Chương 698. Chương 698. Nơi như thế nào thì sinh ra người như thế ấy
Đường đến Trung Tôn Châu có rất nhiều, Quân Thường Tiếu mang đệ tử đi đường này vừa đúng lúc thông qua Kim Lăng quận. Tào gia có uy vọng nhất bên trong Kim Lăng quận, mỗi đ qua con đường này, tất nhiên uy phong tám phía, không thể ngăn cản. Người ở nơi đây biết rõ tác phong của gia tộc này, đương nhiên trước tiên là nhường đường.
Nhưng mà.
Ngày hôm nay bọn họ ăn quả đắng.
Bởi vì gặp được Quân Thường Tiếu, gặp được Vạn Cổ tông.
Những tên đầu sắt này sẽ không lo lắng đối phương có thân phận gì, chỉ cần dám chạy xông lại thì sẽ lập tức thu thập một hồi!
- Coi nhẹ sinh tử, không phục thì chiến là tố chất cơ bản mà một người trong giang hồ phải có.
Dám tuỳ tiện ngăn đường bọn họ đi, lại còn đá bay người của mình, tên võ giả bá đạo Tào gia kia rốt cục ý thức điều gì đó nên cơ thể chợt cứng ngắc!
- Tiểu Mạt.
Quân Thường Tiếu nói.
- Nói cho hắn biết.
- Vâng!
Tô Tiểu Mạt hất tóc đen, ngạo nghễ nói.
- Nghe kỹ đây, chúng ta là đệ tử Vạn Cổ tông, vị này là tông chủ khí vũ hiên ngang, thần vũ bất phàm của chúng ta!
- Vạn Cổ tông?
Sắc mặt của người ven đường chợt biến hóa, hiển nhiên đã nghe nói qua tông môn mới xuất hiện ở tây nam Dương Châu này. Vạn Cổ tông là tông môn thời kỳ mới nhất, đứng thứ 100 ở quần hùng, khó trách sẽ mạnh như thế!
- Tào gia chọc phải phiền phức rồi!
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Võ giả ở khu vực Trung Tôn Châu đều nghe nói qua Vạn Cổ tông, cũng biết tông môn này vô cùng táo bạo, một lời không hợp lập tức đi tấn công thế lực khác.
Ví như mấy tà phái, ví như Đông Bắc Lô Châu Cực Hàn Cung. Ở trong ấn tượng của thế nhân, Vạn Cổ tông cũng như một người trẻ tuổi mới ra đời, không sợ trời không sợ đất, rất có thể sẽ gây chuyện, cũng rất biết gây chuyện!
Trên trán của võ giả bá đạo Tào gia kia dần dần chảy mồ hôi lạnh. Hắn cũng nghe nói đến Vạn Cổ tông, cũng biết cái tông môn này vô cùng táo bạo, thậm chí dám đi khiêu chiến Bách Hợp Thánh Tông!
- Quân tông chủ!
Vẻ tức giận trên mặt võ giả bá đạo này dần tiêu tán, chắp tay nói.
- Đắc tội rồi, xin hãy tha lỗi!
Dù bị đánh bay ra ngoài, dù biết đám người cản đường này có thực lực rất mạnh, nhưng hắn vẫn tràn đầy lửa giận, thế nhưng biết được đối phương là người Vạn Cổ tông thì lập tức hoảng sợ!
Không nhận lỗi thì không được, nếu quả thật đắc tội với hắn, hắn mang đệ tử gia tộc đi khiêu chiến thì sự việc sẽ trở nên rất lớn! Mặc dù Tào gia có thể so với tông môn tam, tứ lưu, nhưng suy cho cùng chỉ là một gia tộc, có chênh lệch rất lớn với tông môn tam, tứ lưu chân chính. Bách Hợp Thánh Tông cũng chịu không nổi thì một gia tộc sao có thể gánh vác được!
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói.
- Đi nhanh rất nguy hiểm, nếu như đụng vào tiểu bằng hữu thì làm sao bây giờ? Thậm chí không đụng phải tiểu bằng hữu thì đụng vào hoa cỏ cũng không tốt đâu nha.
Khóe miệng của võ giả Tào gia kia hơi co rút, vội vàng gật đầu nói.
- Quân tông chủ nói có đạo lý, tất nhiên lần sau ta sẽ đi chậm lại, cẩn thận từng li từng tí đi đường!
Quân Thường Tiếu rất hài lòng với loại thái độ nhận lỗi này, cho nên bèn phất tay.
Xoát!
Xoát!
Bọn người Lý Thanh Dương thu kiếm vào vỏ, mười mấy tên võ giả Tào gia bị khống chế nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Chúng ta đi.
Quân Thường Tiếu mang đệ tử tiếp tục đi, chờ sau khi bọn hắn rời đi, những người đi đường lại nghị luận lần nữa.
- Thực lực của mười mấy tên võ giả Tào gia đều ở tầng thứ Vũ Sư đỉnh phong, vậy mà trong khoảnh khắc đã bị chế phục, thực lực của đệ tử Vạn Cổ tông này vô cùng kinh khủng.
- Nói nhảm, người ta ở Bách Hợp Thánh Tông khiêu chiến với các đại tông môn Đông Hạo Châu, đừng nói là Võ Tông, cho dù là Vũ Vương cũng thắng không ít. Tông môn có thể lọt vào một trăm thứ hạng đầu trên bảng quần hùng tranh đấu thì đương nhiên không tầm thường rồi.
- Theo ta thấy, long hổ tranh bá lần này, Vạn Cổ tông là một con hắc mã đấy.
Võ giả Tào gia đỡ thớt ngựa dậy, vẻ mặt xám xịt đi đường vòng tiến về Kim Lăng quận. Còn về cơn giận này, không thể nuốt cũng phải nuốt.
Như thế có thể nói rõ, lấy danh vọng của Vạn Cổ tông hiện tại, dù là ở Trung Tôn Châu thì cũng không phải người nào cũng dám đi trêu chọc.
Hắc Sơn Nhai ở phía nam Trung Tôn Châu. Quân Thường Tiếu tham gia long hổ tranh bá nên chắc chắn là không tiện đường, nhưng cách trận đấu vẫn còn sớm, cho nên hắn cố ý mang đệ tử đi đến nơi đó. Không có việc gì thì đi đến chỗ của thế lực Ám Tông khiến hắn vô cùng khó chịu, chỉ cần có bất kỳ dấu vết để lại thì nhất định phải nhanh điều tra ra được.
Oanh! Oanh!
Nhưng, đi tới vùng sơn lâm lại chợt nghe đến tiếng giao thủ. Đó là hai nhóm người đang đánh nhau, tu vi hai bên đều ở tầng thứ Võ Tông, đánh đấm sinh động như thật.
Quân Thường Tiếu không thèm để ý, mang đệ tử lách qua. Kết quả đi ra khu núi rừng rậm rạp kia thì lần lượt gặp được rất nhiều võ giả đang sống mái với nhau.
Lý do đơn giản là ngươi cướp chí bảo của ta, thì ta đoạt tinh hạch của hắn, thậm chí còn có nguyên nhân là đoạt nữ nhân của người này người kia.
- Võ giả Trung Tôn Châu quá táo bạo.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói. Nếu không có ai trêu chọc mình, hắn sẽ không ẩu đả cùng người khác, cho nên một đường đi đều bình an vô sự.
Gào —— —— - - - - -
Đi tới một vùng núi rừng khác, một linh thú có thể trạng to lớn chợt lao ra, ánh mắt phát ra ánh sáng âm u!
- Muốn chết à.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Xoát! Xoát! Xoát!
Hai bên chợt bay ra mấy bóng người, thi triển vũ kỹ rực rỡ màu sắc, khiến đầu linh thú có thể so Vũ Vương kia nổ tung.
- Chư vị.
Tên nam tử cầm đầu áo trắng kia thu kiếm vào vỏ, ôn tồn lễ độ nói.
- Các ngươi đã an toàn.
- Đệ tử Vạn Cổ tông.
Quân Thường Tiếu nói.
- Phiền chư vị ra tat cứu giúp.
Áo trắng nam tử cười nói.
- Mảnh rừng núi này linh thú rất nhiều, nếu như các ngươi xuất hành, tốt nhất xuôi theo đường đến mà đi, như thế sẽ rất an toàn.
- Đa tạ.
Quân Thường Tiếu nói.
- Chúng ta đi!
Nam tử áo trắng phất tay, mang theo mấy tên võ giả mặc trang phục thống nhất biến mất giữa rừng núi.
- Tông chủ.
Lý Thanh Dương nói.
- Những người này có thực lực không tệ.
- Bọn họ chỉ ở tầng thứ Võ Tông đỉnh phong, mấy người hợp lực là có thể tuỳ tiện chém giết một linh thú, hẳn là đệ tử của một tông môn nào đó.
Quân Thường Tiếu nói.
Ánh mắt Tô Tiểu Mạt nóng rực nói.
- Càng ngày càng chờ mong long hổ tranh bá!
- Đi.
Quân Thường Tiếu mang đệ tử tiếp tục tiến lên. Trải qua chuyện này, hắn cố ý lựa chọn rừng núi hoang vu mà đi, càng là khu vực trải rộng hung thú thì càng có nhiều võ giả lịch luyện, cũng có thể mượn cơ hội khảo sát một chút chỉnh thể thực lực của võ giả Trung Tôn Châu.
Không để Quân tông chủ thất vọng, trên đường tiến về Hắc Sơn Nhai đã gặp được không ít võ giả Trung Tôn Châu, có tán tu lựa chọn tu luyện đơn độc, cũng có đệ tử tông môn có đôi có cặp. Thực lực bọn hắn chưa hẳn cao hơn đệ tử Vạn Cổ tông, nhưng tu luyện vũ kỹ cũng không tệ, mà phối hợp cũng vô cùng ăn ý.
Một vài hung thú đẳng cấp cao đặt ở châu khác thì có khả năng cần động hơn mười người mới có thể đánh giết, nhưng trước mặt đây, chỉ có vẻn vẹn mấy người võ giả Trung Tôn Châu là có thể giải quyết một cách nhẹ nhõm.
Nói ngắn gọn, tư chất và thực lực của võ giả Trung Tôn Châu cùng cấp bậc mạnh hơn so với quận châu khác không ít.
Nơi như thế nào thì sinh ra người như thế ấy.
Mảnh đất linh khí dồi dào, sinh ra võ giả cũng mạnh mẽ hơn bên ngoài!
Võ giả Trung Tôn Châu có thực lực càng mạnh thì Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ càng phấn khởi, bởi vì ở Vạn Cổ tông, bọn họ rất thiếu đối thủ để sảng khoái đánh một trận!
- Tông chủ.
Tô Tiểu Mạt nói.
- Ta cảm giác máu huyết đang thiêu đốt!
- Đúng vậy!
Lý Phi nắm quyền, nói.
- Bây giờ ta hận không thể ngay lập tức đi tìm võ giả Trung Tôn Châu đánh một trận!
- Đừng nóng vội.
Quân Thường Tiếu nói.
- Chờ long hổ tranh bá bắt đầu, đó mới là sân khấu mà các ngươi biểu diễn.
Ầm! Ầm!
Đột nhiên, mặt đất chấn động. Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sâu trong rừng có một tên nam tử với bờ vai thô to cõng một linh thú to như núi đi tới, mỗi bước đi đều sẽ in lõm dấu chân.
- Chư vị.
Người kia có hơi lúng túng nói.
- Xin hỏi hội trường long hổ tranh bá ở hướng nào?
Nhìn qua thì tên này đang lạc đường.
Quân Thường Tiếu chỉ hướng tây, nói.
- Dọc theo phương hướng này đi thẳng là đến thành trì long hổ tranh bá tổ chức.
- Đa tạ.
Nam tử kia cõng linh thú tiếp tục tiến lên, thế nhưng, ánh mắt lại vô tình giao với Tiêu Tội Kỷ, ngắn ngủi tiếp xúc rồi lại tách ra.
- Tiêu sư đệ.
Lý Thanh Dương truyền âm nói.
- Tên này rất mạnh.
- Ừm.
Tiêu Tội Kỷ vẫn nhìn nam tử kia, thầm nghĩ.
- Chắc hắn cũng sẽ tham gia long hổ tranh bá nhỉ.