Chương 628. Chương 628
Chương 628: Cấm địa mở!
Sự xuất hiện của nhiệm vụ phụ khiến Quân Thường Tiếu suy đoán, nơi này có lẽ không hề có chí bảo, thay vào đó là sự tồn tại của một vùng đất cấm địa nào đó.
Chỉ là, đợi thêm nửa canh giờ, vẫn không có động tĩnh gì.
“Các vị.”
Trưởng lão Liệt Diệm Tông nói:
“Giải tán thôi.”
Gã và các cường giả khác đến đây trước một bước, đã đợi ở đây được bảy tám ngày.
Dựa vào quy luật trước kia.
Chỉ cần có sự xuất hiện của dị tượng, chí bảo nhất định sẽ xuất thế, mà không phải kéo dài lâu như vậy.
“Đi thôi, đi thôi.”
Rất nhiều võ giả ở vòng ngoài bắt đầu rời đi.
Những người này biết, cường giả của các tông lớn đến rồi thì bản thân chẳng thể làm gì khác, hoàn toàn chỉ đến góp vui mà thôi, hiện giờ không thấy chí bảo xuất thế nên đành phải mang thất vọng quay về.
Đi thôi.
Đúng rồi, nhanh đi đi.
Chỉ còn lại ta và Hề cung chủ là được rồi.
Trong lúc Quân Thường Tiếu đanh suy nghĩ, một Võ Hoàng kinh ngạc nói:
“Mau nhìn kìa, trong hố có động tĩnh.”
Soạt! Soạt! Soạt!
Các cường giả đang chuẩn bị rời đi cùng nhau quay đầu nhìn lại, phát hiện cái hố vốn nhỏ bằng nắm đấm, đang kéo dài ra bên ngoài, dường như có người nào đó cố ý đào to ra không ít.
Điều kỳ lạ là.
Cái hố dần dần trở lên to ra, bùn đất đang dần biến mất.
Dần dà.
Hố nhỏ kéo dài vô tận ra bên ngoài, sau cùng hình thành lối đi giống như cửa vào của một hang ngầm.
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Xem ra, đây là có lẽ là cửa vào cấm địa.
Nhưng mẹ nó không thể đợi bọn chúng đi hết rồi hãy xuất hiện được à.
Vù vù...
Cuồng phong gào thét, thổi lên bụi đất đầy trời.
Rất nhiều tán tu vô thức giơ tay cản gió cát, thậm chí nhắm mắt.
“Ba ngàn năm rồi.”
“Ngôi mộ do ta bảo vệ này, cũng nên xuất hiện lại giữa nhân gian.”
“Những người có mặt tại đây là người hữu duyên, có thể giành được chí bảo bên trong mộ hay không, còn phải dựa vào vận may của các ngươi.”
Giọng nói vừa hùng hậu vừa mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ núi đá kỳ lạ.
Sắc mặt mấy vị Võ Hoàng đột nhiên đại biến.
Âm thanh đột nhiên phát ra bao gồm một luồng năng lượng đặc biệt có thể trực tiếp chui vào tâm linh, chấn động mang lại không cách nào hình dung.
Quân Thường Tiếu cũng có cảm giác này.
Âm thanh này dường như đến tử bầu trời sâu thẳm, mang theo sự hoang vắng và trống rỗng.
Ngôi mộ?
Liên kết với cửa động xuất hiện, lẽ nào lại là một hầm mộ dưới đất?
Ối mẹ ơi! Đây là muốn ta chơi trò trộm mộ còn gì, ngay cả mình cũng chẳng ngờ tới!
Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan.
(P/s: Tìm rồng phải nhìn vào những ngọn núi uốn lượn, mỗi một khúc quanh là một lối vào)
Quân tông chủ nghĩ đến một câu thơ trong phong thủy bình thường, vội vàng thăm dò xung quanh, phát hiện những núi đá kỳ lạ này, nếu như thật sự tính là núi vậy thì có hơi nhiều.
“Hóa ra nơi này không hề có chí bảo, mà chính là che giấu ngôi mộ.”
Trưởng lão Liệt Diệm Thánh Tông bừng tỉnh nói.
“Mộ của ai?”
Vấn đề này rất hay, một câu khiến mọi người đều hoàn toàn ngơ ngác.
Rõ ràng, không có ai biết chân tướng.
Giọng nói vừa rồi nhắc đến ba ngàn năm, chứng tỏ ngôi mộ này có thời gian rất dài, hoặc là mộ của cường giả tiền bối nào đó, bên trong nhất định cất giấu rất nhiều của lạ vật hiếm.
Ánh mắt các cường giả tại hiện trường trở nên nóng rực.
Quân Thường Tiếu thấy vậy, bất lực nói thầm:
“Mình muốn một mình đi vào, chắc là chuyện không thể nào rồi.”
“Đi thôi.”
Một vị Võ Hoàng nói:
“Chúng ta vào trước.”
Soạt!
Âm thanh vừa dứt, lập tức nhảy xuống hang ngầm mở rộng.
Ầm!
Thế nhưng, tưởng chừng có thể đi vào bên trong, kết quả va vào thứ gì đó như bức tường rồi bắn ngược lại.
Cường giả đi phía sau thấy vậy, ngay lập tức vội vàng ngừng bước.
Vù!
Đúng lúc này, trên mặt hang ngầm hội tụ ra một kết giới ánh sáng giống như gương.
“Trận pháp?”
“Giống y hệt kết giới cấm bay bên ngoài.”
Nghe bọn họ nói như vậy, Quân Thường Tiếu lập tức hiểu ra, trận pháp trước đó ngăn cản khế ước thú bay vào, có lẽ không phải cường giả của các tông môn bố trí.
Là ai bố trí?
Hệ thống nói:
“Có lẽ là do người bảo vệ mộ bố trí?”
Giọng nói vừa vừa vang lên, từng nói là “ngôi mộ do ta bảo vệ, cũng nên xuất hiện lại giữa nhân gian”, chứng tỏ hắn là người bảo vệ mộ.
Võ Hoàng bị bắn bay ngược, chật vật ổn định lại thân thể, phun ra một ngụm máu.
Cường giả khác hơi giật khóe miệng.
Đại ca, ngươi cần phải nhảy với lực lớn bao nhiêu, mới có thể bị phản chấn đến phun máu tại chỗ như vậy.
Vị Võ Hoàng đó cũng phiền muộn.
Bản thân chỉ là tự nhiên nhảy xuống, kết quả dường như va phải năng lượng lớn nào đó, không chỉ bị bắn ngược trở lại, mà còn bị tổn thương đến kinh mạch.
Một vị Võ Hoàng khác suy đoán, nói:
“Có lẽ là loại cấm chế nào đó, không thể tùy tiện tiếp cận.”
“Vậy chúng ta làm sao đi vào đây?”
“Đợi thôi.”
Vị Võ Hoàng đó nói:
“Đợi đến lúc kết giới biến mất.”
Quân Thường Tiếu không tin gã, bởi vì sau khi kết giới xuất hiện, nhiệm vụ phụ đã bắt đầu đếm ngược 30 phút, như vậy nói rõ, nhất định trong thời gian quy định phải đi vào hầm mộ.
“Các vị.”
Trưởng lão Liệt Diệm Thánh Tông nói:
“Âm thanh hoang vắng vừa rồi có nói, trong mộ cất giấu chí bảo nhưng phải dựa vào vận may, ta cho rằng kết giới này xuất hiện chắc là một tầng thử thách, xem thử chúng ta có vận may đi vào hay không?”
Gã lo lắng trong hang ngầm có nguy hiểm, không bằng để người khác đi vào trước một chuyến.
“Có đạo lý.”
Cát lão tán đồng nói.
Những người khác nghĩ một lúc, sau cùng đồng ý với suy đoán của trưởng lão Liệt Diệm Thánh Tông.
“Để ta thử xem.”
Một Võ Hoàng đi ra, sau đó nhảy thẳng người xuống hang ngầm.
Ầm!
Giống như người trước đó bị phản chấn bắn ngược, thê thảm ngã bệt xuống đất.
May mà thực lực bản thân khá mạnh, chỉ bị rối loạn kinh mạch mà không phải phun máu tại chỗ.
“Để ta thử.”
Soạt!
Ầm!
Lại bị bắn ngước tráng lệ.
Tiếp theo, Cát lão và những Võ Hoàng khác, thậm chí đến Võ Vương cũng thử sức, kết quả tất cả đều bị chấn ngược ra ngoài, dường như không có ai sở hữu cái vận may đó.
“Đáng ghét”
Trưởng lão Liệt Diệm Thánh Tông nóng nảy nói:
“Chúng ta phải vào như thế nào đây?”
“Quân tông chủ.”
Cát lão nói:
“Ngươi có muốn thử một chút không?”
“Chuyện này...”
Quân Thường Tiếu nói:
“Hề cung chủ, có muốn thử cùng Quân không?”
Vạn nhất bản thân có vận may hòa nhập vào trong kết giới, nhất định không thể để nàng một mình ở nơi này.
Đám người Cát lão nhìn Hề Tịnh Tuyền, không thể không thầm suy đoán lẽ nào người này là đạo lữ (bạn gái) của Quân tông chủ, hoặc là hồng nhan tri kỷ?
Theo như bọn hắn thấy, người trẻ tuổi như vậy đã có thân phận tông chủ như Quân Thường Tiếu, bên cạnh khẳng định không ít hồng nhan tri kỷ.
Thực ra.
Ha ha ha, một người cũng không có.
“Nữ nhân này có chút quen mắt.”
Một vị Võ Hoàng đột nhiên nhớ ra, nói:
“Nàng là cung chủ Diệu Hoa Cung.”
Diệu Hoa Cung?
Chính là cung chủ được mệnh danh là kỳ nữ đó sao?
Cát lão cười nói:
“Quân tông chủ và cung chủ Diệu Hoa Cung đều là người trẻ tuổi quản lý cả một tông môn, thực sự đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
Mọi người vô cùng tán đồng với câu nói này.
Nam oai phong lẫm liệt, nữ quốc sắc thiên hương.
Lại còn đều là chủ của một tông môn, quả thật là trời sinh một cặp.
Hề Tịnh Tuyền xấu hổ vội vàng cúi thấp đầu.
“Đi thôi.”
Quân Thường Tiếu không quản nàng có đồng ý hay không, nắm lấy bàn tay mềm mại.
Mặt nhỏ của Hề Tịnh Tuyền bỗng chốc càng trở nên đỏ bừng, trong vô thức muốn hất tay ra, lập tức cảm thấy thân thể lơ lửng.
Trước sự chứng kiến của mọi người, hai người bay vụt vào trong hang ngầm.
Véo...
Tiếp xúc với kết giới trong chớp mắt, lập tức nhập vào trong đó.
“Vào rồi.”
“Bọn họ vào được rồi.”
Mọi người đồng loạt kinh ngạc nói.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tam tiếu đồ nhiên đương nhất si.”
(P/s: Có duyên ngàn dặm vẫn gặp mặt, ba tiếng cười cho lòng thêm say.)
Giọng nói vừa hoang vắng vừa hùng hậu lại vang lên:
“Kết giới của hầm mộ đã bị một đôi có duyên phá giải, người khác có thể tự mình tiến vào.”
Véo...
Lời nói vừa dứt, kết giới trong hang ngầm lập tức biến mất.
“Đi thôi.”
Sự ngạc nhiên chỉ tồn tại trong phút chốc, Cát lão và các cường giả khác lần lượt tiến vào, dùng tốc độ vội vã như đi đầu thai!