Chương 699. Chương 699. Hắc Sơn Nhai
Phía nam Trung Tôn châu có một chỗ sườn núi dốc nghiêng và dài, bởi vì mặt ngoài hiện lên màu đen, lại không có một ngọn cỏ, vì vậy trở thành Hắc Sơn Nhai.
Hắc Sơn Nhai không có chỗ đặc biệt gì, có thể nói bình thường không có gì lạ. Cho đến vạn năm trước, Ma Đế dẫn người ở chỗ này, diễn ra kịch chiến với cường giả chính phái mới nổi danh trên đời.
Cho đến ngày nay, mỗi ngày đều sẽ có phần lớn võ giả đến Hắc Sơn Nhai, dựa vào trí tưởng tượng vô hạn về cuộc chiến chính - ma năm đó!
- Đáng tiếc không sinh tại thời đại kia, nếu không chắc chắn sẽ cùng ma nghiệt chém giết long trời lỡ đất!
- Năm đó trong trận chiến kia, cường giả chính phái ta mất mát không ít, cũng may thời khắc sống còn đã giết chết ma đầu kia.
Hai tên võ giả thủ phía trên Hắc Sơn Nhai giao lưu với nhau, trong lời nói bộc lộ ra sự kính nể và nhớ về tiền bối.
- Tông chủ.
Đột nhiên, đằng sau vang lên thanh âm.
- Nơi này chính là Hắc Sơn Nhai sao? Hình như cũng không có chỗ đặc biệt gì?
Hai người nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại. Hơn hai mươi người võ giả trên người mặc trang phục diễm lệ, chẳng biết đi tới từ lúc nào. Người cầm đầu mặc một bộ áo trắng, nhìn qua ước chừng chừng hai mươi tuổi, tản ra một luồng khí tức bá vương nhàn nhạt.
- Người nào?
Quân Thường Tiếu nói.
Đừng nhìn người này ngày thường cười toe toét không nghiêm túc, dù sao cũng làm tông chủ mấy năm, khí tức bề trên cũng đã dần dần lộ ra.
Lý Thanh Dương nói.
- Hắc Sơn Nhai vốn bình thường, bởi vì trận chiến chính - ma nên mới được thế nhân biết đến.
Đối với chuyện vạn năm trước, hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Tô Tiểu Mạt dò hỏi.
- Nhị sư huynh, nghe nói năm đó Ma Đế từng ở chỗ này, lấy lực lượng một người chống lại mười mấy tên cường giả, đánh rất lâu cũng không phân thắng bại à?
- Không sai.
Lý Thanh Dương nói.
Tô Tiểu Mạt nói.
- Ma Đế thật mạnh!
Hai tên võ giả nghe vậy thì nhất thời nhíu mày lại. Ma Đế là đại ma đầu được mọi người công nhận, vậy mà tên này cũng dám tán dương?
Tô Tiểu Mạt đứng ở chỗ cao nhất, thả mắt thấy phong cảnh tráng lệ, bèn cảm khái nói.
- Đáng tiếc không sinh tại thời đại kia, bằng không nhất định phải thấy phong tư của Ma Đế.
- Vị tiểu hữu này.
Nơi xa, một tên võ giả nhịn không được, lạnh lùng nói.
- Ma Đế năm đó làm hại đại lục, quả thật đạo trời không tha, thân là người đại lục thì nên phỉ nhổ, mà không phải ca ngợi!
Đến Hắc Sơn Nhai, võ giả đều nhớ lại tiền bối chính phái đã từng chiến tử, bây giờ có người tỏ vẻ thưởng thức Ma Đế, đương nhiên là nhìn không vừa mắt.
- Chẹp.
Tô Tiểu Mạt bĩu môi.
Quân Thường Tiếu không cãi nhau với mấy tên võ giả, hắn đi trên mặt đất trơn nhẵn, linh niệm phóng thích bao phủ trọn Hắc Sơn Nhai.
Phía trên bản chép tay, tông chủ Hắc Long tà tông đời thứ nhất viết rất rõ, Thị Huyết Đại Pháp được phát hiện trong sơn động Hắc Sơn Nhai, nhưng nơi này cũng không có sơn động gì mà!
- Hả?
Đột nhiên, linh niệm trong quá trình kéo dài chợt đụng vào một loại kết giới nào đó.
- Có trận pháp.
Quân Thường Tiếu tập trung tinh lực, bắt đầu thẩm thấu kết giới ngăn trở linh niệm mình kéo dài. Có lẽ trận pháp này đã tồn tại trong thời gian lâu, giờ mất đi công hiệu phòng ngự, chỉ chốc lát thì bị hắn phá mất.
Kết giới ngăn cách, một mặt là sơn động, nhưng bên trong không có cái gì. Thế nhưng, trên bệ đá ở khu vực trung ương có một khu vực hình vuông bao trùm bụi đất, rõ ràng trống trải hơn so chung quanh không ít. Điều này đã nói lên rằng, nơi đây chắc hẳn đã từng đặt qua vật gì đó, sau này bị người khác lấy đi.
Quân Thường Tiếu suy đoán nói.
- Có phải là tông chủ Hắc Long tà tông phát hiện sơn động, trên bệ đá sắp xếp Thị Huyết Đại Pháp hay không?
- Có khả năng.
Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu tiếp tục quan sát, thấy không có thu hoạch gì bèn thu hồi linh niệm. Đến Hắc Sơn Nhai để tìm kiếm sơn động, để xem có thể từ đó tìm chút dấu vết hay không, kết quả để hắn thất vọng rồi.
- Aiz.
Quân Thường Tiếu thở dài, nói.
- Lại không có manh mối.
- Hả?
Đột nhiên, dưới sự phóng thích của linh niệm, hắn lại đụng phải một hàng rào trận pháp, bèn kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ nơi này không chỉ một sơn động? Tiếp tục phá giải!
Vù vù —— ——
Linh niệm phóng thích, lần nữa thẩm thấu!
Ông!
Chỉ trong một lát, hàng rào trận pháp thứ hai bị công phá, bên trong cũng tồn tại một cái sơn động nhỏ, cũng có một cái cầu thang đá. Trên bệ đá đặt một cái hộp sơn đen, theo hoa văn điêu khắc mà xem thì có chút giá trị lịch sử.
Xoát!
Quân Thường Tiếu thả người nhảy một cái, bay thẳng đến sườn núi rồi thả mình rơi xuống. Cử chỉ thình lình này khiến các võ giả đến đây cúng bái tiền bối ngạc nhiên. Bọn họ không ra, sao hắn lại đột nhiên nhảy xuống núi?
Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ không để ở trong lòng, dù sao tông chủ có thực lực mạnh mẽ, cho dù té xuống thật, thì chắc chắn sẽ không té chết.
Bộp!
Dưới đáy vực, Quân Thường Tiếu bình ổn rơi xuống đất, sau đó bước đi về phía sơn động thứ hai, nhanh chóng dung nhập vào bên trong, ngừng ở trước đài đá.
Giờ phút này hắn đại khái có thể đoán ra, lúc trước bên trong hang núi kia hẳn cũng có dạng hộp này, chỉ là bị người khác lấy đi, có thể là tông chủ Hắc Long tà tông.
Xoát!
Quân Thường Tiếu vung tay lên, đẩy hộp ra.
Vù vù.
Đột nhiên ở giữa có một luồng thuộc tính màu đen hơi mờ nhạt từ trong hộp thoát ra ra, sau đó tiêu tán giữa không trung.
Không có nguy hiểm.
Quân Thường Tiếu trầm tĩnh lại, khải giáp tràn ngập quanh thân tự động giải trừ. Hắn mở cái hộp đen ra, bên trong đặt một quyển sách, phía trên viết có ba chữ to Thông Ma Kinh.
- Tâm pháp à?
Quân Thường Tiếu phất tay lấy bí tịch, bên trong kẹp một trang giấy có vẻ còn mới. Phía trên có chữ nhỏ lít nha lít nhít, nội dung kla2—— Ma Đế tông phân liệt, một đám phản đồ vi phạm di ngôn Ma Đế, muốn cướp đoạt Thông Ma Kinh ta thủ hộ, cho nên ta bố trí xuống đại trận tại Hắc Sơn Nhai, cất giữ võ học Ma Đế ở nơi này.
Chữ viết lộn xộn.
Quân Thường Tiếu phán đoán, người này hẳn là vội vàng viết.
- Phản đồ? Lại nhắc đến dư nghiệt Ma môn à?
Quân Thường Tiếu lại nhìn Thông Ma Kinh, khẽ nói.
- Tâm pháp này là võ học Ma Đế ư? Bá chủ vạn năm trước, dám đối địch với toàn bộ đại lục thì tu luyện võ học không thể coi thường, mình đơn giản đoạt được sao? Đây đúng là trò đùa mà!
- Không đúng, không đúng.
Quân Thường Tiếu nói.
- Hàng rào trận pháp này bất kỳ kẻ nào cũng có thể tuỳ tiện phát hiện, sao có thể chờ tới bây giờ mới bị ta tìm thấy?
Nghe được thông tin dư nghiệt Ma môn, ngoài ý muốn thu hoạch được Thông Ma Kinh mà Ma Đế tu luyện, lại bởi vì quá mức đơn giản, ngược lại khiến Quân tông chủ đem lòng sinh nghi.
Huống chi, tông chủ Hắc Long tà tông rõ ràng cũng tìm tới sơn động, vì sao hắn không phát hiện nơi này, chỉ đem Thị Huyết Đại Pháp đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy loạn, Quân Thường Tiếu lắc đầu, ném Thông Ma Kinh vào không gian giới chỉ, xong rồi đi ra. Linh niệm phóng thích lần nữa ra, thăm dò một lần trong ngoài Hắc Sơn Nhai một lần, không có phát hiện trận pháp khác, đành phải trở về trên sườn núi tụ hợp cùng đệ tử.
- Thanh Dương.
Quân Thường Tiếu truyền âm nói
- Dưới vách có trận pháp, ngươi có phát hiện không?
- Trận pháp?
Lý Thanh Dương mờ mịt nói.
- Không có.
- Không có à?
Quân Thường Tiếu cũng ngạc nhiên. Hắn cũng không phá hư trận pháp, bây giờ nó vẫn tồn tại và vận chuyển, chỉ cần linh niệm phóng thích là chạm đến, làm sao lại không phát hiện?
Đâu chỉ Lý Thanh Dương, mà ngay cả đệ tử Vạn Cổ tông cũng đồng loạt phóng thích linh niệm, kết quả không có phát hiện được gì.
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói.
- Trận pháp tồn tại ở Hắc Sơn Nhai, chẳng lẽ chỉ có mình mới phát hiện được sao?