Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 589 - Chương 589. Bổn Tọa Ở Thiết Cốt Sơn, Yên Lặng Chờ Ngươi Đến Trả Thù!

Chương 589. Bổn tọa ở Thiết Cốt sơn, yên lặng chờ ngươi đến trả thù!
Ầm ầm!

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh vang lên không dứt bên tai, cho dù ở phạm vi ngàn dặm bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.

Cả vùng đất đều đang run rẩy, thân là những võ giả ở bên trong khu vực đều hoảng sợ nhìn về hướng Cực Hàn Cung.

"Chuyện gì xảy ra vậy!”

Toàn bộ võ tu Đông Bắc Lô Châu đều trợn tròn mắt.

Sự chấn động đáng sợ thế này, chắc chắn là do vụ nổ lớn gây nên!

Shh —— ——

“...”

Cực Hàn Cung... Không, một nửa ngọn núi bị nổ mất, ánh lửa phun ra tung tóe, có thể thấy được dư uy còn chưa tiêu tán!

Ánh mắt Quân Thường Tiếu hiện rõ sự không tin vào mắt mình.

Lục Thiên Thiên xuất hiện trên ngọn núi, không ở trong phạm vi của Cực Hàn Cung, Tiểu Long Long lại bị đánh bay ra ngoài, hắn trực tiếp nghe theo lời đề nghị của Chân Đức Tuấn, lựa chọn cho trận pháp nổ tung.

Nhưng mà...

Uy lực phá hoại lớn đến cỡ này cũng quá dọa người rồi, cho dù là Dã Chiến Pháo cũng chẳng làm nổi!

Mấy người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cũng trợn tròn mắt.

Nghĩ đến cảnh nổ tung còn hơn pháo hoa ban nãy, sau lưng bọn họ bỗng có cảm giác lạnh lẽo!

"Ha!”

Chân Đức Tuấn lắc đầu nói:

"Uy lực vẫn chưa đạt đến yêu cầu, sau này ta cần phải cải tiến thêm nữa.”

"…”

Mọi người co giật khóe miệng.

Cả ngọn núi bị nổ banh mà vẫn chưa đạt đến yêu cầu, ngươi lại còn muốn cải tiến thêm, chẳng lẽ muốn san bằng mấy trăm dặm xung quanh thành đất bằng luôn sao?

"Chờ một chút!”

Quân Thường Tiếu nói:

"Chân lão, không phải ngươi vừa mới nói, nếu chúng ta cho trận pháp nổ tung, có thể san bằng mấy trăm dặm xung quanh thành đất bằng sao?”

Đúng vậy!

Mọi người đã nhớ lại.

Lão thật sự đã nói như vậy, còn cực kỳ âm trầm hỏi người Cực Hàn Cung có sợ hay không nữa!

Chân Đức Tuấn chắp tay sau lưng, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, vứt bỏ liêm sỉ nói:

"Đối với kẻ địch cường đại, nếu có thể bốc phét được thì cứ liều mạng cho nổ thôi, có như vậy mới dọa bọn chúng hoảng sợ.”

Đậu phộng!

Nói cả nửa ngày, hóa ra là đang khoác lác!

Mọi người liên tục quăng đến ánh mắt khinh thường.

Nhưng mà chỉ dựa vào trận pháp đã bổ bay hơn nửa Cực Hàn Cung, đúng là cực kỳ bá đạo!

Đám người Lý Thanh Dương cuối cùng cũng hiểu rõ, vì cái gì trên đại lục Tinh Vẫn, không ai muốn đắc tội với một trận pháp sư!

Quá mức dọa người.

Thật đáng sợ!

Chân lão này chính là một kẻ điên!

Người nào chọc vào lão, chắc chắn sẽ bị kẻ điên này ngồi xổm lắp bom hẹn giờ trước nhà, nghĩ thôi đã thấy lạnh hết cả xương sống!

"Chân lão.”

Tô Tiểu Mạt tiến lại gần, cười tươi như hoa nói:

"Ngài có thể dạy ta được không, nếu như sau này có kẻ dám chọc ta, chỉ cần bố trí trận pháp trong nhà xí của hắn, nổ cho hắn cả người đầy cứt!”

Chân Đức Tuấn liếc hắn một cái, nói:

"Ngươi không có tư chất trận pháp, qua một bên chơi bùn đi.”

"Phật!”

"Phật!”

Ma Lĩnh Hắc Ưng vẫy hai cánh bay tới, tiện tay vứt cơ thể lớn như núi của Tiểu Long Long xuống, nói:

"Chủ nhân, thằn lằn con này suýt chút nữa bị nổ chết rồi đấy!”

"Em gái ngươi!”

Tiểu Long Long phẫn nộ đứng lên, nói:

"Ngươi không túm lấy ta, ta cũng có thể tránh được.”

"Thôi đê!”

Ma Lĩnh Hắc Ưng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhảy xuống trước mặt Quân Thường Tiếu, ngọt ngào nói:

"Chủ nhân, biểu hiện vừa rồi của ta không tệ chứ?”

"Không tệ, không tệ.”

Quân Thường Tiếu dùng một chiêu sát thủ xoa xoa sờ sờ đầu nàng.

Ma Lĩnh Hắc Ưng có hình thái là thiếu nữ, chỉ mới mười một mười hai tuổi, nàng đứng cạnh Quân tông chủ, khiến người ta có cảm giác như cha và con gái đứng cùng nhau.

Đương nhiên.

Khiến người khác phải nhìn chăm chú nhất, chính là hai cánh đen như mực kia.

"Thật xinh đẹp!”

Tô Tiểu Mạt đi đến, cười nói:

"Nha đầu, ta có thể sờ nó một chút được không?”

"Xoát!”

Ma Lĩnh Hắc Ưng quay người nhìn sang, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng, nói:

"Nhớ cho kỹ, gọi ta là nữ vương đại nhân!”

Cái tốc độ trở mặt này, có thể nói là quá nhanh!

Tô Tiểu Mạt rùng mình một cái, vội vàng nói:

"Vâng, đại nhân!”

Vù vù.

Nhưng ngay lúc này, bên trong nửa ngọn núi bị nổ banh, một luồng năng lượng cuồng bạo phun trào ra, tám vị tông chủ rất chật vật bay khỏi màn sấm sét.

Nổ tung quá mức đột ngột, bọn hắn hoàn toàn không cách nào né tránh.

Cũng may thực lực của bọn hắn cường hãn, có thể chống đỡ được sấm sét đánh lên người, bất quá không thể tránh được bị đánh cho mặt mày xám xịt!

Khổ cực nhất, không ai ngoài cung chủ Cực Hàn Cung.

Y bị treo giữa không trung, đưa lưng về đám người Quân Thường Tiếu, cả người dang rộng hình chữ đại, bị nổ cháy khét lẹt, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên, còn có cả khói đen bốc lên trên đỉnh đầu.

Trước mắt của y.

Đại điện sừng sững mấy ngàn năm bị tan nát vài chỗ, nhưng vẫn còn đứng vững trên đống phế tích, hơn nửa tông môn cũng may mắn sống sót nhờ sự bảo vệ của y.

Ngay khi nổ tung, không phải cung chủ Cực Hàn Cung không có năng lực tự vệ, trái lại y chỉ chuyên tâm dùng cơ thể mình bảo vệ truyền thừa, bảo vệ đại điện tượng trưng cho linh hồn tông môn.

Bởi vì, theo y thấy.

Người có thể chết nhưng tôn nghiêm của tông môn, nhất định phải bảo vệ!

"Phù phù!”

"Phù phù!”

Các cao tầng của Cực Hàn Cung kiên cường đứng trên phế tích.

Mặc dù bọn hắn đã mệt rã rời, nhưng vẫn dùng thân thể bảo vệ tôn nghiêm của tông môn, toàn bộ đứng trước đại điện tạo thành một bức tường người, bảo vệ dòng máu của tông môn, đồng thời bảo vệ những đệ tử sau lưng!

"Bội phục!”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

Hắn không hối hận về quyết định cho nổ banh Cực Hàn Cung, cũng không sinh ra lòng thương hại.

Nhưng vào lúc nguy hiểm nhất, có người dùng máu thịt trên người, không màng sống chết để bảo vệ tôn nghiêm của tông môn, chỉ điểm này thôi đã đủ khiến hắn nổi lòng tôn trọng.

"Quân Thường Tiếu!”

Cung chủ Cực Hàn Cung suy yếu đứng ở trước cửa đại điện, hai mắt đỏ bừng nói:

“Nhục nhã hôm nay Cực Hàn Cung ta phải nhận, ngày sau chắc chắn sẽ hoàn trả gấp trăm lần!”

Quân Thường Tiếu xoay người, phách lối nói:

"Bổn tọa ở Thiết Cốt Sơn, yên lặng chờ ngươi đến trả thù!”

"Tiểu tử!”

Tông chủ Huyền Linh Tông giận dữ nói:

"Ngươi nghĩ rằng có thể rời đi sao?”

Vù!

Vừa dứt lời, Tiểu Long Long vỗ hai móng vuốt vào hư không, hai cột lửa ầm ầm nổ tung, khiến người kia kinh đảm lùi gấp về phía sau!

Xoát! Xoát! Xoát!

Bảy vị Võ Hoàng khác cũng đã bay đến, chặn đường đi của đám người Quân Thường Tiếu.

Đến Đông Bắc Lô Châu đập phá quán, còn suýt chút nổ banh Cực Hàn Cung, nếu như để Vạn Cổ Tông bình yên rời đi, vậy thì mặt mũi lẫn tôn nghiêm này của bọn hắn để chỗ nào nữa!

"Các vị”

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:

"Bổn tọa đến tìm đại đệ tử, bây giờ đã tìm thấy, các ngươi lại bay đến bay lui như đám ruồi, đúng là khiến người ta phải tức giận.”

"Chủ nhân!”

Tiểu Long Long nói:

"Các ngươi đi trước, ta ở phía sau!”

"Không cần.”

Quân Thường Tiếu nâng tay lên, Nan Thu Đao bỗng nhiên xuất hiện ở trong bàn tay, ánh mắt hắn lãnh lệ nói:

"Bổn tọa còn chưa giết Võ Hoàng bao giờ, ngày hôm nay không ngại giết một lượt tám tên!”

Đao này!

Sắc mặt đám người Lý Thanh Dương đại biến.

Thời điểm ở Tử Vong Cốc, bên trong khoáng mạch tràn đầy xà thú, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến nó tuyệt đối chính là một thần binh lợi khí, khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía!

Hôm nay tông chủ lại lấy nó ra rồi!

Chẳng lẽ hắn muốn dùng máu Võ Hoàng để tế đao sao?

"Hừ!”

Tông chủ Huyền Linh Tông lạnh lùng nói:

"Muốn giết tám người chúng ta, Quân tông chủ đúng là không sợ gió cuốn mất đầu lưỡi.”

Vù vù.

Bảy Võ Hoàng khác cũng bạo phát tu vi, uy áp cường đại như ngọn núi lớn ập xuống.

Quân Thường Tiếu đặt hai ngón tay lên chuôi Nan Thu Đao, thậm chí đã nắm chặt Giải Ấn Phù trong không gian giới chỉ.

Nhưng mà.

Thời điểm hắn chuẩn bị bóp nát tấm phù và rút đại đạo bốn mươi mét ra, Lục Thiên Thiên đột ngột bay đến đứng ở trước mắt Quân Thường Tiếu, vô thức che chở hắn ở sau lưng, nàng giơ cánh tay lên đưa ra một vật, nói:

"Băng Đế Lệnh ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng!”

Đó là một lệnh bài viền vàng, phía trên có khắc ba chữ Băng Đế Lệnh.

"Ngươi…”

Tông chủ Huyền Linh Tông cả kinh nói:

"Vì cái gì ngươi lại có lệnh bài của Băng Đế!”

Sắc mặt bảy tông chủ khác cũng dần thay đổi hẳn, bọn hắn vội vàng thu hồi uy áp, hiển nhiên không dám làm càn trước tín vật của Băng Đế!

"Truyền thừa của tiền bối Băng Đế.”

Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:

"Ta đã kế thừa.”

"Cái gì!”

"Sao có thể!”

Ánh mắt tám vị tông chủ hiện lên sự khó tin!

Băng Đế đã biến mất vào vạn năm trước, đến nay không ai biết rõ sống chết, bỗng nhiên có người lại đưa ra tín vật của người, còn nói mình đã kế thừa truyền thừa của lão nhân gia, thật đúng là không thể tin nổi!


Bình Luận (0)
Comment