Chương 696. Chương 696. Tiến vào vòng thứ 2, đó chính là thắng lợi.
Long hổ tranh bá là đại hội thi đấu của đệ tử tông môn đẳng cấp cao nhất đại lục Tinh Vẫn, có rất nhiều kim lượng, để thể hiện sự tôn trọng, Quân Thường Tiếu mang theo hai mươi lăm đệ tử mạnh nhất tông môn tiến đến.
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương và đệ tử nội môn lứa thứ nhất, tất nhiên không thể thiếu được Long Tử Dương và Tống Huyền Chu. Đệ tử Hà Vô Địch trưởng thành nhanh nhất quan môn cũng đi cùng.
Đây tuyệt đối là đệ tử tinh nhuệ mạnh nhất bên trong Vạn Cổ tông, dù là tu vi hay tư chất thì đặt trên toàn bộ đại lục đều có thể xưng số một số hai. Nói thật ra, nếu như không phải nhân số hạn chế thì Quân tông chủ sẽ dẫn toàn bộ đệ tử đạt tới Vũ Vương đi.
- Sư huynh!
Trước sơn môn, chúng đệ tử tiễn đưa, cao giọng la lên.
- Chúng ta ở tông môn chờ các ngươi chiến thắng trở về!
Chạy tới chân núi, Tô Tiểu Mạt quay đầu lại, nâng tay lên nói.
- Liễu sư muội, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng đồ ăn đấy nhé, càng phong phú càng tốt, về là có thể chúc mừng!
Chưa có tham gia đã nghĩ đến chuyện chúc mừng, nếu lời này mà bị người khác nghe được thì chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.
Trên đường, Quân Thường Tiếu liên tục dặn dò.
- Lần này đi Trung Tôn châu tham gia long hổ tranh bá, sẽ là một trận khảo nghiệm, các ngươi cần phải nghiêm túc đối đãi.
- Vâng!
Chúng đệ tử cùng nói. Dạ Tinh Thần theo sau, ánh mắt hiện ra vẻ chờ mong. Kiếp trước hắn vẫn luôn tu hành một mình, mặc dù nghe nói qua long hổ tranh bá, nhưng cũng không có tham gia, lần này đại biểu cho Vạn Cổ tông dự thi, chí ít cũng đền bù được tiếc nuối.
- A Ngưu ca!
Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm của Huệ Nhi.
- Hi vọng ngươi có thể bình an trở về.
Sắc mặt Dạ Tinh Thần trầm xuống. Đã lâu rồi không thấy nữ nhân này tới làm phiền mình, sao hôm nay lại thình lình chủ động nói chuyện vậy chứ!
Huệ Nhi biết A Ngưu ca đã mất trí nhớ, cho nên sau khi vào Vạn Cổ tông bèn cưỡng ép mình trở nên thông minh, bình thường ngoại trừ tu luyện võ đạo ra thì cũng là học tập trù nghệ. Có lúc giao lưu võ học với đồng môn, Dạ Tinh Thần đi ngang qua cũng sẽ giả bộ như không thấy, thậm chí cố gắng né tránh.
- Ngươi sợ hắn làm gì?
Lê Lạc Thu hỏi nàng.
Huệ Nhi ấp úng nói.
- Hình như A Ngưu ca rất chán ghét ta, cho nên ta chỉ có thể trốn tránh hắn.
Lê Lạc Thu im lặng. Rõ ràng hai người có hôn ước, thế mà lại nhất định né tránh nhau, chẳng lẽ điều này chính là cái gọi là có khoảng cách sinh tình sao?
- Theo ta nghĩ.
Một chân Lê Lạc Thu giẫm trên ghế, giơ Desert Eagle lên, sát khí chợt ùa ra, nói.
- Cứ trực tiếp cầm súng gác trên đầu hắn, hỏi hắn có cưới mình hay không, không cưới thì bắn một phát.
- Oa!
Liễu Uyển Thi há to miệng, nói.
- Lê đường chủ, chuyện này quá tàn bạo đó nha!
- Đúng vậy!
Diêu Mộng Oánh nói.
- Thật tàn bạo!
Lê Lạc Thu thu hồi thương, nói.
- Chuyện tình cảm phải quyết định thật nhanh, có thể thành thì tốt, không thành thì cắt đứt, nếu không chắc chắn sẽ chịu khổ.
- Lê Đường chủ thật là có kinh nghiệm!
Liễu Uyển Thi nói.
Lê Lạc Thu nói.
- Năm đó lúc làm sát thủ, tiếp nhận không ít nhiệm vụ tình cảm, cũng giết không ít đàn ông phụ lòng.
Oanh! Oanh!
Một chỗ rừng sâu núi thẳm truyền đến tiếng nổ, linh năng mạnh mẽ khuếch tán, chấn động cây cỏ bốn phía đến mức vỡ nát.
Bộp, bộp!
Tiếp đó, một tên nam tử loã lồ nửa người trên mang theo linh thú đi tới. Nhìn qua thì tuổi của người này cũng không lớn, nhưng bắp thịt trên thân cuồn cuộn, chắc hẳn trên thân thể đạt thành tựu không tệ.
- Sư huynh.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi trên tàng cây, cắn miếng táo vừa hái xuống, nói.
- Sư tôn vừa phái người tới đưa tin, ngươi nhanh chóng chuẩn bị một chút để tham gia long hổ tranh bá sắp cử hành.
Phù phù
Nam tử kia để linh thú xuống, sau đó ngồi phía trên, hắn lắc đầu, không nhịn được nói.
- Biết rồi.
Hắn cũng không muốn tham gia long hổ tranh bá, chỉ muốn ở trong rừng rậm tiếp tục tu hành mà thôi.
- Sư tôn còn nói.
Nữ tử cười nói.
- Vạn Cổ tông mới quật khởi, có một tên đệ tử tên là Tiêu Tội Kỷ, thân thể có phòng ngự rất mạnh, có thể làm đối thủ của ngươi đấy.
- Thật sao?
Đôi mắt nam tử nhất thời sáng lên.
Giữa rừng trúc.
Một tên nam tử dùng khăn che mặt, che mắt, kiêu ngạo mà đứng.
Keng!
Đột nhiên, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ!
Xoát! Xoát! Xoát!
Kiếm quang tràn ngập ra, trong nháy mắt cắt đứt từng mảnh lá trúc. Cảnh tượng tình thơ ý hoạ kia theo kiếm khí tung hoành bị xé nứt thành từng cái!
- Đại sư huynh, kiếm đạo của huynh lại đề cao không ít! Đại diện mạnh nhất của Linh Kiếm tông chúng ta xuất chiến, nhất định có thể đạt được thành tựu ở long hổ tranh bá!
- Phải đoạt được hạng nhất!
- Đúng! Đúng!
Một đám võ giả đứng ở đằng xa nghị luận. Tên nam tử kia thu kiếm vào vỏ, tháo khăn che mặt xuống, thầm nói.
- Hi vọng ở trên long hổ tranh bá có thể gặp được đến thiên tài kiếm đạo ngang tài ngang sức.
- Thiếu tông chủ, long hổ tranh bá chỉ còn hai tháng nữa là bắt đầu, sao ngươi còn không tu luyện?
Trên ngọn núi mây trắng lượn lờ, một tên đệ tử yếu ớt nói.
- Đủ rồi.
Người trẻ tuổi nằm bên trên tảng đá, bộ dáng cà lơ phất phơ bĩu môi, nói.
- Dựa vào thực lực của ta bây giờ, còn cần tu luyện à?
- Nghe tông chủ nói, long hổ tranh bá lần này có rất nhiều tông môn nhất lưu tham gia, thiếu tông chủ không được chủ quan đâu đấy.
Đệ tử kia nói.
Người trẻ tuổi xem thường nói.
- Một đám phàm nhân thô bỉ, có thể khiến ta vận dụng sáu thành công lực cũng rất không tệ rồi.
Đệ tử kia trầm mặc. Tư chất thiếu tông chủ thì không nói, tuyệt đối có một không hai Tinh Vẫn đại lục, nhưng tính tình có hơi ngông cuồng, quá phách lối.
- Aiz.
Người trẻ tuổi duỗi cánh tay nói.
- Long hổ tranh bá lần này, nếu như không gặp được đối thủ, vậy thì không có gì vui thú cả.
Theo long hổ tranh bá tức sắp mở ra, thiên tài đứng đầu các tông môn đã nóng lòng muốn đến thử. Loại thi đấu quy cách cao này, không chỉ tranh vinh dự vì tông môn, mà đây cũng là thời điểm chứng minh thực lực của chính mình, đương nhiên sẽ không thể thư giãn. Thế nên, các đại tông môn cũng lần lượt lên đường tiến về Trung Tôn châu.
Đến lúc đó, cường giả các châu, quận tề tụ một đường, đây mới thật sự là quần anh hội tụ!
Tuy Quân tông chủ của chúng ta đã sớm mang theo đệ tử lên đường, nhưng vài ngày sau mới đi đến tây nam Dương Châu. Bởi vì thời gian vô cùng dư dả, hắn cũng không vội vã đi đường, mà chỉ thuận tiện đi qua Thiên Dụ Vương thành, đầu tiên bái phỏng Mộc thành chủ, sau đó lại bái phỏng Thiên Dụ Học phủ và Chứng Nhận Quán.
Lần này Vạn Cổ tông xuất chiến, đại biểu cho toàn bộ tây nam Dương Châu, cho nên Mộc Trường Hồng thịnh tình chiêu đãi, đồng thời cũng đặt hi vọng rất lớn. Bên này vừa mời xong, Dịch quán chủ lại thiết yến chiêu đãi, đề tài vẫn luôn là long hổ tranh bá, cũng cho hắn một phần danh sách dự thi, phía trên liệt kê bao nhiêu tông môn lớn.
Khá lắm, tông môn dự thi long hổ tranh bá lần này có tất cả 200 tông môn. Năm tông môn nhất lưu, mười tông môn nhị lưu, còn lại tất cả đều là tam, tứ lưu. Ngoài ra, có gần ba phần tông môn đến từ Trung Tôn Châu, có vài tông môn nhìn như là chỉ có tam, tứ lưu, nhưng thực lực chân chính chưa hẳn yếu hơn nhị, tam lưu tại Châu khác!
- Không có tông môn ngũ lưu à?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.
Dịch quán chủ nói.
- Đã mấy trăm năm rồi không thấy tông môn ngũ lưu tham gia long hổ tranh bá.
Quân Thường Tiếu vội vàng uống một hớp rượu an ủi một chút, nói.
- Tất cả đều là tông môn cao hơn so với Vạn Cổ tông ta, chuyện này thật đúng là khó giải quyết.
- Quân tông chủ.
Dịch quán chủ chân thành nói.
- Chỉ cần đi vào vòng thứ hai, đó chính là thắng lợi!