Chương 592. Muốn chơi thì chơi lớn đê!
“Cái gì?”
Phân đà Ma Sát Tông, đại đà chủ đứng bật dậy, vẻ mặt đầy khó tin nói:
“Vạn Cổ Tông thiếu chút nữa tiêu diệt Cực Hàn Cung?”
“Đúng vậy, đại đà chủ!”
Tên thuộc hạ nói.
Đại đà chủ ngồi “phịch” xuống ghế, cả khuôn mặt là vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Căn cứ vào tình báo gã có, Quân Thường Tiếu chỉ dẫn theo khoảng ngàn đệ tử, chút lực lượng ấy cũng có thể gần như tiêu diệt một tông môn tứ lưu sở hữu mấy vạn đệ tử?
Hơn nữa.
Ngay trên địa bàn của người ta!
Ai cũng quá hiểu võ giả thuộc tính hệ Băng có sức chiến đấu cực kỳ cao trong môi trường trời đông đất lạnh, chỉ bằng vào ngàn người đã gần như huỷ diệt môn phái người ta, chuyện này quá mức hoang đường!
Chuyện không thể, Quân Thường Tiếu và đệ tử của hắn đã làm được.
Lúc này, tin tức có liên quan đến trận chiến ở Cực Hàn Cung giống như cuồng phong bão táp quét khắp đại lục Tinh Vẫn.
Rất nhiều thế lực sau khi biết được tin tức đều trừng to mắt.
Nhất là nghe được câu Quân Thường Tiếu quát giữa không trung trước khi rời đi —— phạm vào Vạn Cổ Tông ta, xa đâu cũng giết!
Cảnh cáo.
Cảnh cáo thẳng thừng!
Đến địa bàn người khác, phun ra câu nói này, kiêu ngạo đến nhường nào!
“Vạn Cổ Tông?”
Trên một đỉnh núi mờ ảo trong sương khói, một lão giả tiên phong đạo cốt vuốt vuốt chòm râu nói:
“Có chút thú vị.”
“Tông chủ.”
Một người trung niên cung kính nói:
“Gần đây, tông môn Tây Nam Dương Châu này làm rất nhiều chuyện khiến người ta kinh ngạc không thôi, danh tiếng đột ngột lên như diều gặp gió, không ai sánh bằng.”
Lão giả cười nói:
“Mỗi một tông môn có tiềm lực được sinh ra, đều giống như hòn đá rơi vào trong nước, tạo ra những gợn sóng liên tục, nhưng có thể thực sự đứng vững ở đời, bất quá đã thiếu lại càng thêm ít, không cần quá để ý làm gì.”
“Huống hồ.”
Lão giả ngừng một chút rồi phất tay, giữa những ngón tay khô gầy đột nhiên xuất hiện một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, nói:
“Hiện nay đại lục Tinh Vẫn tựa như một đầm nước đọng, cần thế lực bừng bừng khí thế này làm rung chuyển thế cục thiên hạ.”
Sắc mặt người trung niên hơi biến, nói:
“Tông chủ đặt niềm tin cao vào Vạn Cổ Tông?”
“Có niềm tin hay không, chẳng quan trọng.”
Lão giả nói thầm:
“Chung quy vẫn là phải tự lực gánh sinh.”
...
Trong quá khứ, câu đầu tiên võ giả châu quận nói khi gặp mặt là ăn gì chưa, hiện tại là nghe gì chưa?
Nếu như ai hỏi, nghe cái gì? Khẳng định sẽ bị mọi người xem thường, coi là là dân quê mới lên thành.
Vạn Cổ Tông náo loạn ra chuyện lớn như vậy đã truyền khắp đại lục Tinh Vẫn, gần như ai ai đều đang bàn tán về nó, người người đều đang đồn thổi, thực sự có thể nói là “Thiên hạ có ai không biết quân”(*)!
(*) Thiên hạ thuỳ nhân bất thức quân (Tạm dịch : Thiên hạ có ai không biết quân), trích trong bài thơ “Biệt Đổng Đại” của Cao Thích, nhà thơ thời Đường.)
Có người cho rằng kiêu căng phách lối.
Có người cho rằng nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Nói tóm lại.
Tông môn này cũng như tác giả viết truyện vậy, tuyệt đối không có khả năng được tất cả độc giả khen ngợi, khó tránh khỏi bị võ giả các châu oán thầm sau lưng.
Ta có thể tiếp nhận những lời khen.
Cũng sẽ tiếp nhận hết những câu chửi văn, truyện rác.
Nhưng mà.
Tính cách Quân Thường Tiếu nhất định sẽ không đứng chịu bị chửi mắng và sỉ nhục, thay vào đó là sẽ nhanh chóng lùng sục tên đó đánh cho một trận.
Tiếng tăm Vạn Cổ Tông ở các châu khác không thể coi là tốt.
Nhưng ở Tây Nam Dương châu, nó lại được xem là thần tượng, anh hùng của vô số Võ tu.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu tông môn châu khác mang quân sang địa bàn nhà mình kiếm chuyện gây án, bây giờ tiến ra ngoài châu đánh thế lực tứ lưu nhà khác đổ máu, quá là hả hê lòng người!
Trong thời gian ngắn.
Danh tiếng Vạn Cổ Tông ở Tây Nam Dương Châu đạt đến đỉnh điểm, trở thành thánh địa võ đạo của đông đảo thiếu niên thiếu nữ hướng tới nhất!
“Cha, mẹ!”
“Hài nhi quyết chí, tương lai nhất định phải trở thành đệ tử Vạn Cổ Tông!”
Lời này hai năm về trước sẽ bị các gia trưởng kiên quyết phản đối, bây giờ họ không chỉ mừng con cháu rốt cục trưởng thành, còn cổ vũ con cháu kiên trì giấc mộng của mình.
Khi một tông môn thu được đầy đủ danh vọng, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống xung quanh, thậm chí là cả văn hoá.
Tám tòa thành trì của quận Thanh Dương đều dậy lên làn gió Vạn Cổ Tông.
Đầu tiên là tiến hành cải cách về trang phục, quần áo “kín cổng cao tường” bị vứt bỏ, dần dần đổi thành trang phục đơn giản mà năng động, tương tự với đồng phục của Vạn Cổ Tông.
Sự thay đổi trong phong cách thời trang này rõ ràng nhất là ở tầng lớp dân thượng lưu.
Đi thăm người thân, đi chơi với bạn bè hay tổ chức yến hội long trọng, nam mặc áo ngắn đơn giản hết mức, nữ đa phần diện váy ngắn trang điểm nhẹ, phô bày dáng người mỹ miều.
Tạ Quảng Côn cũng quyết đoán tiến hành cải cách trong trang bị cho quân đội, lựa chọn giáp nhẹ đánh trận, binh lính cũng có tinh thần hơn so với quá khứ.
Tiếp nhận ảnh hưởng của thành chủ và tầng lớp thượng lưu, trào lưu trang phục kiểu mới bắt đầu lan truyền đến dân chúng tầm thường.
Trang phục truyền thống của đại lục Tinh Vẫn từng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, sau khi tiếp nhận ảnh hưởng từ đồng phục của Vạn Cổ Tông, dần dần chuyển thành muôn màu rực rỡ, muôn hoa tranh thắm.
Đến mức khi đi trên đường chính của thành Thanh Dương, nhìn trang phục những người đi đường mỗi người một màu sắc khác nhau, cảm giác như đang đi trong phố phường thời hiện đại.
Làn gió mới này đang dần dần xâm nhập vào các thành trấn xung quanh, thậm chí lan sang các quận khác.
Tin rằng không bao lâu sau, làn gió mới này sẽ thay đổi diện mạo toàn bộ Tây Nam Dương Châu, từ đó trở nên càng trẻ trung, càng tràn ngập sức sống.
...
Thân là người mở đầu truyền bá văn hóa, Quân Thường Tiếu sau khi trở về tông môn, vẫn đang cân nhắc một vấn đề.
Môn phái thăng lên thành tông môn, trước đó đánh lui năm cái tông môn Tây Vận Châu, lại cho Cực Hàn Cung đắm thuyền một lần, từ đó thu được đầy đủ danh vọng, vì sao lại không chơi lớn hơn một chút!
“Dù sao cũng đã náo loạn như vậy rồi, dứt khoát để càng nhiều người rõ ràng Vạn Cổ Tông ta không thể chọc vào, đồng thời không cho phép trêu chọc!”
Một khi suy nghĩ này đã xuất hiện, hoàn toàn không thể xoá đi.
Quân tông chủ gọi Chân Đức Tuấn đến, nói ra ý nghĩ của mình, hỏi:
“Chân lão, ý của lão như thế nào?”
“Bộp!”
Chân Đức Tuấn vỗ bàn một cái, nói:
“Còn cần phải nói sao, muốn làm thì phải làm thật lớn, muốn nổ liền cho nổ thật to!”
Hai tên điên bốn mắt nhìn nhau, chợt rung vai khành khạch cười xấu xa.
“Tiết Nhân Quý!”
Thanh âm Quân Thường Tiếu đột ngột vang lên trong tông môn.
Tiết Nhân Quý đang huấn luyện thành viên khẽ giật mình, khóe miệng giật giật nói:
“Vừa mới về mà, chắc không phải đi châu khác đập quán tiếp chứ!”
“Điểm binh ngàn người.”
Giọng nói của Quân Thường Tiếu truyền đến:
“Theo bổn tọa đi diệt phân đà Ma Sát Tông!”
“Vâng!”
Tiết Nhân Quý tuân lệnh!
Một ngàn thành viên vừa mới trở về lần nữa cưỡi lên lưng Cụ Phong Lang, tập hợp đội hình lao ra từ Thiết Cốt Sơn, hướng đến phân đà Ma Sát Tông!
Lần này Quân Thường Tiếu không cưỡi Ma Lĩnh Hắc Ưng, mà đổi thành cưỡi Cụ Phong Lang Vương, trên đường đi hắn thản nhiên nói:
“Thời điểm thanh toán nợ nần đến rồi, phải thu cả vốn lẫn lãi.”
...
Phân đà Ma Sát Tông.
Đại đà chủ ăn ngủ không yên mấy ngày liền, bởi vì Vạn Cổ Tông suýt chút nữa tiêu diệt Cực Hàn Cung, chứng minh môn phái đã từng bất nhập lưu này phát triển mạnh đến không thể tưởng tượng nổi!
Đệ tử bị bắt nạt thì không ngại đường xa vạn dặm đi tính sổ với người ta, Quân Thường Tiếu kia tuyệt đối là hạng người có thù tất báo!
Năm đó tông môn từng tham lam thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao của hắn, mình còn cho mấy người Giang Tà giết tới Thiết Cốt Sơn, một khi có thực lực thì dẫn người giết ngược về tuyệt đối không ngoài dự đoán!
“Không được!”
Đại đà chủ đứng dậy, trầm giọng nói:
“Phải mau chóng thông tri tổng bộ, hy vọng có thể cho cường giả tọa trấn các phân đà ở Tây Nam Dương châu.”
“Đại đà chủ.”
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ báo cáo:
“Giang Tà tới gặp.”
Đại đà chủ ngạc nhiên nói:
“gã không phải làm một kẻ ăn mày ở Giang gia trấn à, vì cái gì lại tới đây? Hẳn là cũng đang lo lắng Quân Thường Tiếu có thù tất báo, không dám ở lại trên trấn?”
Giang Diêm Vương sải bước đi tới, chắp tay nói:
“Đại đà chủ.”
“Ừm.”
Đại đà chủ uống một ngụm trà, hai đầu lông mày nhếch lên ngạo nghễ.
Mặc dù thực lực của hắn kém hơn Giang Tà, nhưng thân là đà chủ của phân đà Ma Sát Tông, gã ta có uy quyền cao hơn.
“Đại đà chủ.”
Giang Tà nói:
“Đã có tin tức về người ta muốn tìm chưa?”
“Cạch.”
Đại đà chủ đặt mạnh chén trà lên bàn, không nhịn được nói:
“Có tin tức, bổn tọa sẽ thông báo cho ngươi.”
Giang Tà ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nói:
“Giang Tà ta cống hiến cho Ma Sát Tông nhiều năm như vậy, mỗi lần đổi lại đều là câu trả lời qua loa, ta thật sự muốn hỏi ngươi có đang giúp ta tìm người hay không?”
“Giang Tà!”
Tên thuộc hạ bên cạnh lạnh giọng nói:
“Nói chuyện chú ý miệng lưỡi của mình.”
Cạch!
Giang Tà đứng dậy, giơ khẩu Desert Eagle lên, “đoàng” một phát bắn nổ đầu đối phương, âm trầm nói:
“Hôm nay ta tới là để nói cho ngươi biết, lão tử không làm nữa."