Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 590 - Chương 590. An Toàn Trở Ra!

Chương 590. An toàn trở ra!
Lục Thiên Thiên lấy lệnh bài ra, tám người đứng đầu tông môn vội vàng thu lại uy áp vừa thả ra.

Điều này khiến Quân Thường Tiếu đang chuẩn bị bóp nát Giải Ấn Phù, chuẩn bị phô trương thanh thế phải biến chuyển thành vẻ mặt kinh ngạc.

Trong lòng Dạ Tinh Thần cũng không giữ được sự bình tĩnh.

Xét về bối phận, Băng Đế thuộc thế hệ cường giả đứng đầu ở đại lục Tinh Vẫn, năm đó hắn đột phá bước vào Võ Đế, đối phương đã lánh đời rất lâu nên không có dịp được gặp mặt.

Không ngờ đến ngày hôm nay, Lục Thiên Thiên có thể nhận được truyền thừa của người, tuyệt đối là cơ duyên lớn chỉ có thể gặp không thể cầu!

"Cô nương!"

Tông chủ Huyền Linh Tông nói:

"Ngươi nói thật sao?"

"Vậy ngươi đang nghi ngờ Băng Đế Lệnh?"

Giọng điệu của Lục Thiên Thiên vẫn lạnh lẽo như thế, không chứa một chút tình cảm nào.

Các đệ tử Vạn Cổ Tông nghe mà vui sướng cả người.

Vẫn là phương pháp ấy, vẫn là hương vị ấy, Đại sư tỷ của chúng ta không hề thay đổi!

Không.

Có sự thay đổi!

Sư tỷ toát ra hơi thở băng lãnh còn dày đặc hơn trước, khí chất cũng ngày càng cao ngạo, càng lúc càng giống tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian!

Trong mắt Tiểu Long Long trong hình thái người khổng lồ lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất thời đến cả ngọn lửa đang dâng cao cũng yếu bớt.

Đó là bóng ma tâm lý khổng lồ sinh ra từ trải nghiệm bị đóng băng trước kia!

Lục Thiên Thiên nói:

"Các ngươi có thể nghi ngờ lời nói của ta, nhưng có thể nghi ngờ Băng Đế Lệnh sao?"

Không thể!

Lệnh bài tản ra hàn uy cao thượng.

Tám vị Võ Hoàng có thể khẳng định đây tuyệt đối là tín vật của Băng Đế đại nhân, không phải là thứ hàng nhái một lượng bạc là có thể làm ra được!

Lục Thiên Thiên nói:

"Các ngươi hẳn là các tông môn chi thứ được Băng Đế tiền bối sáng lập năm đó, bây giờ ta là truyền nhân kế thừa của người, vậy thì sao các ngươi còn chưa bái lạy?"

Tám vị Võ Hoàng lập tức biến sắc.

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, dù không ngàn vạn lần không muốn, sau cùng đành phải bất lực chắp tay nói:

"Thất lễ."

"Nói to lên."

Quân Thường Tiếu nói:

"Không nghe rõ!"

Chứng kiến đám tông chủ này có sự kiêng kỵ với lệnh bài của đệ tử, hắn bắt đầu phách lối!

Còn về Nan Thu Đao đã sớm cất đi, bởi vì hoàn toàn không cần sử dụng nữa, trái lại còn tiết kiệm được một tấm Giải Ấn Phù.

Tám vị Võ Hoàng nhìn thấy Quân tông chủ phách lối ngang ngược như thế, suýt chút nữa xắn tay áo lên, vây lấy hắn hung hăng đập một trận ra trò, thế nhưng Băng Đế Lệnh đang ở trước mặt tựa như một ngọn núi lớn đè ép không thở nổi.

Vạn năm trước, Băng Đế tuyệt đối là người có quyền uy cao thượng, không một kẻ nào dám chống đối.

Nhất là những thế lực ở Đông Bắc Lô Châu, tiền thân đều tách ra từ tông môn do Băng Đế sáng lập, do đó luôn tôn người thành tổ tiên để thờ phụng.

Chính vì thế, bọn hắn chỉ có thể chắp tay vái, nói lại lần nữa:

"Thất lễ!"

Thanh âm vang dội, vô cùng khí thế!

Quân Thường Tiếu hài lòng nói:

"Vậy còn tạm được."

Dáng vẻ rất rất ngứa đòn, nếu không phải bị cách bởi màn hình, tác giả cũng đã đấm hắn một trận.

Lục Thiên Thiên lạnh nhạt nói:

"Sao còn chưa đi?"

"..."

Nhất thời sắc mặt của tám vị Võ Hoàng vô cùng khó coi.

Tên khốn đến Đông Bắc Lô Châu gây sự còn chưa trả giá thê thảm, cứ thế mà đi thực sự không cam lòng!

"Các ngươi không đi."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chúng ta đi."

Hắn tìm được đại đệ tử, đồng thời xử lý Hàn Cực Cung, chẳng còn chuyện gì phải lo lắng, ung dung dẫn đệ tử rời đi.

"Cứ thế đi à?"

"Chứ còn gì nữa, nữ nhân kia có Băng Đế Lệnh, thấy lệnh như thấy người, chắc chắn tám vị tông chủ không dám làm gì lỗ mãng!"

"Vạn Cổ Tông này khủng bố thật đấy, có đệ tử là truyền nhân kế thừa của tiền bối Băng Đế!"

Các võ tu Đông Bắc Lô Châu đứng đằng xa sôi nổi thảo luận, đồng thời cũng nhận ra rằng, ngày hôm nay Cực Hàn Cung triệt để chìm thuyền!

Cao thủ hai tổ chức lớn núp trong bóng tối cũng ngây người.

Dự định ban đầu của họ là ra tay giúp đỡ Quân tông chủ trong cảnh nguy nan, kết quả hoàn toàn không có cơ hội ra mặt!

Thế cũng tốt.

Nếu hai tổ chức lớn xuất hiện, dù có bảo vệ được Quân Thường Tiếu thì việc này, cũng sẽ từ ân oán tông môn biến thành ân oán giữa hai châu, như thế chỉ khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn.

...

Một cuộc xung đột, tuyên bố kết thúc khi Lục Thiên Thiên lấy ra Băng Đế Lệnh, Quân tông chủ dẫn đệ tử theo cũng coi như an toàn trở ra.

Nói đến việc an toàn trở ra, theo một ý nghĩa khác chính là tại chỗ nở hoa.

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Không đi không thắng] nhận được 2000 điểm cống hiến!"

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [An toàn trở ra] nhận được 3000 điểm cống hiến!"

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 20000/20000."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Không đi không thắng] nhận được phần thưởng ẩn, Kinh Nghiệm Phù x1, Dịch cải tạo tư chất cực phẩm x5."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [An toàn trở ra] nhận được phần thưởng ẩn, Kinh Nghiệm Phù x1, Dịch tư chất kiếm đạo thượng phẩm x1."

Không đi không thắng tức là tiến vào Cực Hàn Cung, dùng thực lực tuyệt đối đánh cho đối phương không có sức phản kháng.

An toàn trở ra tức là dù bị tám vị Võ Hoàng vây khốn, nhưng vẫn có thể an toàn rời đi mà không tốn chút sức lực, không hao tổn lông tóc.

"Sảng khoái!"

Quân tông chủ đi đến giữa băng tuyết ngợp trời, cất giọng hét to.

Sảng khoái nhất chính là nhận thưởng hai tấm Kinh Nghiệm Phù và Dịch cải tạo tư chất kiếm đạo thượng phẩm!

Theo kinh nghiệm trước đó, sau khi sử dụng tuyệt đối có thể đột phá đến Kiếm Võ Song Vương cửu phẩm, chỉ cần tu luyện thêm một khoảng thời gian nữa là bước vào đỉnh phong, từ đó có thể kích hoạt nhiệm vụ sử thi!

Cảnh giới đạt tới Võ Hoàng, đã ở trong tầm tay!

Nhất là có Dịch tư chất kiếm đạo thượng phẩm, sau khi dùng xong, muốn trở thành Kiếm Hoàng dễ như trở bàn tay!

...

Tại một nơi gió rét giá lạnh dưới đồi băng, các đệ tử Vạn Cổ Tông tạm thời dừng chân nghỉ dưỡng sức.

Trải qua một cuộc chém giết ở Cực Hàn Cung, tuy rằng thống khoái và thỏa thích, nhưng mà Lang Kỵ Binh không tránh khỏi bị thương.

Cũng may có Linh Khải bảo vệ thân thể, thể chất mỗi người lại rất mạnh, cho nên kết quả chỉ bị một chút vết thương ngoài da.

"Các sư huynh!"

Lý Thượng Thiên ngồi ôm đầu trước tảng đá băng, run lẩy bẩy nói:

"Hạ thủ lưu tình!"

Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi vây quanh hắn ta, người nào người nấy đều giơ lên nắm đấm, ánh mắt biểu lộ hết sức nguy hiểm.

Lúc ở Cực Hàn Cung, bọn họ không chỉ phải dốc sức giao chiến với kẻ địch, mà còn phải phân tâm đề phòng bị bắn từ phía sau bất cứ lúc nào!

Tô Tiểu Mạt cười u ám, nói:

"Ta trúng đạn bốn lần, đấm bốn phát."

"Con meo nó, ta trúng tới sáu phát!"

Lý Phi điên tiết nói.

Điền Thất nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Tuy ta chỉ bị bắn hai phát nhưng đều trúng vào mông, muốn xoay cũng không xoay được, nếu không phải được che chở từ trước, hậu quả khó mà lường được!"

"Còn chờ gì nữa!"

Tô Tiểu Mạt bước lên phía trước, một tay giữ chặt lấy Lý Thượng Thiên, lên giọng nói:

"Các huynh đệ, đánh hắn ta!"

Binh!

Binh!

Bốp!

Áaaa----------

Chỉ một chốc, Lý Thượng Thiên bị đánh đầu đầy khối u, mắt híp lại thành một đường thẳng, phải nói là cực thảm.

Bà nội nó!

Về sau ta không thèm nghịch súng nữa!

Trên đồi băng.

Lục Thiên Thiên không tiếp tục nhìn đám sư đệ chơi đùa, nói: "Đã làm chưởng môn lo lắng."

Mấy chữ này nói ra, thật khiến người ta bất ngờ.

"Không sao là tốt rồi."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, môn phái đã thăng lên thành tông môn, về sau phải gọi bổn tọa là tông chủ."

"Đã hiểu, tông chủ."

Lục Thiên Thiên nói.

Quân Thường Tiếu tò mò hỏi:

"Ngươi tiếp nhận truyền thừa của Băng Đế bằng cách nào?"

Lục Thiên Thiên nói:

"Ta giao thủ với cường giả Cực Hàn Cung ở biển băng Vô Ngân, không đánh lại địch mạnh nên bị thương chạy trốn, bất ngờ xông vào nơi ẩn cư của Băng Đế lúc còn sống."

"Bị thương chạy trốn?"

Ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên lạnh lẽo và u ám, nói:

"Khiến đại đệ tử của tông môn ta bị thương, không trực tiếp diệt sạch Cực Hàn Cung, xem như bọn chúng may mắn."

Lục Thiên Thiên nhìn bóng lưng đang tức giận trước mặt, cảm thấy trong lòng ấm áp, vốn dĩ tâm cảnh vừa vỡ rạn lúc nãy lại xuất hiện thêm những vết nứt nhỏ hẹp.

Tâm lặng như nước vừa được củng cố, rốt cuộc triệt để bị phá hủy chỉ trong chốc lát.


Bình Luận (0)
Comment