Chương 533. Quay lại Thiết Cốt Phái, các đệ tử lệ rơi đầy mặt!
Thành Quế Lâm hoàn toàn nổ tung.
Võ giả trong thành đều đang tranh nhau bàn tán!
Hoá ra, Quân chưởng môn chiêu mộ đệ tử ở Hoa Mãn Lâu lúc trước là tên giả mạo, thiếu niên chi một vạn lượng để tiến vào mới là Quân chưởng môn thật!
Có chút loạn, có hơi xoắn não.
Nhiều võ giả loay hoay phân tích từ đầu đến cuối, hơn nửa ngày trời mới rõ ràng mọi chuyện.
“Ta nói rồi, Quân chưởng môn thu nhận học sinh học phủ Thiên Dụ làm đệ tử, số còn lại còn chưa thu hết thì làm sao sẽ đến thành Quế Lâm chúng ta, chiêu mộ đệ tử đâu chứ!”
“Sao ngươi không nói ngay từ đầu?”
“Ta... Ta nói rồi, các ngươi sẽ tin chắc!”
“Cứ chém, mã hậu pháo!”
“Các đại gia chủ lần này mất sạch mặt mũi rồi.”
Tất cả mọi người trong lúc thương xót cho các gia chủ trong thành Quế Lâm, đồng thời cũng đang mặc niệm cho tên giả mạo kia.
Quân chưởng môn là người không biết nương tay.
Ngươi giả mạo hắn mà còn để bị bắt, kết cục khẳng định cực kỳ bi thảm!
...
“Quân chưởng môn!”
Ngoài thành, thiếu niên áo trắng bị dây thừng trói chặt, cả người treo ngược trên cành cây, mặt mày bầm dập nói:
“Ta... ta sai rồi, về sau cũng không dám nữa, xin tha cho cái mạng nhỏ này!”
Quân Thường Tiếu không để ý, đang bận kiểm tra không gian giới chỉ của hắn.
Tiền cũng không ít nha.
Hơn sáu triệu lượng!
Còn có một loại bột phấn màu vàng phát ra khí thế hùng hậu, ngẫm lại có vẻ là tiểu đạo cụ để giả mạo khí thế Kiếm Võ Song Vương.
“Hửm?”
Quân Thường Tiếu lại nhìn thấy một quyển nhật ký tên 'Hành Phiến Lục’.
(Hành Phiến Lục là sổ ghi chép về việc hành nghề lừa đảo.)
Tùy tiện lật một tờ ra xem, phía trên ghi lại kinh nghiệm mỗi lần đi lừa đảo của thiếu niên áo trắng, từ ngày ghi chép đến nay, thế mà đến mười năm lận!
Lần thứ nhất lừa đảo là thời điểm mới tám tuổi.
Dùng đậu ngào đường lừa mất nụ hôn đầu của bạn gái, cuối cùng bị cha mẹ người ta cầm gậy đuổi suốt mười dặm.
Lần thứ hai lừa đảo.
Lần thứ ba lừa đảo...
Lật đến trang cuối cùng, số lần lừa đảo tổng cộng đã là 2019 lần.
Đóng ‘Nhật ký lừa đảo’ lại, Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng, nói:
“Tiểu tử, ngươi mỗi ngày không phải đang lừa đảo, mà là đi trên con đường lừa đảo.”
Trong mười năm đi lừa hơn hai ngàn lần, tên lừa đảo này là một kẻ rất có nghị lực.
“Quân... Quân chưởng môn.”
Thiếu niên áo trắng khóc lóc nói:
“Trên ta có một mẹ già trăm tám mươi tuổi, dưới có một đám đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, xin đại nhân rộng lượng tha cho mạng chó này.”
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi nói:
“Hắn thật là nói sao?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:
“Tiểu tử này miệng lưỡi toàn lời dối trá, không có lấy một câu thật lòng, không nên nhẹ dạ cả tin kẻo bị hắn lừa.”
Thiếu niên áo trắng bi thống gào to:
“Quân chưởng môn, ta mặc dù đã lừa gạt vô số lần trên giang hồ, nhưng lần này là thật, tuyệt đối không có lừa ngươi!”
“Thật sao?”
Quân Thường Tiếu đi tới, không nói hai lời một quyền đánh tới.
Huỵch —— ——
“Oa!”
Thiếu niên áo trắng phun ra búng máu.
Quân chưởng môn không chế sức mạnh vừa đủ, đủ khiến hắn thống khổ, lại không tổn thương tới tính mạng.
“Quân chưởng môn... Ta... Ta sai rồi...”
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Quân Thường Tiếu dùng khí thế đánh đấm không biết mệt.
Chẳng mấy chốc, thiếu niên áo trắng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khó mà có thể chịu đựng thống khổ dẫn tới ngất xỉu.
“Thế này cũng không chịu được?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, ném hắn lên lưng Cụ Phong Lang Vương, nói:
“Đồ Đồ, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Mấy tiếng sau.
Thiếu niên áo trắng tỉnh lại, xương cốt cả người đều như nát bét.
“Tỉnh rồi?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Vậy liền tiếp tục ăn đòn đi.”
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Không đến một chốc, thiếu niên áo trắng lại bị đánh đến ngất đi.
Hai ngày đi đường, gần như cứ đều đặn một đoạn thời gian thì hắn sẽ bị hành hạ, có thể nói sống không bằng chết.
Quân Thường Tiếu cũng không muốn mạng tên này.
Vừa đi vừa đánh như vậy suốt quãng đường, cuối cùng mang hắn trở về đến Thiết Cốt Phái.
Dám giả mạo tên tuổi của mình đi lừa gạt, một đao chém xuống thì tiếc quá, vậy nên nhất định phải từ từ, thong thả tra tấn hắn.
Sau khi Quân chưởng môn trở về Thiết Cốt Phái, Vương thành Thiên Dụ ban bố pháp lệnh, bất kỳ ai giả mạo chưởng môn Thiết Cốt Phái, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng.
Đây là để giết gà dọa khỉ.
Tên lừa đảo bị giam trong lao, lại còn bị nghiêm trị trước mặt quần chúng, tính chất hình phạt càng ác liệt hơn: trực tiếp phế bỏ tu vi một đời.
...
“Chưởng môn và Đồ Đồ về rồi!”
Tiếng nói của Tô Tiểu Mạt hét ầm ĩ vang lên bên ngoài viện, trên mặt đệ tử đang tu luyện hiện lên sự mừng rỡ như điên.
Bọn họ không phải đang nhớ chưởng môn, mà là nhớ Liễu Uyển Thi.
Bởi vì những ngày này không có Liễu Uyển Thi nấu cơm, bọn họ phải ăn cơm do Nhị sư huynh nấu, chẳng khác nào nhai rơm sống qua ngày!
Lý Thanh Dương cũng rất xúc động.
Tiểu sư muội về rồi, mình rốt cuộc không phải xuống bếp nữa!
“Các sư huynh đều gầy hao hết cả rồi.”
Liễu Uyển Thi đau lòng nhìn tất cả mọi người, đôi mắt long lanh hơi ướt.
Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng mắt hơi nhòe, thiếu chút nữa ôm nhau gào khóc tại chỗ.
“Khóc lóc cái khỉ gì.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đồ Đồ đoạt được quán quân đại hội nấu nướng, cười hết lên cho bản tọa, cười tươi vào!”
“Tiểu sư muội uy vũ!”
“Tiểu sư muội uy vũ!”
Mấy người Tô Tiểu Mạt ầm ĩ hô to.
Ba!
Ma phẩm m Hưởng mở ra, cất giọng hát lên:
“Cải cách gió xuân thổi khắp vùng... Tề Đức Long, Tề Đông Cường...”
(Đây là lời hát trích từ MV
【春晚鬼畜】赵本山:我就是念诗之王!【改革春风吹满地】
/Triệu Bản Sơn : Ta chính là Vua ngâm thơ! [Cải cách gió xuân thổi khắp vùng]/ ‘gây bão’ trong cộng đồng mạng Trung Quốc đầu năm 2018, được cắt ghép và chỉnh sửa từ những phân đoạn kinh điển trong các tiểu phẩm của nghệ sĩ sân khấu kịch Triệu Bản Sơn, diễn trong chương trình Xuân Vãn (kiểu như chương trình Gặp nhau cuối năm và Ca nhạc chào xuân ấy.).)
Trên sân luyện võ.
Mấy ngàn đệ tử dưới sự dẫn dắt của chưởng môn, vui vẻ khiêu vũ trên nền nhạc “Vua ngâm thơ”.
Vẫn là khung cảnh lúc xưa ấy, vẫn là cảm xúc ngày xưa ấy
...
“Hu hu hu...”
Trong phòng ăn, Tô Tiểu Mạt ăn một miếng món ăn Liễu Uyển Thi làm, lập tức lệ rơi đầy mặt.
Mấy người Lý Phi cũng khóc sướt mướt.
“Nhị... Nhị sư huynh.”
Tô Tiểu Mạt che mặt dựa vào vai Điền Thất, vừa khóc vừa nói:
“Huynh... Ngươi đừng để ý, chúng ta tuyệt đối không phải đang chê cơm huynh làm khó ăn... Hu hu hu...”
...
Ăn xong bữa cơm Liễu Uyển Thi làm, đệ tử Thiết Cốt Phái như sống lại, tinh thần sung mãn từ nhà ăn bước ra.
Bất quá, rất nhanh cũng vây quanh thiếu niên áo trắng.
“Tiểu tử.”
Tô Tiểu Mạt đi tới, nhếch miệng cười nói:
“Dám giả mạo chưởng môn, lá gan ngươi cũng to thật đấy.”
“Lý Phi!”
Hắn tằng hắng giọng, hô lên:
“Dùng bóng đá vui vẻ hầu hạ!”
“Được!”
Soạt!
Lý Phi lùi xa đến hơn trăm thước, đặt bóng đá vui vẻ dưới chân.
Thiếu niên áo trắng mặc dù không biết vật kia là thứ gì, nhưng một cỗ cảm giác nguy hiểm vọt lên đầu, hoảng sợ nói:
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì...”
Binh!
Lý Phi nhấc chân, quả bóng da vẽ một đường vòng cung bay qua, cực kỳ chính xác nện lên mặt hắn.
Một cước này được đá cực kỳ có tính toán, bởi vì bóng đá vui vẻ sau khi trúng giữa mặt thiếu niên áo trắng, lại phi thường hoàn mỹ bắn ngược trở về.
Binh!
Lý Phi lại lần nữa tung cước, bóng đá vui vẻ lại bắn tới.
Binh! Bốp! Binh!
Trước cầu môn, thiếu niên áo trắng bị trói trên ghế, hai tay bị trói ra sau, quả bóng đá vui vẻ vẽ một đường vòng cung, liên tiếp trúng vào mặt hắn rồi lại bắn ngược trở về.
Cảnh tượng có thể nói thảm không nỡ nhìn!
Nếu như đội bóng đá Hoa Hạ có cước pháp như Lý Phi, còn lo gì đá không ra khỏi Châu Á, đá không vào được World Cup đâu chứ.
...
“Chưởng môn.”
Vừa ngồi vào đại điện, Lý Thanh Dương đã đến đưa tin:
“Nội viện đã cải tạo xong.”
“Có thể chứa bao nhiêu người?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Lý Thanh Dương đáp:
“Sau khi đệ tử cải tạo và xây dựng thêm, có thể chứa thêm hai vạn người.”
“Hai vạn người à.”
Quân Thường Tiếu lẩm nhẩm:
“Tạm thời coi như đã đủ.”
“Đúng rồi.”
Hắn nói:
“Không lâu sau đó, sẽ có một nhóm học sinh nhập phái, ngươi phụ trách sắp xếp nhé.”
“Học sinh?”
Lý Thanh Dương tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn đáp:
“Vâng.”
Xế chiều.
Mấy người Sở Tu Nam và Hoắc Linh vội vàng đến được Thiết Cốt Phái.
Khi bọn hắn vừa đi vào Ngoại viện, còn chưa kịp thưởng thức kiến trúc môn phái, ngay lập tức thấy Lý Phi còn đang đá bóng đá vui vẻ, còn đang lần lượt đá bóng trúng mặt thiếu niên áo trắng.
Binh!
Binh!
Một cước rồi lại hai cước, cước cước bạo tạc.
Mấy người Hoắc Linh nhìn mà khóe miệng run rẩy kịch liệt, nhìn mà sau lưng dâng lên từng cơn ớn lạnh.
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ là đang trừng phạt đệ tử phạm giới?
Nghĩ đến Quân Thường Tiếu ở học phủ lúc trước biểu hiện sự bạo lực như vậy, bọn hắn lập tức liền ý thức rõ, môn phái này khẳng định toàn là một đám người cuồng bạo lực!
Cha, mẹ.
Hài nhi hình như vào đầm rồng hang hổ rồi!