Chương 593. Muốn làm ngạnh hán, thích thì ta chiều!
Đại đà chủ đứng bật dậy, nhìn tên thuộc hạ ngã sụp xuống đất, ánh mắt gã ta tràn đầy sự kinh hãi, nói:
“Súng... Súng lửa thần kỳ!”
“Có vẻ...”
Quân Thường Tiếu từ bên ngoài tiến vào, ngồi lên thủ vị, vắt chéo chân nói:
“Đại đà chủ nghe ngóng chuyện của Vạn Cổ Tông ta không ít, ngay cả Súng lửa thần kỳ mà cũng biết.”
Sắc mặt đại đà chủ đại biến, khiếp sợ nói:
“Sao ngươi lại tới đây!?”
Quân Thường Tiếu nhìn sang Giang Tà, tràn đầy hứng thú nói:
“Ý của gã ta là bổn tọa không thể đến à?”
“Đúng thế.”
Giang Tà nói:
“Tông chủ.”
Tông chủ?
Tên khốn này gọi hắn là “Tông chủ”!
“Chính thức giới thiệu một chút.”
Quân Thường Tiếu chỉ chỉ vào Giang Tà, nói:
“Trưởng lão Vạn Cổ Tông ta, đa tạ Ma Sát Tông quan tâm chiếu cố những năm qua.”
Đại đà chủ tức giận nói:
“Giang Tà, ngươi công nhiên phản bội Ma Sát Tông, chẳng lẽ không biết sẽ có kết cục gì sao!”
“Thật có lỗi.”
Giang Tà nhún nhún vai, nói:
“Ta cũng không phải đệ tử Ma Sát Tông, với không tới hai chữ ‘phản bội’ này.”
“Tên chó chết!”
Đại đà chủ phẫn nộ rống.
“Đùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng súng vang dội, đại môn có treo bảng hiệu 'Phân đà Ma Sát Tông' bị một quyền của Tiêu Tội Kỷ đánh nát vụn.
“Giết!”
Đệ tử Vạn Cổ Tông cầm kiếm xông vào trong.
Đệ tử và thành viên phân đà Ma Sát Tông từ phòng ngủ lao ra ngoài, đối mặt với địch tập kích bất ngờ, từng người vốn có ý định phản kích nhưng kết quả căn bản không phải đối thủ, chết như gặt lúa.
Đây chung quy chỉ là một cái phân đà, thực lực miễn cưỡng có thể so với môn phái lục lưu.
Đệ tử Vạn Cổ Tông mới từ bên tông môn tứ lưu giết trở về, giao đấu với bọn hắn đơn giản là không biết chữ 'Chết' viết như nào.
Xong rồi, xong cmn rồi!
Đại đà chủ lạnh buốt trong lòng.
Gã ta đã đoán chính xác, Quân Thường Tiếu là hạng người nhỏ nhen có thù tất báo.
Chỉ là không nghĩ tới, đối phương mới vừa từ Đông Bắc Lô châu trở về thì đã giết tới nơi này của mình, căn bản không cho thời gian chuẩn bị.
“Đại đà chủ.”
Quân Thường Tiếu đan mười ngón tay lại, nói:
“Ngươi hẳn phải biết lần này bổn tọa đến đây, là vì chuyện gì chứ?”
Thịch!
Thịch!
Trong đại sảnh nhàn nhã nói chuyện, ngoài đại điện đệ tử giết đến say sưa, kết hợp thành cảnh tượng một bên hoà nhã, một bên tàn khốc.
Sắc mặt Đại đà chủ càng thêm khó coi, lòng bàn tay lẫn bàn chân và toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Đây không phải triệu chứng thận hư, mà chính là sợ hãi quá độ.
Nhắc tới cũng kỳ, Quân Thường Tiếu ngồi bên cạnh hoàn toàn không phóng thích bất kỳ khí thế nào, thế mà có thể khiến gã ta cảm thấy áp lực như núi, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Nếu như đại đà chủ biết trước mắt là Kiếm Võ Song Vương cửu phẩm hàng thật giá thật, ắt sẽ hiểu vì sao mình lại sợ đến thế.
“Quân tông chủ.”
Gã ta lấy hết dũng khí nói:
“Trong... Trong khoảng thời gian này, Ma Sát Tông ta không đắc tội với Vạn Cổ Tông!”
“Vậy còn trước kia?”
“...”
Đại đà chủ run lẩy bẩy nói:
“Quân tông chủ, ta... ta cũng chỉ là nhận lệnh hành sự thôi!”
Thời điểm gã ta nhận được mệnh lệnh của tổng bộ, cho mấy người Giang Tà giết đến Thiết Cốt Sơn, đâu phải là cái dáng vẻ kinh hoảng này.
“Đúng rồi.”
Quân Thường Tiếu nhớ ra cái gì đó, nói:
“Có một đoạn thời gian, Ma Sát Tông các ngươi tranh đoạt khoáng mạch linh thạch với Thái Khôn Tông, chuyện này sau đó thế sao rồi?”
Chuyện này nhất định là Giang Tà nói cho hắn biết!
“Nói mau.”
Quân Thường Tiếu trầm giọng.
Đại đà chủ vội vàng nói:
“Quân tông chủ, Ma Sát Tông ta đã đánh lùi Thái Khôn Tông, giữ được khoáng mạch linh thạch.”
“Khoáng mạch ở nơi nào?”
Quân Thường Tiếu nói.
“Chuyện đó...”
Đoàng —— —— —— —— ——
Tia sáng bắn ra, trực tiếp bắn vào đùi Đại đà chủ, thân thể gã ta đột ngột nghiêng sang bên, quỳ một chân trên đất, sắc mặt nghiêm lại.
Quân Thường Tiếu kề họng súng Desert Eagle bốc khói trên đầu gã, lạnh lùng nói:
“Câu hỏi của bổn tọa, ngươi phải nói cho rõ ràng, không có quyền từ chối.”
Ma quỷ!
Đại đà chủ chịu đựng đau đớn kịch liệt cùng với cảm giác bỏng rát trên trán, sắc mặt dữ tợn nói:
“Quân Thường Tiếu, nếu ngươi dám giết ta, chính là đối địch với Ma Sát Tông!”
Tên này là người ngoan cường.
Hôm nay rơi vào trong tay hắn, cơ hội sống sót rời đi rất nhỏ, dù sao trước sau gì cũng chết, sao còn phải khúm núm quỳ lạy trước mặt hắn!
“Nói thật.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa đã muốn để cho ngươi sống, tận mắt chứng kiến Ma Sát Tông bị Vạn Cổ Tông ta tiêu diệt như thế nào.”
“Nhưng mà...”
Đoàng —— —— —— —— ——
Bóp cò, đạn trực tiếp xuyên qua đầu Đại đà chủ, nói:
“Muốn làm ngạnh hán(*), thích thì ta chiều.”
(*) Ngạnh hán: người đàn ông kiên cường bất khuất
Khi đối đãi địch nhân, Quân Thường Tiếu thật sự không có chút nào gọi là nương tay mềm lòng!
Đáng tiếc cho Đại đà chủ xương cốt cứng rắn, vốn chỉ muốn biểu hiện cứng rắn một chút, nếu như Quân tông chủ dùng chút thủ đoạn thì gã ta nhất định lập tức buông vũ khí đầu hàng, kết quả ngay cả cơ hội tra hỏi lần hai cũng không cho, cứ như vậy trực tiếp nổ súng!
Trên đường đến suối vàng.
Gã ta khẳng định đang khóc lóc:
“Đại ca, lần sau có thể không diễn theo kịch bản này không!”
“Lê đường chủ.”
Quân Thường Tiếu thu hồi Desert Eagle, truyền âm nói:
“Điều tra vị trí khoáng mạch linh thạch Ma Sát Tông tranh đoạt với Thái Khôn Tông, càng nhanh càng tốt.”
“Rõ.”
Lê Lạc Thu dùng Truyền Âm Thuật liên hệ với các cứ điểm tình báo ở các thành trì Tây Nam Dương Châu.
Tin tình báo ở Đông Bắc Lô Châu đã xuất hiện sai lầm, nhưng một khi huy động tin tức tại địa phận nhà mình, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
“Chúng ta đi.”
Quân Thường Tiếu bỏ đi trước thi thể đại đà chủ.
Vừa bước ra đại sảnh, một đệ tử bước lên khoác áo choàng lông chồn lên người hắn, sau đó hắn đeo kính đen chống nắng, nghênh ngang cất bước rời đi.
“Khưa khưa khưa!”
Ngoài phân đà Ma Sát Tông, kẻ điên Chân Đức Tuấn che mặt cười quái dị, sau đó trực tiếp kích hoạt lôi trận.
Ầm ầm —— —— —— ——
Sau một tiếng nổ thật lớn, phân đà Ma Sát Tông thành lập ở Tây Nam Dương Châu gần trăm năm, kết quả bị biến thành đất bằng.
“Không!”
Quân Thường Tiếu đột nhiên xoay người lại, nhìn phế tích bị nổ thành một cái hố sâu, cắn ngón tay suy sụp nói:
“Bảo vật trong phân đà vẫn chưa thu xong!”
“Tông chủ.”
Lý Thanh Dương thấp giọng nói:
“Chuyện thứ nhất đệ tử làm khi tiến vào chính là vơ vét tài sản, tất cả đều thu vào trong không gian giới chỉ.”
Quân tông chủ nghe xong, cảm xúc vốn đang tuyệt vọng lập tức khôi phục phong thái ngầu lòi, vỗ vỗ bả vai Nhị đệ tử của mình, vui mừng nói:
“Rất hiểu ý ta, thật sự rất hiểu ý ta.”
...
Uỳnh —— —— ——
Cửa lớn Thí Thần Điện bị đánh thành mảnh vỡ, mấy thành viên đau đớn ngã xuống đất.
Chiêm trường lão và Quách Đức Cương đang nghị sự bỗng nghe được động tĩnh, vội vàng bước ra từ đại sảnh, ánh mắt cả hai nổi lên sát ý nồng đậm, nói:
“Kẻ nào dám đến phân đà Thí Thần Điện ta gây...”
Chữ ‘chuyện’ lại không thể nói ra lời.
Bởi vì Quân Thường Tiếu tiến vào giữa chúng đệ tử đông đúc, khí thế cường thế vô hình phát ra, lập tức khiến từng người bọn hắn không rét mà run!
Diệt trừ phân đà Ma Sát Tông ở Tây Nam Dương Châu, phân đà Thí Thần Điện này khẳng định cũng phải nhổ tận gốc.
Trước Sinh Tử Đài.
Bạch trưởng lão đến từ tổng bộ Thí Thần Điện từng lớn lối, nói:
“Hôm nay, Thiết Cốt Phái nhất định phải xóa tên khỏi giang hồ.”
Khi đó, Quân Thường Tiếu tuy rất tức giận nhưng môn phái không có thực lực, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn kiềm nén, cuối cùng nhờ có Ngụy Lão phô trương thanh thế, cho nên mới khiến tên kia sợ hãi rút lui.
Đến hôm nay, bổn tọa và đệ tử đã có đầy đủ thực lực, nợ cũ nhất định phải tính cho rõ ràng!
“Quân tông chủ!”
Chiêm trường lão trầm giọng nói:
“Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Đoàng —— —— —— —— ----
Tiêu Tội Kỷ bóp cò, đạn xuyên qua hư không, trực tiếp bắn nát vụn bảng hiệu khắc 'Thí Thần Điện' treo ở đại sảnh.
Vẫn chưa hiểu à?
Không sao cả.
Quân Thường Tiếu phất tay lên, dùng lời thẳng thừng nhất nói cho bọn hắn biết:
“Giết sạch.”