanh!
Dân chúng trong thành mặc dù không tận mắt thấy cảnh tượng đại quân áp sát, nhưng sau khi cảm nhận được khí thế lạnh lẽo từ nơi xa mang đến, ai nấy đều bị dọa đến run lẩy bẩy!
Đối mặt với quân đội thân kinh bách chiến này, người bình thường chẳng khác nào cỏ dại.
Dù có là Tạ Quảng Côn đứng trên tường thành nhìn về binh sĩ đen nghịt phía trước, cũng khó ngăn nổi bản thân không nuốt “ực” một cái.
Nếu như không có Quân chưởng môn phụ trách thủ hộ thành trì, gã thực sự không có dũng khí đối mặt với quân đoàn khổng lồ như vậy!
Tiết Nhân Quý lại là một vẻ thản nhiên.
Đã từng là Thượng Tướng Ngũ Tinh, đừng nói ba mươi vạn, dù là trăm vạn đại quân thì y cũng đã từng gặp.
“Chậc chậc.”
Tô Tiểu Mạt ngồi trên tường thành, nhếch miệng cười nói:
“Nhìn qua rất đáng sợ.”
“Nhiều binh lính như thế, tùy tiện nhảy vào đá một phát, nhất định có thể đá chết không ít nha!”
Ánh mắt Lý Phi lấp lóe chiến ý, hận không thể lập tức xông vào quân địch, thi triển bàn chân phải vàng của mình, giết đến thống khoái!
“Răng rắc!”
Điền Thất siết chặt nắm đấm, nói:
“Ta chờ không nổi nữa rồi!”
Ba tháng qua, bọn họ một mạch tu luyện không ít Linh thạch và Tụ Khí đan, cảnh giới có bước nhảy vọt, cho nên rất muốn dùng binh sĩ quận Chân Dương thử sức một chút!
Tiết Nhân Quý chẳng e ngại đại quân quy mô lớn này.
Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng không e sợ, đơn giản bởi vì lá gan của bọn họ sớm đã được trui rèn, dù là thân trong tuyệt cảnh cũng mặt không biến sắc.
Đây chính là đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, chính là xương cốt cứng rắn!
Đứng trên tường thành không chỉ có đệ tử nội môn, mà còn có đệ tử ngoại môn, ví dụ như mấy người Tống Huyền Chu, Lâm Giang Hàng, Lý Thượng Thiên, Thôi Bất Kiện, Tư Mã Trọng Đạt.
Ngoại trừ một phần nhỏ đệ tử ở lại môn phái phụ trách quản lý sự vụ thường ngày, có thể tới đều đã tới, có thể nói là đã dốc toàn bộ lực lượng.
Hà Vô Địch cũng tới.
Lúc này y đã bước vào cảnh giới Võ Sư lục phẩm.
Y mất trí nhớ ba lần nhưng không có lãng phí ba lần tu luyện, hơn một tháng ngắn ngủi đã đạt tới tầng thứ này, không hổ danh là đệ tử quan môn của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!
Về phần Quân chưởng môn của chúng ta, vẫn khí phách ngời ngời nằm trên nóc thành như cũ, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười mỉm chết người.
“Không nghĩ rằng quận Chân Dương sẽ phái nhiều người như vậy tới.”
Nhìn đại quân áp cảnh bên ngoài, Trường Tôn Phương Hoa chau mày.
Nàng có thể chắc chắn, lần này quận Chân Dương điều động đại quân đến, hẳn là muốn hoàn toàn thu quận Thanh Dương vào tay, mở rộng thêm địa bàn của mình.
Lãnh Tinh Nguyệt thản nhiên nói:
“Chúng ta dù có ngăn chặn được hai tông môn tứ lưu, Thiết Cốt Phái cũng khó mà giữ được thành Thanh Dương.”
Hề Tinh Tuyền cười nói:
“Lãnh trưởng lão đừng vội kết luận.”
Mặc dù quan sát cục diện, Thiết Cốt Phái không có khả năng sánh được với quận Chân Dương, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Quân chưởng môn.
...
Ngoài thành, Bạch Thụy Hổ khoác chiến giáp, cưỡi chiến mã hùng vĩ đứng giữa đại quân, ánh mắt tỏa ra sự sắc bén.
Thống soái tối cao của quân đoàn Bạch Hổ, đồng thời là một trong thập đại danh tướng của Tây Nam Dương Châu, khẳng định có khí thế cường đại của người đã trải qua chiến trường!
Một tên có quân hàm tướng quân tương đương Đào Nguyên, nhìn một hàng đệ tử Thiết Cốt Phái trên tường thành, cười lạnh nói:
“Chọn một đám oắt con như thế để thủ thành, không xem quân đoàn Bạch Hổ chúng ta vào mắt sao?”
“Đào tướng quân cũng quá nhục.”
Tướng quân trẻ tuổi bên cạnh, thản nhiên nói:
“Đã bại bởi loại thành trì cấp thấp này, lại còn bị bắt làm tù binh.”
“Theo ta thì...”
Có người nói:
“Đào tướng quân chắc hẳn đã đầu hàng.”
Đào Nguyên là tướng quân trẻ tuổi nhất trong quân đoàn Bạch Hổ, tài năng quân sự cực cao, tất nhiên có rất nhiều người nhìn hắn ta không vừa mắt.
Bây giờ hắn ta bị bắt làm tù binh, lại hoàn toàn không có tin tức, nhất định phải tranh thủ bỏ đá xuống giếng một phen.
Đến cả Bạch Thụy Hổ khi biết Đào Nguyên thua trận bị bắt, ngoài mặt tuy phẫn nộ nhưng trong lòng kỳ thật cũng thở phào một hơi.
Gần đây quận chủ rất vừa ý người này.
Khiến hắn phi thường lo lắng, về sau vị trí của mình có bị thay thế bởi Đào Nguyên hay không?
Hiện tại tốt rồi, đã bại trận lại còn trở thành tù binh, đó chính là vết nhơ cả một đời, quận chủ muốn trọng dụng cũng khó.
Quả nhiên.
Đúng như lời Tiết Nhân Quý nói, Bạch Thụy Hổ này có lòng dạ quá hẹp hòi!
Đào Nguyên là ngôi sao mới nổi trong quân đội này đang nằm dưới trướng của hắn, nếu như không thua bởi Quân Thường Tiếu, sau này khẳng định cũng sẽ bị Bạch Thụy Hổ ngáng chân.
“Bạch tướng quân!”
Tam trưởng lão Linh Nguyên Tông đi tới, ánh mắt nghiêm trọng nói:
“Đứng trước tường thành là cung chủ Diệu Hoa cung!”
Bạch Thụy Hổ kinh ngạc nói:
“Tông môn tứ lưu của quận Thiên Doanh? Tại sao lại ở thành Thanh Dương?”
Tam trưởng lão nói:
“Có thể là do quận Thanh Dương mời tới giúp đỡ.”
“Hừ.”
Bạch Thụy Hổ cười lạnh một tiếng nói:
“Chẳng lẽ, Diệu Hoa Cung muốn dây dưa với chiến tranh thế tục sao?”
Lời này.
Cứ như là Linh Nguyên Tông với Đoạn Thủy Các không có dây mơ rễ má gì với chiến tranh thế tục vậy!
Tam trưởng lão nghiêm mặt nói:
“Thực lực Diệu Hoa Cung không thể coi thường, nhất là tân nhiệm Cung chủ còn trẻ tuổi kia, nàng được xưng là kỳ nữ.”
Linh Nguyên tông mặc dù cùng đẳng cấp ngang hàng với Diệu Hoa cung, nhưng xét về thực lực chỉnh thể lại kém xa.
Huống hồ.
Đứng cạnh Hề Tinh Tuyền là hai Võ Vương đỉnh phong!
Nếu như Võ Vương Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các dám đến trước thành kêu gào, chỉ cần vài phút liền bị họ dạy dỗ cho một khóa làm người như nào!
Lần này quận Chân Dương xuất cao thủ của hai tông đến hộ tống, mục đích là muốn dựa vào thực lực cường đại để chấn nhiếp, kết quả đối phương có người còn mạnh hơn trấn thủ, ý định chấn nhiếp kia liền tan thành mây khói.
Ngược lại, Bạch Thụy Hổ không để ý những điều này.
Những Võ Vương này chỉ là thêu hoa trên gấm, thêm thắt vào để lấy uy mà thôi, chân chính hạ gục thành Thanh Dương, thậm chí toàn bộ quận Thanh Dương, còn phải dựa vào quân đội của chính mình.
“Tạ thành chủ!”
Hắn vận khí đan điền, quát to:
“Nghĩ cho dân chúng trong thành, từ bỏ chống cự đi!”
Véo—— —— ——
Vừa dứt lời, một luồng sáng lao tới cực nhanh.
Tứ trưởng lão Linh Nguyên Tông bay vọt lên, hình thành tường khí phòng ngự trước người cản lại thứ kia.
Đây là cái ám khí gì vậy!
Tứ trưởng lão đáp xuống, vừa đứng thẳng lại, ánh mắt vừa tràn đầy kinh ngạc.
Nếu như không triển khai toàn bộ linh niệm, hắn căn bản không thể dùng mắt thường chuẩn xác bắt được luồng sáng ầm ầm bắn tới, chứ đừng nói gì đến hình thành tường khí cản lại.
Tiêu Tội Kỷ ở trên trạm canh gác, buông súng bắn tỉa AWM xuống, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có Võ Vương ở đó, mình rất khó thành công tổn thương địch.
Quân Thường Tiếu trên nóc thành đứng dậy, cười nói:
“Đằng kia nghe cho rõ, thành Thanh Dương hiện tại là do Thiết Cốt Phái ta trấn thủ.”
Thiết Cốt Phái?
Bạch Thụy Hổ cùng với nhiều tướng quân lập tức cười lạnh không dừng được.
Tứ trưởng lão Linh Nguyên Tông trầm giọng nói:
“Thiết Cốt Phái cỏn con cũng dám nhúng tay vào chiến tranh thế tục, thật đúng là chuyện cười mà!”
Quân Thường Tiếu bước Túng Vân Bộ nhảy ra ngoài, hạ xuống đối diện trước ba mươi vạn đại quân, chỉ vào Võ Vương kia nói:
“Lão già, ngươi có vẻ rất xem thường Thiết Cốt Phái ta, đến đây đánh một trận với bổn tọa!”
Một người, đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy buông lời tuyên chiến, cao ngạo đến như nào!
Tứ trưởng lão Linh Nguyên Tông khinh bỉ nói:
“Bổn tọa? Ngươi hẳn là chưởng môn Thiết Cốt Phái - Quân Thường Tiếu?”
Vừa dứt lời, mặt hắn đột ngột biến sắc, bởi quanh người thanh niên kia chợt tràn ngập một loại hơi thở đặc thù, nhanh chóng hóa thành uy áp cường đại hướng vào mình áp xuống!
Tứ trưởng lão muốn thoát ra, nhưng dưới Kiếm thế của Lăng Kiếm Thần Quyết, thân thể không chỉ chậm chạp dần, mà còn bị khoá chặt, cuối cùng khó mà động đậy dù chỉ một chút!
“Lão già.”
Quân Thường Tiếu giơ tay, hào quang đỏ thắm tụ lại trên đầu ngón tay, âm trầm nói:
“Đây là kết cục của việc xem thường Thiết Cốt Phái ta.”
Véo—— —— ——
Thất Huyền Hà Quang Phá thi triển phóng ra, hóa thành một vệt sáng bắn tới!
“Không…”
Tứ trưởng lão Linh Nguyên tông hãi hùng thất sắc.
Phụt!
Nhưng vừa mới hô một tiếng, ngực đã bị chùm sáng đỏ thắm lạnh lùng xuyên thủng, tư duy lập tức đứt đoạn cùng với ý thức, ánh mắt dần ảm đạm!
Ánh mắt Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc khó tin, Bạch Thụy Hổ và cường giả hai tông cũng trừng to mắt nhìn một màn này!
Võ Vương nhị phẩm!
Cứ như vậy bị hắn… Miểu sát!?