Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 574 - Chương 574. Chống Lại Khí Thế!

Chương 574. Chống lại khí thế!
Người của năm tông môn tứ lưu Tây Vận Châu còn chưa đến, khí thế đã đến trước, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu, uy hiếp những võ tu ở nơi đây.

Đến địa bàn nhà người khác mà lớn lối như vậy.

Có thể nhìn ra, đám người đó khinh thường Tây Nam Dương Châu đến thế nào.

Nếu đã như vậy mà không trả lễ, thật đúng là không hay.

Quân Thường Tiếu mệnh lệnh cho đệ tử bộc phát tu vi, dùng cách giống nhau để trả lễ.

Vù vù!

Trong khoảnh khắc, đệ tử Vạn Cổ Tông không hề dùng Ẩn Tu Thuật che giấu tu vi, trong nháy mắt bạo phát ra cảnh giới của bản thân.

Những khí thế này dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhào về phía năm tông môn Tây Vận Châu.

Toàn bộ vạn đệ tử bộc phát toàn bộ tu vi tạo thành khí thế có thể dời núi lấp biển, chấn động đến mức lá cây xung quanh run rẩy xào xạc, cuối cùng bị cuốn xuống đất.

Võ tu Tây Nam Dương Châu trợn mắt hốc mồm.

Trời ạ!

Khí thế của những đệ tử này mạnh như thế, cho người ta có cảm giác không hề tầm thường chút nào!

"Hừ!”

Ánh mắt của hai tên Võ Hoàng đi đầu lộ ra sự khinh thường, bỗng nhiên phóng ra tu vi của mình, hóa thành bàn tay lớn hung hăng ép về phía trước!

Vù vù ——

Khí thế của hai tên Võ Hoàng va chạm mãnh liệt với khí thế của đệ tử Vạn Cổ Tông.

Mặc dù những võ tu xung quanh không thể dùng mắt nhìn thấy, nhưng bọn hắn có thể cảm giác gió lạnh gào thét bên tai, sắc mặt ai nấy đều biến đổi liên tục.

Tông môn có tiềm lực tam Giáp này thật hung hãn, dám so đấu khí thế với cả Võ Hoàng!

Vù vù —— ——

Khí thế còn đang đấu đá mãnh liệt trong hư không.

Nhưng đối thủ quá mạnh, các đệ tử Vạn Cổ Tông không thể nào chống lại, cho nên khí thế dần rơi vào thế yếu, sau đó bị ép quay trở về.

"Không biết tự lượng sức mình!”

Một Võ Hoàng Tây Vận Châu thản nhiên nói.

Không thể phủ nhận khí thể của đệ tử Vạn Cổ Tông rất mạnh, nhưng muốn chống lại cường giả cảnh giới như Võ Hoàng, không khác gì đang nói chuyện vớ vẩn.

"Soạt!”

Quân Thường Tiếu đứng lên, chắp hai tay ra phía sau lưng, khí thế Kiếm Võ Song Vương vừa uy nghiêm lại sắc bén được phát ra từ người hắn.

Vù vù.

Khí thế của đệ tử Vạn Cổ Tông đang bị đánh lùi về sau, nhưng bây giờ nhận được trợ giúp từ tông chủ, ngay lập tức ổn định lại rồi sau đó tiến hành phản công.

Võ Hoàng nhíu mày.

Người trẻ tuổi đứng trên lôi đài đang phát ra hai tầng khí thế hung hãn, chắc hẳn là tông chủ Vạn Cổ Tông.

Ngày hôm nay.

Lão phu ngược lại muốn xem thử, Kiếm Võ Song Vương có chỗ nào hơn người!

Võ Hoàng kia đứng yên tại chỗ, cũng chắp hai tay ra sau lưng, khí thế mạnh mẽ lan tràn ra ngoài, đối kháng mãnh liệt với uy nghiêm của Kiếm Võ.

Chỉ tiếc rằng.

Với sức mạnh của một mình lão mà muốn áp chế khí thế của Quân Thường Tiếu và các đệ tử, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Như vậy không được!

Không ngừng phóng ra khí thế, sắc mặt lão đã nghẹn đến xanh, đối chọi một lúc vẫn không chiến thắng.

Với thực lực bây giờ của Quân tông chủ, một khi bạo phát ra khí thế Kiếm Võ Song Vương, dù có là Võ Hoàng cũng không thể chiếm được chút lợi lộc gì.

"Tề trưởng lão!”

"Để lão phu giúp ngươi một tay.”

Một tên Võ Hoàng khác của Tây Vận Châu cũng bộc phát khí thế của mình.

Nhưng mà.

Bên này vừa mới có thêm khí thế của Võ Hoàng.

Bên kia, Dạ Tinh Thần, Chu Hồng, Gian Tà, huynh đệ họ Ninh cũng bộc phát toàn bộ tu vi của mình.

Vù vù —— ——

Cuồng phong gào thét, thổi cho cây lớn phải lung lay!

Răng rắc!

Răng rắc!

Rất nhiều cây cối không chịu nổi sức gió, trực tiếp bị đứt gãy.

"Trời ạ!”

Các võ tu Tây Nam Dương Châu cùng nhau trừng to mắt.

Thế lực hai bên còn chưa gặp mặt nhau, không nói với nhau câu nào đã dùng khí thế đấu một trận kinh tâm động phách đến như vậy, đúng là quá kinh người!

Mười phút sau.

Mặc dù hai Võ Hoàng của Tây Vận Châu vẫn còn phóng ra khí thế, bất quá sắc mặt cả hai lại cực kỳ khó coi, nguyên nhân là mặc cho hai lão hợp sức với nhau, cũng không chiếm được chút ưu thế nào!

Độc giả có thể nói Vạn Cổ Tông dựa vào sức nhiều người mới chống đỡ được.

Nhưng đừng quên rằng, đối thủ của bọn họ chính là hai Võ Hoàng hàng thật giá thật.

Nếu như đổi một tông môn ngũ lưu khác đến đây, cho dù có dùng toàn bộ sức mạnh của tông môn, đừng nói là chống lại hai Võ Hoàng, cho dù là một người cũng không chịu nổi.

Một vài võ tu có tu vi cao đứng bên cạnh quan sát, trong lòng bọn hắn nhịn không được sợ hãi khâm phục, tông môn kia không hổ danh là tông môn có tiềm lực tam giáp, dù phải đối mặt Võ Hoàng cũng không hề sợ!

Tiểu Long Long nằm sấp trên lôi đài ngáp dài một cái, truyền âm nói:

"Chủ nhân, có cần ta giúp đỡ không?”

"Không cần.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngươi cứ ngủ tiếp đi!”

"Được!”

Tiểu Long Long tiếp tục nằm sấp trên lôi đài, mí mắt dần dần nhắm lại.

"Hai vị!”

Hồng Liên quận Chúa không ngồi yên được nữa, nàng đứng lên nói:

"Cứ kéo dài như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cả hai bên đều nhường nhau một bước, sau đó giao lưu võ học thì sao?”

"Hừ.”

Hai tên Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó thu về khí thế của Võ Hoàng.

Hai lão hiểu cứ tiếp tục như vậy, muốn áp chế cũng khó lòng thành công, nếu có người đưa tới bậc thang, vậy thì bước xuống thôi.

Hơn nữa.

Lần này bọn hắn đến quận Chân Dương không phải là để so đấu khí thế cảnh giới.

Hai Võ Hoàng đã thu về khí thế, Quân Thường Tiếu và các đệ tử cũng buông tay, khu vực xung quanh cuối cùng trở về yên tĩnh như lúc đầu.

"Hồng Liên quận chúa.”

Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.

"Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt nhỉ?”

Người nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi có dáng người cao ráo, hắn đứng sau lưng hai cường giả Võ Hoàng, khóe miệng nở một nụ cười tươi, khiến người ta có cảm giác nho nhã lễ phép.

Lăng Vũ Phòng.

Thiếu thành chủ Vương thành Lăng Đằng.

Phía sau có mười Võ Vương và rất nhiều đệ tử, rõ ràng những người đó rất tôn kính hắn ta.

Hồng Liên quận chúa nói:

"Cũng đã mười năm.”

"Đúng vậy đó.”

Lăng Vũ Phòng cười nói:

"Mười năm trước, phụ thân ngươi dẫn theo cao thủ Tây Nam Dương Châu đến Tây Vận Châu chúng ta, sau đó bị đánh cho không có sức đáp trả, mặc dù lúc đó ta còn nhỏ nhưng lại nhớ rất rõ ràng.”

Đôi mày liễu của Hồng Liên quận chúa nhíu chặt lại.

Các võ tu Tây Nam Dương Châu đều xấu hổ cúi đầu.

Mười năm trước.

Hai châu tiến hành một trận đấu giao hữu, mỗi bên cho mười cao thủ đấu mười trận, cuối cùng trở thành trò cười của cả đại lục Tinh Vẫn.

Đối với Tây Nam Dương Châu, chuyện năm đó là sỉ nhục nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mà bây giờ, vị thiếu thành chủ Vương thành Lăng Đằng lại mở miệng nhắc lại, không khác gì đang xát muối lên miệng vết thương người khác.

Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, nhìn người trẻ tuổi mỉm cười kia, nói thầm:

"Thằng này có phải ngứa đòn không?”

Lăng Vũ Phòng cười nói:

"Nhưng trong mười năm này, Tây Nam Dương Châu các ngươi phát triển rất không thể nha, thế mà xuất hiện một cái tông môn có tiềm lực tam giáp.”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Quân Thường Tiếu, nói:

"Ngươi có phải là tông chủ của Tác Cổ Tông?”

(Tác Cổ = Qua đời)

"Tác Cổ Tông?”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu dần dần trở nên lạnh lẽo.

Loại vừa lên sân khấu đã chủ động khiêu khích thế này, đúng là rất hiếm khi gặp.

Chẳng lẽ hắn ta nghĩ mình là thiếu thành chủ Vương Thành của Tây Vận Châu, nên đến địa bàn của bổn tọa không cần phải sợ hãi.

"Ồ thật có lỗi.”

Lăng Vũ Phòng nhún nhún vai, cười nói:

"Là ta nói sai, nói sai rồi, Vạn Cổ Tông mới đúng nha.”

Những người khác không nói câu nào.

Ai cũng có thể nhìn ra không phải hắn ta nói sai, mà chính là cố ý nói sai!

"Quân tông chủ.”

Lăng Vũ Phòng cười nói:

"Ngươi sẽ không tức giận chứ?”

Quân Thường Tiếu nhìn thấy khuôn mặt ngứa đòn của tên ta, suýt nữa nhịn không được đi lên dẫm xuống đất, ngược đãi tàn bạo một trận.

Nhưng mà, không đưa tay đánh mặt tươi cười.

Quân tông chủ cười nhạt một cái, nói:

"Lời nói thiếu suy nghĩ, tất nhiên bổn tọa sẽ không tức giận.”

Nụ cười của Lăng Vũ Phòng đã cứng ngắc, ánh mắt hắn ta hiện lên sự tức giận.

Quân Thường Tiếu nói:

"Lăng công tử dẫn nhiều cao thủ từ vạn dặm ngoài xa đến Vạn Cổ Tông ta, hẳn là có chuyện gì quan trọng thì phải?”

"Nghe nói thực lực của quý tông cường đại, lại được Chứng Nhận quán đánh giá là tiềm lực tam giáp.”

Lăng Vũ Phòng quét mắt một vòng nhìn những đệ tử Vạn Cổ Tông đứng dưới lôi đài, ánh mắt hắn ta ẩn chứa đầy sự khinh thường, nói:

"Nên ta đặc biệt đến để trao đổi võ học.”


Bình Luận (0)
Comment