Chương 573. Tông môn Tây Vận Châu đến khiêu chiến!
Trong đại điện.
Giang Tà và huynh đệ họ Ninh ngồi ở ghế dưới, nhíu chặt chân mày, bầu không khí nghiêm trọng hẳn lên.
Quân Thường Tiếu ngồi ghế trên, một tay chống trên má, một tay nhịp nhịp gõ lên bàn.
“Hừ.”
Chỉ chốc sau, hắn cười lạnh một tiếng nói:
“Bổn tọa chỉ là đổi tên tông môn, vậy mà dẫn đến nhiều thế lực không vừa mắt như vậy sao?”
Lê Lạc Thu nói:
“Tông chủ, danh xưng này của chúng ta quá phô trương, bị để mắt tới cũng là điều khó tránh.”
Tình báo vừa mới truyền đến, năm Tông môn tứ lưu của Tây Vận Châu lân cận đang tiến về quận Thanh Dương, mục đích là thăm hỏi Vạn Cổ Tông.
Ở Tây Nam Dương Châu, rất nhiều thế lực tuy là khó chịu danh xưng mới này.
Nhưng dù sao Quân Thường Tiếu cũng được Tổng Chứng Nhận quán và học phủ Thiên Dụ chống lưng, có ghét cũng không ai dám nói gì.
Bất quá, thế lực bên ngoài lại không đồng ý nhẫn nhịn.
Một thế lực vừa trở thành tông môn, lấy tư cách gì sử dụng danh xưng 'Vạn cổ', là ai cho hắn cái gan đấy!
Không được, không được.
Nhất định phải đi thăm hỏi.
Thế lực tông môn Tây Vận Châu cũng không phải nhân vật phản diện không não, biết Vạn Cổ Tông được đánh giá là tông môn Tam giáp nên khẳng định có điểm hơn người, vì thế cùng nhau liên hiệp lấy danh nghĩa nghiên cứu, thảo luận võ học tiến đến quận Thanh Dương.
Giang Tà nói:
“Tông chủ, từ trước đến nay Tây Vận Châu đều rất huênh hoang, coi thường Tây Nam Dương Châu xa xôi hẻo lánh đã lâu, lần này năm tông môn tứ lưu đến đây, sợ rằng không chỉ đơn thuần tới gây phiền phức với Vạn Cổ Tông ta.”
Phía Tây đại lục Tinh Vẫn diện tích rất rộng.
Trong đó dùng phía Chính Tây làm trung tâm, trên có Tây Bắc, dưới có Tây Nam, tổng cộng ba đại châu.
Vị trí địa lý của Tây Vận Châu tốt nhất, thuộc tính thiên địa và tài nguyên cũng cực kỳ phong phú, thực lực không thể nghi ngờ là mạnh nhất.
Cho nên, các thế lực gia tộc ở nơi này đều có một cảm giác ưu việt trời sinh, hoàn toàn không để hai châu Tây Nam và Tây Bắc vào mắt.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ý của ngươi là, bọn hắn tuy trên danh nghĩa đến Vạn Cổ Tông ta, nhưng thật chất là đang gây sự với Tây Nam Dương Châu?”
“Không sai.”
Giang Tà nói.
Quân Thường Tiếu nói:
“Muốn gây sự thì đi Vương thành Thiên Dụ, mắc mớ gì lại đến Vạn Cổ Tông ta, có phải là cảm thấy bổn tọa dễ bắt nạt hay không?”
“Tông chủ đổi tên tông môn thành Vạn Cổ Tông, đây chính là tạo cơ hội cho bọn hắn.”
Giang Tà nói.
“Được rồi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa sẽ cho mấy cái tông môn tứ lưu này biết, các ngươi cũng có thể chọc bất kỳ ai trong Tây Nam Dương Châu này, duy chỉ có Vạn Cổ Tông ta không thể chọc vào!”
...
Các quận các thành trì ở Tây Nam Dương Châu lần lượt nhận được tin năm tông môn tứ lưu của Tây Vận Châu cho cao thủ tiến đến quận Thanh Dương.
“Ta nói rồi mà, chỉ cần danh xưng Vạn Cổ Tông truyền ra bên ngoài, khẳng định sẽ tạo thành phiền phức, giờ đã thấy chưa, ta nói có chuẩn hay không!”
“Tây Vận Châu sớm đã không vừa mắt Tây Nam Dương Châu chúng ta, lần này đơn giản chỉ là mượn chuyện để sang gây sự mà thôi.”
“Cũng may chỉ là tông môn tứ lưu, nếu như kinh động đến tông môn nhị tam lưu, chỉ sợ càng thêm khó giải quyết.”
“Gần đây Vạn Cổ Tông cũng quá kiêu căng phách lối, bị người khác chỉnh cho một trận cũng không tồi.”
“Xem lộ trình của các tông môn Tây Vận châu, đại khái sau năm ngày sẽ tới quận Thanh Dương, chúng ta có thể đến sớm xem náo nhiệt.”
Trong chốc lát, võ giả các quận Tây Nam Dương Châu tới tấp hướng đến quận Thanh Dương.
Bên phía Tổng Chứng Nhận quán cũng nhận được tin tức, Dịch Thiên Hành lắc đầu nói:
“Điều nên tới vẫn là đã tới rồi!”
Khi lão quyết định công bố cái tên Vạn Cổ Tông này ra ngoài, đã dự đoán trước rằng thế lực những châu khác sẽ tới gây phiền phức.
“Quán chủ.”
Chu trưởng lão nói:
“Theo ta thấy, chuyện này chỉ sợ Tổng Chứng Nhận quán Tây Vận Châu đang cố ý thăm dò, tông môn tiềm lực Tam giáp mới nổi gần đây của Tây Nam Dương Châu chúng ta.”
Chân trưởng lão tính tình hơi nóng nảy, nói:
“Hứ, đây là điển hình của việc nhìn không vừa mắt người khác sống tốt hơn mình!”
Dịch Thiên Hành nói:
“Tây Vận Châu cho bao nhiêu người tới?”
“Hai Võ Hoàng, mười Võ Vương, mấy ngàn tên đệ tử, thực lực trung bình đều đạt cảnh giới Võ Tông.”
Chu trưởng lão nói.
“Trận thế không nhỏ đâu.”
Dịch Thiên Hành cau mày nói:
“Tây Vận Châu muốn dùng Vạn Cổ Tông để giẫm đạp Tây Nam Dương Châu.”
“Quán chủ.”
Chu trưởng lão nói:
“Thiếu thành chủ Vương thành Lăng Đằng cũng đi theo.”
“Ồ?”
Dịch Thiên Hành chống cằm lên, nói:
“Việc này chưa chắc là do Tổng Chứng Nhận quán Tây Vận Châu thao túng, mà hẳn là bên Vương thành muốn thị uy với Vương thành Thiên Dụ.”
...
“Hồng Liên.”
Tòa lầu học phủ, Tư Đồ Hạo Vân nói:
“Lần này Tây Vận Châu cho năm tông môn tứ lưu tới khiêu chiến Vạn Cổ Tông, sợ rằng muốn rung cây dọa khỉ.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Phụ thân từng nói với học trò, Vương thành Lăng Đằng sẽ không ngồi yên quá lâu.”
“Thiếu thành chủ cũng tới đây, ngươi thân là quận chúa của Vương thành Thiên Dụ, theo lý nên đi Vạn Cổ Tông một chuyến, miễn cho bị người khác bàn tán ra vào.”
Tư Đồ Hạo Vân nói.
“Vâng.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Học trò xin phép đi trước.”
Đợi nàng rời đi, Tư Đồ Hạo Vân ngửa đầu nhìn trời, lẩm nhẩm nói:
“Tiểu gia hỏa, ngươi đổi danh xưng tông môn, ắt phải chuẩn bị tinh thần đón mọi phiền phức sắp tới.”
Quân Thường Tiếu đã làm tốt chuẩn bị.
Giờ phút này, hắn không chỉ thu thập được tình hình thực lực của tông môn đang đến, mà còn có nhiệm vụ phụ khởi động, nội dung là —— Đánh bại năm tông môn tứ lưu Tây Vận Châu tới khiêu chiến [Nhiệm vụ tinh anh].
Quân tông chủ vốn còn hơi khó chịu, lúc này lòng đã vui đến bắn pháo hoa tưng bừng, vốn đang buồn rầu không có nhiệm vụ để làm, kết quả lập tức có người đến dâng tặng!
Hai Võ Hoàng?
Thật có lỗi, hai con khế ước thú của ta cũng đủ đánh cho bọn hắn thảm khốc.
Mười Võ Vương?
Các ngươi cùng lên, bổn tọa một người đánh mười người!
Về phần những Võ Tông kia, đệ tử Vạn Cổ Tông ta xếp hàng thẳng thớm tùy các ngươi chọn, không đánh các ngươi ass nở hoa thì không biết hoa vì sao thắm như vậy!
“Tông chủ!”
Lý Thanh Dương nói:
“Mã trưởng lão Thương Sơn Phái đến gặp!”
“Cho mời!”
Quân Thường Tiếu nói.
Mã Vân Đằng gấp gáp đi vội vào đại điện, nói:
“Quân tông chủ, Tây Vận Châu cho hai Võ Hoàng cùng với mười Võ Vương đến, phiền phức không hề nhỏ đâu nha.”
Thương Sơn Phái cũng nhận được tin này, cho nên phái hắn đến cũng là mang ý tương trợ.
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói:
“Chỉ cần không phải Tông môn tam lưu, dù có là mười cái tông môn tứ lưu cùng đến, Vạn Cổ Tông ta cũng không cân hết.”
“...”
Mã Vân Đằng co giật khóe miệng.
Mỗi lần gặp Quân Thường Tiếu đều khiến lão có cảm giác hắn mạnh lên rất nhiều, nhưng sự phách lối kiêu ngạo cũng càng thêm bá đạo!
Quân tông chủ phách lối kiêu ngạo là bởi vì sức mạnh của hắn càng ngày càng đủ, nếu như trở nên mạnh mà cả ngày đều rụt rè như đứa bé, thực sự quá hỏng bét.
...
Sau đó mấy ngày.
Võ tu và thế lực các quận Tây Nam Dương Châu đều tề tụ dưới chân Thiết Cốt Sơn, bọn hắn không cách nào tiến nhập sơn môn là bị hạn chế.
Ngược lại, mấy người Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ có thể tự do ra vào, dù sao quan hệ của bọn họ với Vạn Cổ Tông cũng cực kỳ thân thiết.
Tần Hạo Nhiên và người của Bách Tông liên minh cũng tới.
Bất quá, so sánh với thế lực các quận Tây Nam Dương Châu, đơn giản là như con kiến không đáng chú ý.
Giờ này phút này.
Tần minh chủ và đại lão liên minh đã cực kỳ mờ nhạt, thù hận với Quân Thường Tiếu cũng đã sớm tiêu tán.
Một người rất có tiền, người khác sẽ xem thường, sẽ âm thầm nói xấu sau lưng.
Nhưng một người có tài sản tỷ tỷ đô, thì người ngoài sẽ biết ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, bởi vì họ đã ra khỏi phạm vi mình có thể bàn tán rồi.
Hiện tại Vạn Cổ Tông, trong mắt Tần minh chủ và đại lão liên minh, chính là quái vật khổng lồ maf bọn hắn không thể với tới, tất nhiên cũng sẽ không có dũng khí đối mặt.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu sớm đã quên mất cái thế lực đối địch này, bởi vì bọn hắn đã không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, về sau hắn còn phải đối mặt với khiêu chiến còn lớn hơn.
...
Sinh Tử Đài dưới chân núi vẫn không dỡ bỏ.
Ngày thứ năm.
Quân Thường Tiếu ngồi phía trên, vắt chéo chân yên lặng chờ khách nhân từ vạn dặm đến.
Mấy người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở dưới đài.
Trận thế này, giống như đã từng gặp qua trước đó.
Lúc trước thế lực tà phái quận Hoa Dương dưới sự giật dây của phân đà Thí Thần Điện giết tới, Quân tông chủ cũng từng bày lôi đài như thế, đường đường chính chính đánh một trận.
Cho đến hôm nay.
Quận Hoa Dương đã bị quận Chân Dương nuốt gọn, Thiết Cốt Phái trước đây đã trở thành Vạn Cổ Tông.
“Quân tông chủ.”
Người ngồi kế bên là Hồng Liên quận chúa tới từ hôm qua, dò hỏi:
“Lần này Tây Vận Châu có chuẩn bị mới đến, quý tông liệu có phần thắng chăng?”
“Có.”
“Bao nhiêu phần?”
“Mười phần.”
Quân Thường Tiếu nói rất kiên định, khiến Hồng Liên quận chúa im lặng, cũng nghĩ thầm:
“Hy vọng là như thế.”
“Đến rồi! Đến rồi!”
Có người hô lớn.
Quân Thường Tiếu phóng ra linh niệm.
Chỉ thấy trên con đường nhỏ phía xa, hai hơi thở hùng hậu từ Võ Hoàng dẫn theo mấy ngàn võ giả hùng hùng hổ hổ tiến tới.
Bọn hắn bộc phát tu vi võ đạo, khiến cho võ tu Tây Nam Dương Châu bị kinh động đến sắc mặt khẽ nhíu.
Người chưa đến, khí thế đã tới, đây là ra oai phủ đầu!
Quân Thường Tiếu vuốt mái tóc đã xịt keo, lớn giọng nói:
“Chúng đệ tử nghe lệnh, bộc phát toàn bộ khí thế, nhiệt liệt hoan nghênh bằng hữu đến từ phương xa!”