Chương 594. Chọc giận mọi người!
Giết sạch.
Chỉ đơn giản hai chữ thế thôi, nhưng nó lại phách lối đến nhường nào.
Sắc mặt của đà chủ và hai trưởng lão Thí Thần Điện cực kỳ khó xem.
Từ lúc thành lập phân đà ở Tây Nam Dương Châu đến nay, làm gì có người nào dám quang minh chính đại dẫn người giết tới như vậy!
Phân đà Ma Sát Tông cũng không ai dám trêu chọc.
Nhưng bây giờ thì sao?
Còn không phải đã bị biến thành đất bằng rồi còn gì?
Quân tông chủ rất cường thế, mặc dù hắn chưa chắc đã dám chọi cứng với tà tông tam lưu, nhưng mà diệt mấy cái phân đà rác rưởi này thì vẫn dư sức!
"Quân Thường Tiếu!”
Quách Đức Cương lạnh lùng nói:
"Ngươi muốn tuyên chiến với Thí Thần Điện ta sao?”
"Nghĩ như vậy cũng không sai.”
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, đệ tử sau lưng cùng đi đến.
Ánh mắt của Quách Đức Cương tóe ra sát ý, bỗng nhiên gã ta bộc phát toàn bộ tu vi Võ Vương, dẫn theo uy áp nhảy xuống sân luyện võ.
Nhưng lúc vừa rơi xuống, Dạ Tinh Thần đã dùng Túng Vân Bộ xuất hiện ở trước mặt gã ta, một tay giơ lên, lãnh đạm nói:
"Chết.”
"Véo..”
Thất Huyền Hà Quang Phá được ngưng tụ trong nháy mắt, chùm sáng được phun ra từ lòng bàn tay mang theo sức mạnh vô tận, vô tình xuyên thủng ngực Quách Đức Cương, khiến trên ngực gã ta bị thủng một cái lỗ lớn.
Quá bá đạo.
Dứt khoát không chút tình cảm!
"Ngươi…”
Trước khi mất đi ý thức, ánh mắt của Quách Đức Cương biểu lộ sự hoảng sợ.
Quách Đức Cương đã từng đến Thiết Cốt Sơn, đồng thời trực tiếp giao thủ một trận với Quân Thường Tiếu, gã ta chưa bao giờ nghĩ đến có ngày, mình sẽ bị một tên đệ tử bình thường của Vạn Cổ Tông miểu sát!
"Quách trưởng lão!”
Chân trưởng lão phẫn nộ hét lớn.
"Xuống địa ngục cùng gã ta đi.”
Dạ Tinh Thần nâng tay lên, ngọn lửa nóng rực gào thét bay ra, hóa thành một đao trảm ánh sáng lăng liệt, từ trên cao bổ xuống!
Đùng!
Ở trước mặt bao người, Chân trưởng lão bị Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm trực tiếp chém thành hai khúc, đại sảnh phía sau cũng bị ngọn lửa chém ra một cái khe lớn.
Hai tên Võ Vương, kết quả bị hai chiêu miểu sát!
Dạ Tinh Thần đã bước vào cảnh giới Võ Vương, thực lực bây giờ thật sự rất trâu bò!
Đà chủ phân đà Thí Thần Điện bị thủy triều nóng rực đánh bay ra ngoài, ánh mắt hiện rõ hoảng sợ tột cùng.
Giờ khắc này, việc mà hắn ta có thể làm chính là trơ mắt nhìn đệ tử bị Vạn Cổ Tông vô tình chém chết, từng người từng người bên mình ngã xuống đất.
"Nghệ thuật bắt nguồn từ những vụ nổ!”
Chân Đức Tuấn đứng ở ngoài phân đà Thí Thần Điện, giang ra hai tay, sắc mặt nham hiểm nói:
"Mời thưởng thức thỏa thích!”
"Ầm ầm!”
Tia sét lóe lên, mặt đất rung chuyển!
Bụi đất đầy trời lắng xuống, Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử rời đi.
Hắn là kẻ vội vàng đến, cũng vội vàng đi, không để cho đối phương một đường sống, ngược lại cướp hết tất cả bảo vật của đối phương.
"Tông chủ.”
Bên tai vang lên giọng nói của Lê Lạc Thu.
"Tìm được khoáng mạch linh thạch của Ma Sát Tông!”
Quân Thường Tiếu nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười lạnh, hắn lập tức thay đổi đường đi, dẫn theo ngàn đệ tử đến vị trí mỏ quặng để thu hoạch linh thạch.
Khoáng mạch linh thạch.
Xem như là món hời của việc đòi nợ Ma Sát Tông đi.
Ngày hôm nay.
Hai phân đà của tà tông tam lưu bị biến thành đất bằng, tin tức này vừa truyền ra ngoài, toàn bộ Tây Nam Dương Châu đều chấn động vì nó.
Nhận được tin tình báo, Dịch Thiên Hành kinh ngạc nói:
"Phân đà Ma Sát tông và Thí Thần Điện bị Vạn Cổ tông tiêu diệt rồi?”
"Đúng vậy!”
Chu trưởng lão co giật khóe miệng, nói:
"Toàn bộ phân đà đã bị biến thành đất bằng.
"Quá làm loạn!”
Dịch Thiên Hành cau mày nói.
Chân trưởng lão khổ sở nói:
"Nếu như tiểu tử này không làm loạn, há có thể đến Đông Bắc Lô Châu đập phá Cực Hàn Cung đâu chứ!”
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ khiến nhiều người càng thêm tức giận!”
Chu trưởng lão lo lắng nói.
Mặc dù chuyện ở Đông Bắc Lô Châu đã tạm thời kết thúc, nhưng mà đối phương tuyệt đối sẽ không buông tha cho chuyện này, bây giờ lại gây chuyện với hai tà tông tam lưu, Quân Thường Tiếu thật đúng là tự đẩy mình vào con đường chết mà!
Ngược lại.
Không ai biết được ý của Quân tông chủ là: Phải rèn sắt lúc còn nóng, nếu muốn chơi thì phải chơi cho lớn!
"Trời ạ!”
"Hai phân đà của tà tông bị Vạn Cổ Tông tiêu diệt rồi á!”
"Đó chính là công khai khiêu chiến với Ma Sát Tông và Thí Thần Điện đấy!”
"Ta có một dự cảm, không lâu sau sẽ có vô số cao thủ giết đến Tây Nam Dương Châu!”
“Đậu xanh, chuyện này còn cần phải dự cảm sao? Chắc chắn sẽ đến rồi!”
Biên băng Vô Ngân.
Cung chủ Cực Hàn Cung quỳ gối ở một chỗ bên trong Băng Cốc, đối mặt với một chiếc ghế nói:
"Cực Hàn Cung suýt chút nữa đã bị Quân Thường Tiếu diệt môn, mời thái trưởng lão xuất quan đòi lại công đạo!”
"Oanh!”
Sông băng bên trong Băng Cốc nổ tung, một ánh sáng trắng bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt y.
Đó là một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ nhưng quanh người ngưng tụ hơi thở băng lãnh, cho người ta một cảm giác không rét mà run, lão u ám lạnh lẽo nói:
"Một tên nhóc ngông cuồng, lão phu phải đi gặp hắn một lần!”
Xoát!
Ánh sáng che trời, hàn khí bao phủ ngoài ngàn dặm, khiến sinh linh bị đông lạnh đến mức run rẩy!
"Hơi thở này là…”
Tông chủ Huyền Linh Tông cảm nhận được gì đó, kinh ngạc nói:
"Nửa bước Vũ Thánh!”
"Chắc chắn là trưởng lão Cực Hàn Cung, lại còn tức giận đến mức như vậy, sợ rằng muốn đến Vạn Cổ Tông ở Tây Nam Dương Châu tính sổ đây mà!”
Tông chủ Thượng Hàn Tông cau mày nói.
Những tông môn tứ lưu như bọn họ, đều có cường giả thế hệ trước trấn tông, bất quá ngày thường luôn bế quan truy tìm con đường võ đạo cao thâm hơn, nếu như tông môn không rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chẳng khác nào thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cực Hàn Cung trải qua đại nạn lần này, suýt chút nữa đã bị người ta diệt tông, nếu như Thái trưởng lão vẫn tiếp tục bế quan mặc kệ sự đời, vậy thì quá không có đạo lý!
Nhưng mà.
Đệ tử Vạn Cổ Tông có Băng Đế Lệnh, nếu như đi tìm bọn họ gây chuyện, hình như cũng không thích hợp cho lắm.
Ngay khi Lục Thiên Thiên đang tu luyện ở Cực Huyền Băng Đàm, bỗng cảm nhận được ý lạnh lăng liệt từ biển băng Vô Ngân, đôi chân mày đã nhíu chặt lại.
…
Tổng bộ Ma Sát Tông.
Ánh mắt của tông chủ Ân Thượng Dã đã trở nên u ám lạnh lẽo, y nói:
"Dám tiêu diệt phân đà ở Tây Nam Dương Châu của tông môn ta, lá gan của Quân Thường Tiếu ngươi đúng là không nhỏ!”
"Báo!”
Ngay lúc này, một thuộc hạ bước vào đại điện nói:
"Mỏ quặng Tây Nam Dương Châu đã bị Vạn Cổ Tông chiếm đoạt, toàn bộ một ngàn đệ tử bị giết sạch!”
Ân Thượng Dã vốn còn chịu đựng được, nhưng sau tin tức này, y đã hoàn toàn bùng nổ!
"Tam trưởng lão, tứ trưởng lão!”
Y trầm giọng nói:
"Tiến đến Tây Nam Dương Châu, giết tới Vạn Cổ Tông!”
"Tông chủ!”
Một trưởng lão vội vàng chắp tay nói:
"Vạn Cổ Tông được Tổng Chứng Nhận quán và học phủ Thiên Dụ chống lưng, nếu chúng ta tùy tiện cho người giết tới, chuyện này không ổn cho lắm!”
"Bị đánh đến tận mặt rồi, nếu như bổn tọa không đòi lại mặt mũi, vậy thì còn tư cách gì để đứng đầu một tông môn!”
Ân Thượng Dã giận dữ nói.
Nếu như chỉ mỗi chuyện phân đà bị tiêu diệt, y còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng ngay cả mỏ quặng cũng đã bị đánh chiếm, dẫn đến tổn thất nặng nề, cục tức này đã không cách nào nuốt trôi, chắc chắn phải khiến Vạn Cổ Tông trả cái giá thật đắt!
"Xoát!”
"Xoát!”
Hai tên Võ Hoàng của tổng bộ Ma Sát Tông hóa thành ánh sáng bay nhanh đi, có lẽ vì biết được những hành động của Vạn Cổ Tông ở Đông Bắc Lô Châu, cho nên hai vị Võ Hoàng đỉnh phong tự mình xuất trận!
Trận thế thật lớn!
Cùng lúc đó, tổng bộ Thí Thần Điện cũng điều động cao thủ tiến đến.
Mặc dù bọn hắn không tổn thất nhiều bằng Ma Sát Tông, nhưng cũng xuất động hai vị Võ Hoàng đỉnh phong.
Đương nhiên.
Hai tông chủ tà tông biết rõ, nếu như Tổng Chứng Nhận quán và học phủ Thiên Dụ cứng rắn muốn bảo vệ Vạn Cổ Tông, bọn hắn chưa chắn làm ra được chuyện gì, nhưng ít ra cũng đã tạo thành áp lực.
Bốn tên Vũ Hoàng đỉnh Phong, đúng là áp lực thật lớn!
Đúng vậy.
Áp lực rất to lớn!
Dịch Thiên Hành và Tư Đồ Hạo Vân nhận được tin tức, không nhịn được cơn đau đầu nhức óc.
"Vù vù!”
Ngay lúc này, trong phủ thành chủ bỗng nhiên xuất hiện một cỗ khí thế uy nghiêm bàng bạc, khiến hai người kinh ngạc thốt lên:
"Mộc thành chủ xuất quan!”
"Hơi thở này…”
Tư Đồ Hạo Vân ngưng trọng nói:
"Hắn đã đạt đến nữa bước Võ Thánh!”
Dịch Thiên Hành không thể tin nổi, nói:
"Đã rất lâu rồi Tây Nam Dương Châu không có loại cường giả cấp bậc này xuất hiện, Mộc thành chủ không hổ danh là truyền kỳ của toàn Dương Châu.”
"Phụ thân!”
Bên trong học phủ, đôi mắt của Mộc Hồng Liên hiện rõ sự mừng rỡ.
"Soạt!”
Một người nam nhân trung niên có tướng mạo uy nghiêm, đứng dưới bầu trời, truyền âm nói:
"Trong khoảng thời gian phụ thân bế quan, Tây Nam Dương Châu có yên bình hay không?
Có Quân tông chủ ở đây, yên bình được cái rắm ấy!