Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 591 - Chương 591. Rượu Vùng Băng Nguyên Mới Đủ Đô!

Chương 591. Rượu vùng băng nguyên mới đủ đô!
Thật chất Cực Hàn Cung cũng quá xui xẻo.

Từ lúc đầu, họ vốn cho rằng Lục Thiên Thiên có thể chất hệ Băng đặc biệt, vì thế muốn chiêu mộ gia nhập vào tông môn.

Nhưng mà mâu thuẫn của đối phương với Tuyết Tung Cốc càng thêm nghiêm trọng, đến mức dần dần thoát ly khỏi ý định ban đầu, sau cùng lại trở thành truy nã toàn châu, đồng thời giao thủ ở biển băng Vô Ngân.

Nếu như Cực Hàn Cung kiên trì giữ ý định ban đầu chỉ là chiêu mộ, thì sẽ không có cảnh Vạn Cổ Tông không ngại đường xa giết tới, thì sẽ không rơi xuống kết cục như vậy.

Coi như là một hồi chuông cảnh báo.

Cảnh cáo toàn bộ đại lục biết, đừng tùy tiện chọc vào Vạn Cổ Tông ta!

Đương nhiên.

Chuyện Quân tông chủ xém chút tiêu diệt Cực Hàn Cung, sau đó còn kinh động đến tám vị tông chủ, đương nhiên như gió mạnh lan truyền khắp đại lục, lại khơi dậy một làn sóng tranh luận mới.

“Sau đó thì sao?”

Quân Thường Tiếu tiếp tục hỏi.

Lục Thiên Thiên nói:

“Ta nhận được lệnh bài ở nơi ẩn cư của tiền bối Băng Đế, khi đi ra biển băng Vô Ngân thì nghe được tin tức Tuyết Tung Cốc bị diệt.”

Từ tin tức có một lượng lớn võ giả cưỡi Lang thú giết tới Tuyết Tung Cốc, nàng đoán ra chuyện này là do tông chủ và đồng môn gây nên, thế là tiến thẳng đến Cực Hàn Cung.

Lục Thiên Thiên rất hiểu Quân Thường Tiếu.

Khi hắn biết tin tức mình bị truy nã, khẳng định sẽ dẫn người đến đòi công đạo.

Hết thảy đúng như nàng dự đoán.

Đến Cực Hàn Cung, tông chủ và đồng môn đã giao thủ với đối phương.

Một giây này.

Tâm cảnh Lục Thiên Thiên khơi gợi lại tất cả những đợt sóng trước đây, cảnh giới vốn đã đạt đến tâm lặng như nước lại nứt vỡ.

Đến Đông Bắc Lô Châu là vì ổn định cảnh giới, đồng thời đột phá đến cấp độ cao hơn, kết quả lại thất bại trong gang tấc, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.

“Vẫn muốn ở lại nơi này tiếp tục lịch luyện sao?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Lục Thiên Thiên nhìn hắn, hỏi ngược lại:

“Được chứ?”

Trong lời nói băng lãnh không chút tình người kia, thế mà có nhàn nhạt ý tứ khẩn cầu.

Nàng thay đổi rồi.

Mặc dù vẫn cho người ta cảm giác phi thường băng lạnh, nhưng ít ra đã nhiễm lên chút vị tình người.

Quân Thường Tiếu nói:

“Nếu như ở chỗ đây có thể giúp ngươi đột phá nhanh hơn, lưu lại lịch luyện cũng không phải không được.”

“Đa tạ Tông chủ.”

Lục Thiên Thiên nói.

“Nhưng...”

Quân Thường Tiếu chân thành nói:

“Gặp phải nguy hiểm nhất định phải liên hệ với tông môn ngay lập tức, bổn tọa quyết không cho phép bất cứ ai tổn thương ngươi, dù có là động tới một sợi tóc của ngươi.”

Những lời cuối đã tăng lên giọng điệu nặng rất nhiều.

Rắc rắc rắc!

m thanh vô hình vỡ vụn vang lên trong tim Lục Thiên Thiên.

Ánh mắt nàng hơi dao động, sau đó vô thức quay người đi, nhỏ giọng đáp:

“Đệ tử đã rõ.”

“Đương nhiên.”

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nói:

“Bất luận là đệ tử nào đi nữa, bổn tọa cũng không cho phép người khác bắt nạt!”

Tuyết bay đầy trời rơi xuống, trong nháy mắt bốc hơi dưới khí thế trầm ấm của hắn.

...

Lục Thiên Thiên không có dự định theo tông chủ trở về Vạn Cổ Tông, dù sao nàng cũng vừa thu hoạch được truyền thừa của Băng Đế, cần phải ở lại vùng đất băng giá này để tu luyện đột phá nhanh hơn.

Quân tông chủ đã đồng ý.

Chỉ cần đệ tử không có việc gì, muốn lịch luyện thế nào ở Đông Bắc Lô châu cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên.

Quân Thường Tiếu tuyệt đối sẽ không dễ dàng trở về.

Đã đến nơi này, khẳng định phải cho đệ tử đi chơi một chuyến, trải nghiệm một lần đất khách quê người xứ lạ.

Huống hồ.

Vùng đất phủ đầy băng tuyết này, nơi nơi đều là phong cảnh!

...

“A —— —— —— —— “

Trong băng cốc, Chân Đức Tuấn uống một ngụm rượu mạnh được ủ bởi Đông Bắc Lô châu, nói:

“Vẫn là rượu vùng đất lạnh mới đủ đô!”

“Há há.”

Tô Tiểu Mạt bưng một chén rượu tiến lại gần, cười cười nói:

“Chân lão, dạy ta trận pháp đi mà.”

“Biến đi.”

Chân Đức Tuấn nói:

“Sang chỗ khác chơi.”

Soạt —— —— ——

Trước cái nồi lớn đặt trên đất, Quân Thường Tiếu đẩy thịt vụn mới chặt xong vào trong, dùng cái muỗng lớn khuấy đảo, nói:

“Hôm nay cho các ngươi thưởng thức món tủ của ta!”

Liễu Uyển Thi không có đi cùng, Lý Thanh Dương lại nấu ăn quá tệ, kết quả công việc nấu nướng liền rơi xuống đầu hắn.

Lúc trước còn dẫn dắt đệ tử chém giết huy hoàng ở Cực Hàn Cung.

Lúc này lại buộc tạp dề lên, quỳ dưới đất tuyết xào rau.

Đây chính là Quân Thường Tiếu.

Một con quỷ thủ đoạn tàn nhẫn, một tên ngáo bước vào nhà bếp.

“Tông chủ.”

Lý Thượng Thiên nói:

“Tay nghề của người kém xa Đô Đô...”

Uỳnh —— —— —— ——

Cả khuôn mặt lõm vào, sau đó ‘uỳnh’ một tiếng bắn vào núi băng, in thành một chữ đại trên đó.

Ma Lĩnh Hắc Ưng hóa thân thành thiếu nữ thu lại tay nhỏ, gợn sóng trong không gian tiêu tán, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“Bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ chủ nhân, đều phải chịu trừng phạt của Tiểu Ma Tiên ta.”

Đúng thế.

Nàng tên Tiểu Ma Tiên.(*)

Quân Thường Tiếu vừa đặt cái tên này cho nàng, hơn nữa còn có một cái tiền tố theo phong cách rất tây, tên là —— Balala.(*)

(*) Nhắc tới series phim hoạt hình thiếu nhi “Balala Tiểu Ma Tiên” (Balala the Fairies) do Trung Quốc sản xuất, chủ đề thiếu nữ ma pháp.

“Nha đầu.”

Quân tông chủ một bên xào đồ ăn, một bên nghiêm túc nói:

“Ngươi là con gái, nói chuyện nhất định phải dữ duyên, nếu như muốn đánh người, có thể nói… để ta đóa mật ngươi đi.” (*)

(*) Đây là câu nói của nhân vật trong phim thiếu nữ ma pháp người đóng của Trung Quốc, sau khi “Vũ Pháp Thiên Nữ” biến hình. Nó có ý nghĩa như câu “Nhân danh Mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!” của Sailor Moon ấy.

“Đóa mật?”

Tiểu Ma Tiên khó hiểu nói:

“Là ý gì nha?”

“Chính là để ta xử lý ngươi!”

Quân Thường Tiếu nói.

“Hiểu!”

Tiểu Ma Tiên đứng thẳng lên, để chân trần đi đến trước núi băng, chỉ vào Lý Thượng Thiên đang miệng méo mắt trợn, ngạo nghễ nói:

“Để ta đóa mật ngươi đi!”

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Lông vũ bay đầy trời, một trận cuồng bạo.

“...”

Mấy người Tô Tiểu Mạt quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng, nghĩ thầm:

“Khế ước thú có thể huyễn hóa hình người này của tông chủ, còn đáng sợ hơn Tiểu Long Long!”

Đúng rồi.

Tiểu Long Long đâu rồi?

Mọi người vội vàng tìm kiếm, phát hiện nó đã khôi phục bộ dáng ban đầu, một mình ngồi trên một ngọn núi băng nho nhỏ, rất có khí thế 'Ta cầu mong một trận thua, kết quả vẫn vô địch thiên hạ'.

Thật chất, trong lòng nó rối thành một mớ hỗn độn.

Bởi vì Lục Thiên Thiên ở đây, nó nhất định phải giữ khoảng cách!

“Tông chủ có tay nghề không tệ nha!”

Đồ ăn vừa ra lò, chúng đệ tử vây quanh, tới tấp khen không dứt miệng.

Kết quả trong cái tuyết cốc này, cả ngàn tên đệ tử vây quanh một chỗ ăn chung một nồi, cảnh tượng mười phần tươi đẹp.

“Thiên Thiên.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Các sư đệ không ngại vạn dặm đi Đông Bắc Lô Châu đánh nhau với người khác chỉ vì ngươi, thân là Đại sư tỷ không nói một chút gì sao?”

“Đại sư tỷ gặp nạn nên chúng ta tới giúp đỡ, đây là điều đương nhiên!”

Tô Tiểu Mạt nhếch miệng cười nói.

Lý Phi cười nói:

“Chúng ta đều là người cùng một tông môn, thân như huynh đệ tỷ muội, gặp phải nguy hiểm thì đồng môn không giúp đỡ, còn có thể dựa vào ai đây.”

“Nói không sai.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Cùng là đệ tử Vạn Cổ Tông, phải thân thiết như huynh đệ tỷ muội, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”

Bộp.

Lục Thiên Thiên đi đến trước bệ đá, giật lấy vò rượu rót đầy một chén, nhẹ nhàng nâng lên cao, ánh mắt băng lãnh quét một vòng các đồng môn đang ở đây.

Nàng cũng không nói lời nào.

Mấy người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đã hiểu ý tứ của Đại sư tỷ, thế là tới tấp giơ chén rượu lên.

Lục Thiên Thiên uống một hơi cạn sạch chén rượu nồng.

Soạt! Soạt!

Đám người Lý Thanh Dương động tác thống nhất, cạn chén uống sạch rượu.

Những lời cần nói đều trao đi trong yên lặng, hết thảy đều ở trong lòng, đều ở trong rượu nồng.

Giữa thế giới tuyết bay đầy trời, vang lên giai điệu du dương, dần dần cất thành lời:

“Biển khơi vang tiếng cười, sóng triều vỗ bến bờ, chìm nổi theo tiếng sóng, chỉ nhớ hôm nay, trời xanh cười, ào ạt sóng trên đời, ai thắng ai thua, chỉ có trời mới rõ…” (*)

(*) Bài hát chủ đề cho phim Tiếu ngạo giang hồ, “Thương hải nhất thanh tiếu”

“Đại sư tỷ!”

Trên núi băng, đám người Lý Thanh Dương cưỡi trên lưng Cụ Phong Lang, ngoảnh đầu ngoái nhìn, nói:

“Chúng ta đi về trước!”

Ẩu —— —— —— —— ——

Tiếng sói tru cất lên, vang vọng tận trời xanh, từng dòng ánh sáng màu xanh như thuỷ triều từ vùng đất băng nguyên phóng đi.

Krétt!

Ma Lĩnh Hắc Ưng vẫy cánh phá vỡ bầu trời, Quân Thường Tiếu xếp bằng ở trên lưng, bóp nát hai tấm Kinh Nghiệm phù, khí thế Kiếm Võ Song Vương cửu phẩm toát ra, sau đó hội tụ vào đan điền, nói:

“Phạm vào Vạn Cổ Tông ta, xa đâu cũng giết!”

m thanh như ẩn chứa lực xuyên thấu cực mạnh, vọng lại khắp bầu trời Đông Bắc Lô Châu, Võ tu cách năm sáu ngàn dặm cũng có thể nghe rõ ràng!


Bình Luận (0)
Comment