Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 585 - Chương 585. Chúng Đệ Tử Nghe Lệnh, San Bằng Cực Hàn Cung!

Chương 585. Chúng đệ tử nghe lệnh, san bằng Cực Hàn Cung!
Sư tỷ, chúng ta đến rồi.

Ai dám bắt nạt ngươi, các sư đệ tuyệt đối không tha cho chúng!

Những lời Tô Tiểu Mạt và Lý Phi phun ra vang vọng giữa không trung, thật lâu vẫn chưa tan biến!

Ẩu...!

Ẩu...!

Cụ Phong Lang bay tới.

Ngàn Lang Kỵ Binh dưới sự dẫn dắt của Chung Nghĩa, giống như sư đoàn oai phong đứng trên sân luyện võ Cực Hàn Cung.

Khoảnh khắc này.

Mấy vạn đệ tử Cực Hàn Cung tuôn ra từ nội viện.

Nhưng mà.

So sánh khí thế, lại không cách nào đánh đồng với đệ tử Vạn Cổ Tông.

Bởi vì những người này đều thẳng lưng ngạo nghễ, toát ra khí thế cương liệt chỉ có thể dùng 'xương cốt cứng rắn' để hình dung!

Tông môn mặc dù đã đổi tên.

Nhưng tôn chỉ “Làm người thẳng lưng, làm việc thẳng tay” vĩnh viễn không phai mờ!

“Quá khí phách!”

Cao thủ ẩn trong bóng tối phụ trách bảo hộ Quân tông chủ, nhìn thấy đệ tử Vạn Cổ Tông hừng hực khí thế còn ai ngoài ta, trong mắt ai này đều hiện lên sự kính nể.

Cái tông môn vừa mới quật khởi này đối mặt với đại tông môn tứ lưu, hoàn toàn không có bất cứ vẻ yếu thế hoảng sợ gì, rốt cuộc là dạy dỗ thế nào mới được như vậy!

Thân là võ giả Tây Nam Dương Châu, bị lây nhiễm khí thế của đệ tử Vạn Cổ Tông, trong lòng bọn hắn lập tức dâng lên cảm giác tự hào mãnh liệt không nguyên do!

Ai nói thực lực của Châu chúng ta có yếu kém.

Ai nói thế lực trog Châu chúng ta mặc người chà đạp!

Ngày hôm nay.

Cho các ngươi chứng kiến siêu tân tinh tông môn tam giáp, đã quật khởi từ con số không của Tây Nam Dương Châu!

Vù vù —— ——

Năng lượng giữa không trung dần dần tiêu tán.

Quân Thường Tiếu đứng trên Ma Lĩnh Hắc Ưng, ánh mắt hắn biểu hiện rõ hàn ý.

Sắc mặt Cung chủ Cực Hàn Cung khó coi dị thường.

Võ kỹ át chủ bài vừa rồi thi triển lại bị con ưng thú kia dễ dàng phá nát, thực lực của nó sợ rằng không thua kém gì mình!

Còn nói nhảm.

Sức chiến đấu không đủ, Quân tông chủ há có thể dấn thân liều lĩnh giết tới.

Cực Hàn Cung của ngươi có Võ Vương, Vạn Cổ Tông ta cũng có, Cực Hàn Cung ngươi có Võ Hoàng, Vạn Cổ Tông ta cũng có!

Sợ cái rắm.

Lau bóng đê! (*)

(*) Đây là một cái joke trong vở tấu hài “Văn ngoạn” của Mạnh Hạc Đường và Chu Cửu Lương, tạm dịch: “(Bức tượng rồng, hòn non bộ) Gồ gồ ghề ghề, lồi lên lõm xuống, chẳng chút bằng phẳng, lau bóng đê!”

Quân Thường Tiếu nâng tay, chỉ hướng đại điện đối phương, giọng nói lạnh như băng cất lên:

“Chúng đệ tử nghe lệnh, san bằng Cực Hàn Cung!”

“Vâng!”

Chúng đệ tử đồng thanh hô to, tiếng vang cao chín tầng trời!

Keng keng keng!

Nhóm người Long Tử Dương rút ra Hàn Phong Kiếm, Bá Vương Thương, thậm chí là Kiên Thiết Thuẫn, quanh người toả ra sát ý mãnh liệt.

Lý Thượng Thiên và Độc Xà xách súng bắn tỉa leo lên chiếm cứ điểm ngắm cao nhất, nạp đạn lên nòng, mở chốt an toàn, ngắm vào nhóm người đối diện.

“Xà ca.”

“Hiện tại ta không khẩn trương nữa rồi!”

“Chỉ mong ngươi đừng có bắn trúng đồng môn!”

...

Đệ tử Vạn Cổ Tông sát ý ngùn ngụt, cung chủ Cực Hàn Cung trầm giọng nói:

“Phạm vào Cực Hàn Cung ta, ai cũng đừng mong sống sót rời đi!”

Sơn môn bị phá hủy, lại còn giết trưởng lão nhà mình, phàm là người tính cách cứng rắn thì tuyệt đối không thỏa hiệp!

Soạt!

Soạt!

Trong khoảnh khắc, hơn mười trưởng lão Võ Vương của Cực Hàn Cung mang theo linh lực cương liệt lao ra từ đại điện, năng lượng cuồn cuộn chấn động không gian vặn vẹo.

“Soạt! Soạt!”

Huynh đệ họ Ninh chạy đến, hai tay vung lên, thanh đao bừng bừng ngọn lửa xuất hiện trong nháy mắt, mang theo sức lực vạn cân đánh tới!

“Không ổn!”

“Mau tránh!”

Các trưởng lão Cực Hàn Cung kinh hô.

Chỉ tiếc đã chậm một bước, hai Võ Vương không kịp tránh né, kết quả bị nhát chém rực lửa đánh trúng, trên ngực hiện ra vết thương khủng khiếp, người như đạn pháo bị đánh văng đến bệ đá trước đại điện.

Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm có nguồn gốc từ khu mua sắm, bộc phát lực chiến khủng bố dưới tay của Ninh Độc Tỉnh và Ninh Độc Túy.

“Bịch!”

Dạ Tinh Thần dậm bước lấy đà phóng ra, sàn nhà dưới chân lõm xuống, tay phải nắm thành quyền hội tụ linh lực đột ngột đấm vào không khí, trực tiếp đánh văng một Võ Vương đang lao tới bay ra ngoài!

Rầm —— —— ——

Người trưởng lão kia trực tiếp va vào bệ đá, toàn bộ thân thể lõm vào trong đó, tay phải bị chấn gãy, cả người cũng ngất đi, hơi thở yếu ớt.

Lại là miểu sát!

Dạ kiêu ngạo của chúng ta mặc dù vừa mới bước vào Võ Vương, nhưng thực lực hoàn toàn không thua kém hơn Võ Vương tứ ngũ phẩm!

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Đúng lúc này, từng viên đạn lướt qua bên người, vô cùng chuẩn xác bắn vào người một trưởng lão Cực Hàn Cung đang lao tới, chấn người đó bay ngược ra ngoài.

Tiêu Tội Kỷ lên đạn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

“Khỏi.”

Dạ Tinh Thần thản nhiên nói:

“Rách việc.”

Mặc dù nhận được sự trợ giúp của Tiêu Tội Kỷ rõ ràng là thừa thãi, thế nhưng dưới tình huống này được đồng môn trợ giúp, khiến cho nội tâm Dạ Đế có chút rung động.

Có đôi khi.

Hắn ta thường thường nghĩ, đợi đến lúc trở lại đỉnh phong, sẽ tìm cừu gia báo thù.

Tình cảnh sợ rằng cũng sẽ như ngày hôm nay giải cứu Lục Thiên Thiên, cùng nhau bồi bạn, cùng nhau đối mặt hiểm nguy.

Dạ kiêu ngạo thay đổi thật rồi.

Nếu là hắn ta trước đây chắc chắn sẽ không có ý nghĩ kỳ quái đến vậy.

“Sư huynh.”

Chu Hồng xuất hiện ở đằng sau, nói:

“Tránh ra.”

Dạ Tinh Thần đang suy tư nghiêng người, nhường khoảng trống rộng rãi cho y tiến lên.

Keng —— —— ——

“Kiếm thế, Kinh Hồng!”

Vút—— —— —— —— —— —— —— ——

Trong không khí lóe lên kiếm quang, thời khắc ấy không gian phảng phất như bị xé rách, kiếm uy cực mạnh tỏa ra!

“Phụt!”

m thanh máu tươi văng tung toé truyền đến.

Trưởng lão Cực Hàn Cung đang lao tới, dưới kiếm khí dày đặc như không một kẻ hở, trực tiếp bị chém ngang eo!

“Kiếm Vương!”

Cường giả núp trong bóng tối, ánh mắt ai nấy hiện lên sự hoảng hốt.

Đệ tử tên Dạ Tinh Thần là một Võ Vương đã đủ khiến bọn hắn rúng động, không nghĩ tới còn có một đệ tử là Kiếm Vương!

Chu Hồng xuất thủ xong, không chỉ có cao thủ đang ẩn núp khiếp sợ.

Những trưởng lão Cực Hàn Cung đang muốn lao đến cũng không khỏi kinh hoảng ra mặt.

Vương giả kiếm đạo.

Đó là sự tồn tại khủng bố nhất trong cảnh giới Vương giả.

Dù có là thực lực cao hơn đi nữa, kết quả bị miểu sát cũng không phải chuyện gì lạ!

Ánh mắt cung chủ Cực Hàn Cung dần dần trầm xuống.

Đầu tiên là cưỡi ưng thú có thể so với Võ Hoàng bay thẳng tới, sau đó dùng vũ khí công thành đánh nát sơn môn, bây giờ đệ tử mang tới lại có thực lực cường hãn như vậy.

Thực sự là kẻ đến không thiện mà!

“Sát!”

Chung Nghĩa quát lớn một tiếng.

Ẩu...!

Ẩu...!

Ngàn Lang Kỵ Binh thúc giục Cụ Phong Lang, kéo theo tia sáng xanh, hệt như một mũi kiếm nhọn lao đến!

Trận chiến này, bọn họ phải đối mặt với mấy vạn đệ tử của tông môn tứ lưu, thực lực tuyệt đối mạnh hơn quân đoàn Bạch Hổ, bất quá mọi người vẫn lấy tư thái vô địch điên cuồng đồ sát!

Nguyên nhân không gì khác.

Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện và tu luyện, thực lực thành viên Lang Kỵ Đường đã có tăng tiến vượt bậc.

Uỳnh!

Uỳnh!

Võ kỹ, vũ khí chớp sáng, lấp lóe trên sân luyện võ mấy ngàn năm lịch sử, đệ tử Cực Hàn Cung lần lượt ngã xuống, hoàn toàn như cỏ dại mặc cho Lang Kỵ Binh gặt chém.

Lại nói.

Thân là một tông môn tứ lưu, các loại đệ tử như nội môn và thân truyền đâu hết rồi?

Ừm.

Lúc này bọn hắn đang bị Tư Mã Trọng Đạt, Thôi Bất Kiện chơi trò mèo vờn chuột.

Thực lực tương đối mạnh thì để mấy người Long Tử Dương và Tống Huyền Chu phụ trách giải quyết.

Nói tóm lại.

Những đệ tử mạnh nhất của tông môn tứ lưu này hoàn toàn bị đệ tử Vạn Cổ Tông bạo hành, Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ mạnh nhất nhóm đệ tử đang phải giao đấu với trưởng lão cảnh giới Võ Vương, căn bản không rảnh đi xử lý bọn hắn.

Cách biệt.

Đây chính là cách biệt giữa hai bên!

Cao thủ phụ trách bảo hộ đang núp lùm nhìn mà chỉ biết giật giật khóe miệng.

Mấy đệ tử chủ lực của Vạn Cổ Tông tuy tu vi mới chỉ là Võ Tông đỉnh phong, nhưng lại có thể đánh ngang tay với trưởng lão Võ Vương, thực sự quá mức kinh hồn khiếp vía!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Trên chỗ cao, Lý Thượng Thiên liên tục nổ súng.

Đạn sượt qua đầu đồng môn, bắn những đệ tử Cực Hàn Cung có thực lực tương đối cao chết tại chỗ.

Trường bào huynh đệ họ Ninh không gió vẫn bay, các loại võ kỹ thi triển tới tấp, quần đấu với mấy trưởng lão Võ Vương, không những không bị đẩy vào thế hạ phong, trái lại còn triệt để áp chế đối thủ!

Cục diện nghiêng hẳn về một phía.

Quân Thường Tiếu phất một tay lên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao đột ngột xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo nói:

“Cung chủ Cực Hàn Cung, đánh một trận với ta!”

Soạt —— ——

Thân thể tung lên không, phảng phất như thể muốn sóng vai với mặt trời!

Vù vù —— —— —— ——

Linh hồn Võ Thánh uy vũ bất phàm trong nháy mắt hiện ra, ánh sáng năm màu phát sáng rạng rỡ.

Tu vi Kiếm Võ Song Vương thất phẩm hoàn toàn bạo phát, linh lực và kiếm ý nhập vào trong Thanh Long Yển Nguyệt Đao, không ngừng vung lên trảm bốn phương!

Xẹt xẹt xẹt —— ——

Đao khí cuồng bạo chém rách không gian, mang theo tiếng long ngâm gào thét lao đến!

Sắc mặt Cung chủ Cực Hàn Cung đột ngột đại biến.

Lúc này y buộc phải trực tiếp đỡ chiêu, bởi vì nếu lựa chọn né tránh thì đại điện sừng sững trước mưa gió mấy ngàn năm phía sau, chắc chắn sẽ không còn tồn tại!


Bình Luận (0)
Comment