Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 629 - Chương 629. Muốn Phát Tài Thật Rồi!

Chương 629. Muốn phát tài thật rồi!
Chương 629: Muốn phát tài thật rồi!



Ngay lúc Quân Thường Tiếu dẫn theo Hề Tịnh Tuyền đi vào trong hầm mộ, lập tức ý thức được mình có cơ duyên này rồi!





Rất tốt, rất tốt!



Tất cả đồ tốt bên trong hòm thính đều là của ta!



Các cường giả bên ngoài, các ngươi đi chuyến này thành dã tràng xe cát rồi rồi!





Một giây này, Quân tông chủ rất muốn học theo Chân Lão, phát ra tiếng cười khặc khặc kiệt quái dị kia, để diễn tả cảm xúc vui sướng của mình!



Nhưng mà.



Hắn vừa ổn định thân thể, bỗng nghe được tiếng vang ở bên ngoài.



Không phải chứ!



Ta và Hề Tịnh Tuyền đi vào, chẳng lẽ bọn họ cũng có thể vào? Có cần phải hố người như vậy không?



Thời gian ngắn ngủi này không cho phép Quân tông chủ suy nghĩ nhiều, hắn ý thức được trước mặt có một đường hầm đen nhánh, sau đó vội vàng kéo Hề Tịnh Tuyền bước nhanh vào trong.



Hai người vẫn nắm chặt tay không buông lỏng.



Thật sự không phải là Quan tông chủ muốn chiếm tiện nghi, mà là mắt người bên cạnh có tật, trên đường đi đều có đá lởm chởm, nếu không dắt tay thì lỡ chân đập đầu vào đá biết sao bây giờ?



Hề Tịnh Tuyền cảm nhận được hơi ấm truyền qua bàn tay, cả khuôn mặt nhỏ bỗng đỏ bừng lên.



Nhưng mà, nàng cũng biết mình và hắn đang ở nơi quỷ dị, nên cũng không có ý định dãy dụa, mặc cho Quân Thường Tiếu dắt đi.



Xoát!



Xoát!



Hai người vừa bước dọc theo thông đạo, trưởng lão Liệt Diễm Thánh Tông và đám người Cát Lão cũng đã tiến vào.





Những võ giả bên ngoài cũng vào theo.



Mặc dù đám người biết năng lực của bản thân, không thể nào chiếm được chén canh trong tay các cao thủ thuộc tông môn, nhưng đây lại là hầm mộ ba ngàn năm trước, chắc chắn phải vào mở mang tầm mắt.



Không có người nào quan tâm đến việc trong đó có nguy hiểm hay không, bởi vì tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi.



Trong lúc nhất thời.



Tất cả võ giả đi vào Quái Thạch Lâm.



Không khó tưởng tượng, nếu như bên trong thật sự có thiên tài địa bảo gì đó, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người điên cuồng.



"Chủ nhân tiến vào.”



Tiểu Ma Tiên ngồi ở trên tảng đá lớn phía xa, chu môi nói:



"Bỏ lại mình ta ngoài này, chán chết đi được!”



Vù vù —— ——



Gió lạnh không ngừng thổi trong đường hầm đen tối, khiến người ta có cảm giác đang đi vào địa ngục.



Bóng tối nơi này không cách nào quấy nhiễu Hề Tịnh Tuyền, bởi vì nàng làm bạn với hắc ám trong thời gian dài, nhưng lúc cảm nhận được sự u ám kia, lập tức mở miệng dò hỏi:



"Quân tông chủ, chúng ta đang ở nơi nào vậy?”



"Một cái thông đạo rất sâu.”



Quân Thường Tiếu nói.



Hề Tịnh Tuyền nói:



"Sẽ không có bẩy rập chứ?”



"Mong là không có!”



Quân Thường Tiếu vừa nói, vừa kích hoạt linh khải, khởi động vũ trang toàn thân.



Hai người đi mấy trăm bước trong thông đạo, sau đó đi vào một hang đá tương đối thông thoáng, không gian đen tối cũng dần sáng lên.



Nơi này có giường đá, ghế đá, tủ đá, dường như từng có người tạm trú ở chỗ này.



Quân Thường Tiếu dẫn theo Hề Tịnh Tuyền đi đến trước tủ đá, phía trên có rất nhiều quyển sách không nhuốm bụi trần, hắn dùng linh niệm quét qua, tất cả đều là sách cổ có liên quan đến y thuật, dược đạo.



Chẳng lẽ, chủ nhân ngôi mộ này lúc còn sống là một cao thủ tinh thông dược đạo?



"Hề cung chủ.”



Quân Thường Tiếu dò hỏi.



"Ba ngàn năm trước, đại lục Tinh Vẫn có cường giả tiêu biểu mạnh nhất hay không?”



"Chuyện này…”



Hề Tịnh Tuyền hơi trầm mặc, nói.



“Hình như có thật nhiều, tỉ như Long Văn Võ Thánh quát tháo mưa gió, Lăng Vân Kiếm Thánh khư khư cố chấp, còn có Bách Diện Y Thánh xuất tay bệnh khỏi.”



Nàng liệt kê những người này, đều là cường giả đứng đầu ba ngàn năm trước, đồng thời thuộc về thời đại truyền kỳ kia.



Có người sẽ hỏi, tại sao tất cả đều là thánh?



Bởi vì chư Đế đại chiến vạn năm trước, đại lục tách thành năm phần, chỉ có chín người có thể bước vào Đế Cấp.



Rất nhiều cường giả từng suy đoán, thiên địa trật tự bị phá hư, không cách nào chứa được nhiều cường giả, vì vậy mới bày cấm chế xuống như thế.



Cửu đại Võ Đế chính là tồn tại chí cao vô thượng, miễn nhiễm thế tục, đại lục chỉ lưu truyền truyền thuyết của bọn họ, mà không người nào may mắn gặp qua bản tôn.



Võ Đế không hiện, tất nhiên Võ Thánh chính là cường giả đứng đầu đại lục Tinh Vẫn này rồi.



Mặc dù bọn họ có tuổi thọ rất dài, nhưng không giờ khắc nào ngừng lĩnh ngộ, chỉ vì muốn lúc còn sống có cơ hội nhìn trộm thiên cơ, trở thành Võ Đế thứ mười.



Đáng tiếc.



Bao nhiêu Thánh giả mang tuyệt vọng cầu sinh, lại tuyệt vọng chết đi, kết quả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.



"Bách Diện Y Thánh?”



Quân Thường Tiếu nói:



"Vẫn còn sống chứ?”



Hề Tịnh Tuyền lắc đầu nói:



"Người đã biến mất rất lâu rồi, không ai biết y đi nơi nào.”



Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, suy đoán nói:



"Trên giá đá có rất nhiều thư tịch liên quan đến y dược, chắc không phải là vật bồi táng của Bách Diện Y Thánh đâu nhỉ?”



"Không có khả năng. “



Hề Tịnh Tuyền nói:



"Y thuật của tiền bối Y Thánh xuất thần nhập hóa, sao có thể vẫn lạc được chứ?



Nàng có đôi mắt mang tật nên từng cho người tìm kiếm qua mấy trăm thầy thuốc, nhưng có lẽ đôi mắt nàng chỉ có mỗi y mới trị liệu được, nếu như tiền bối Y Thánh vẫn lạc thì nàng đã hoàn toàn mất hy vọng.





Quân Thường Tiếu nói:



"Ta chỉ suy đoán lung tung.”



"Quân tông chủ.”



Hề Tịnh Tuyền nói:



"Trên những cuốn sách này ghi cái gì?”





"Để ta xem một chút đã.”



Quân Thường Tiếu không dám lấy tay mở ra, hắn dùng linh niệm khóa chặt, nói:



"Một bản gọi là Bách Gia Tạp Kinh, một bản gọi là Kinh Lạc Đại Điển, còn có một bản nữa gọi là Kỳ Hoàng Nội Kinh.”



Hề Tịnh Tuyền bắt đầu lo lắng, nói:



"Đây đều là sách thuốc nổi tiếng năm xưa của tiền bối Y Thánh, chẳng lẽ…“



Nói đến đây, sắc mặt nàng dần dần uể oải xuống, nói:



"Thật sự đã qua đời rồi sao?”



Quân tông chủ vội vàng nói:



"Hề cung chủ tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, có lẽ những thứ này chỉ là một số quyển sách của tiền bối Y Thánh, biết đâu có người còn lấy ra làm vật bồi táng!”



Hắn luôn nhớ rõ, nếu như cảm xúc của Hề Tịnh Tuyền trở nên uể oải, thì nàng sẽ rơi vào trạng thái điên loạn ngay!



Hề Tịnh Tuyền cười rạng rỡ nói:



"Ta cũng nghĩ như vậy!”





Phù!







Quân Thường Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ.



"Còn cứu được, vẫn còn tốt.”



"Quân tông chủ.”



Hề Tịnh Tuyền nói:



"Sách y dược của tiền bối Y Thánh cực kỳ nổi tiếng, bây giờ cũng rất hiếm thấy trên giang hồ, cớ sao không lấy nó đi chứ?”



"Ta cũng có ý đó!”





Quân Thường Tiếu bao phủ thư tịch, thu nhập vào trong không gian giới chỉ, cùng lúc bắt đầu đề phòng xung quanh.



Kết quả, cũng không phát động cơ quan bẫy rập gì hết.



"Đơn giản như vậy sao?”



Quân Thường Tiếu có chút ngạc nhiên.



Theo hắn thấy, hầm mộ quỷ dị như vậy thì ít nhất cũng phải có nhiều cơ quan ẩn, một khi mình lấy thư tịch sẽ phát động cơ quan ra chứ?



"Đi thôi.”



Quân Thường Tiếu không dừng lâu một chỗ trong động phủ, hắn dẫn theo Hề Tịnh Huyền đi về một hang động khác, tiếp tục bước về một khu vực khác rộng hơn.



Ở chỗ này không có gạch đá trải dưới nền, đất dưới chân có chút xốp, giống như vừa được cày xới qua vậy.



"Dược viên sao?”



Quân Thường Tiếu nghĩ thầm.



Bên trong sơn động có một cái đài cao, phía trên có nhiều cái sọt lớn, hắn đến gần thì thấy bên trong chứa đầy không gian giới chỉ.



Loại sọt này thường được dùng để đựng dược liệu, bây giờ lại dùng để đựng giới chỉ, đúng là quá quỷ dị.



Quân Thường Tiếu cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái, linh niệm tùy tiện nhập vào không gian bên trong, kết quả lập tức há hốc miệng.



Bên trong giới chỉ là tràn đầy hạt giống, lại còn có đủ loại hình, số lượng ít nhất cũng phải một hai chục vạn.



Xoát!



Hắn vội vàng kiểm tra mấy cái khác, bên trong cũng là hạt giống dược liệu!





Một chiếc không gian giới chỉ có khoảng 100 ngàn hạt giống dược liệu, mỗi sọt được đặt bên trong có khoảng năm trăm hạt giống!



"Ối mẹ ơi.”



Quân Thường Tiếu hốt hoảng, ngay cả tiếng chửi tục cũng nói ra luôn.



"Muốn phát tài thật rồi!”


Bình Luận (0)
Comment